Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1076

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Thử cái này xem!"
Vân Thi Thi cầm một cái áo dài tới cho anh.
Mộ Nhã Triết chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Anh nhận lấy, sau đó đi vào phòng thay đồ, Vân Thi Thi không khỏi có chút lo lắng anh sẽ bị cục đầu mất.
Vài người nhân viên không nhận ra cô, đỏ mặt đi tới bên người nhỏ giọng hỏi: " Mỹ nữ mỹ nữ, anh đẹp trai này là chồng của cô sao?"
Vân Thi Thi có chút hoảng hốt, sợ bị người ta nhận ra, có thể nhìn ra vẻ mặt kinh diễm của người nhân viên kia, đoán chừng tất cả sự chú ý của cô ta đều đặt ở trên người Mộ Nhã Triết, không có chú ý tới cô đâu.
Cô cười cười, nói: "Đúng vậy, anh ấy là chồng tôi!"
"Oa, thật đẹp trai!"
"Tôi đã nói rồi, liếc mắt liền nhìn ra họ là vợ chồng son."
"Không phải người thành phố đều kết hôn muộn sao? Tại sao trẻ như vậy đã kết hôn rồi?"
Vợ chồng son...
Vân Thi Thi bị câu nói bất thình lình này làm cho ấm áp.
Cô rất thích cảm giác này, đường đường chính chính kéo tay anh, danh chính ngôn thuận nói: "Anh ấy là chồng tôi!"
Loại cảm giác này quả thực rất khó tả.
Hữu Hữu cười "phốc" một cái, nói với mấy người nhân viên kia: "Mẹ cháu nhìn thì trẻ vậy thôi, nhưng thực ra đã hơn hai mươi tuổi rồi."
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh bổ thêm một đao: "Đúng thế, cha mẹ cháu đã sắp đầu ba rồi, không còn trẻ nữa đâu."
Vân Thi Thi lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Dịch Thần, người này, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở một chỗ với Hữu Hữu lâu như vậy, học hết tật xấu của cậu, không còn ngây thơ như trước nữa rồi.
Vài người nhân viên nhìn thấy hai bánh bao nhỏ, bụm mặt kinh hô lên thất thanh.
"Mỹ nữ, hai cậu bé đáng yêu này là con cô sao?"
Vân Thi Thi gật đầu.
Nhân viên cửa hàng liền hâm mộ không chịu được, "Trời ạ, thật đẹp quá đi mất! Giống như mấy ngôi sao nhí trên ti vi vậy! Cô xem ánh mắt kia, thật to, long lanh, nhất là hàng lông mi nữa..."
"Đúng vậy, nếu tôi có thể sinh đôi hai đứa con đáng yêu như vậy, thì đúng là nằm mơ cũng cười đến tỉnh mất!"
"Nói cho cùng, cũng là gen của ba mẹ truyền lại, cô ấy xinh đẹp như vậy, chồng cũng đẹp trai nữa, sinh con ra chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp không kém rồi!"
Hữu Hữu cùng Mộ Dịch Thần thừa kế ánh mắt trong veo như nước của Vân Thi Thi, càng kế thừa khí chất kiêu ngạo, hừng hực cùng đường nét của Mộ Nhã Triết, vì vậy, tuổi còn nhỏ cũng khiến người ta tưởng tượng ra, sau khi lớn lên, không biết sẽ phong độ đẹp trai đến nhường nào.
Vân Thi Thi trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Con mình được người khác khen đến không tiếc lời, bất kỳ người mẹ nào cũng đều sẽ vui vẻ hạnh phúc.
Cô nhịn không được véo khuôn mặt dễ thương của Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần, nói: "Hai thằng nhóc này quả thực là vô cùng đáng yêu, nhưng bình thường rất tinh quái, hai ra ngoài gây sự."
"Điều này càng chứng tỏ chúng năng động thông minh mà!"
"Trẻ con nghịch ngợm cũng là điểm tốt, nếu như mộc mạc, vậy thì không còn đáng yêu nữa rồi."
Một người nhân viên nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Mỹ nữ, dung mạo của cô quả thực rất giống một diễn viên tôi thấy trên ti vi."
Cô bình thường rất thích xem phim, giờ tan việc thường hẹn bạn đi tới rạp xem phim, nói là "hình như", là bởi vì cô căn bản không dám tin người trước mặt này lại là diễn viên nổi tiếng kia.
Dù sao, diễn viên nổi tiếng như vậy, khẳng định kiếm được rất nhiều tiền, xuất hiện trên màn ảnh, trên người đều là hàng hiệu, làm sao có thể tới một cửa hàng nhỏ như vậy để mua quần áo chứ?
Huống chi người phụ nữ này dịu dàng điềm đạm như vậy, tuyệt không giống với diễn viên chói sáng trên ti vi kia, một điểm cũng không, đem lại cho người ta cảm giác gần gũi.
Vân Thi Thi nghe vậy, nhưng không hề có một tia hoảng sợ, ngược lại bình tĩnh phản bác: "Diễn viên điện ảnh, là ai vậy?"
Lời này đúng là biết mà còn hỏi.
Lúc này chỉ có thể bình tĩnh đối mặt, sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Nhân viên nữ kia phấn khởi nói: "Vân Thi Thi, đúng vậy, thời gian trước, cô ấy diễn trong một bộ phim rất nổi tiếng, gọi là "Quả Trám", mỹ nữ, cô có xem qua chưa?"
"Xem rồi, cô nói như vậy cũng nhắc nhở tôi nhớ, không ít người cũng từng nói tôi giống một diễn viên gì đó, chỉ là tôi xem phim chưa bao giờ quan tâm tới người diễn, cho nên cũng không để ý!"
Hữu Hữu một bên cong môi.
Kỹ năng giả nai của mẹ lại tăng thêm một tầng nữa rồi nha.
Xem ra năng lực phản ứng cũng tăng lên không ít, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ vô cùng chột dạ rồi.
"Các người có xem qua một bộ phim mới ra, của Cố Tinh Trạch làm vai chính không?"
Mấy người nhân viên khác liền hai mặt nhìn nhau.
"Không có..."
"Vé xem phim rất đắt, tiếc quá!"
"Bình thường tôi tăng ca đã bận lắm rồi, lấy đâu ra thời gian mà đi xem phim? Thậm chí còn phải làm thêm vài việc phụ nữa, đoạn thời gian trước tiền nhà một tháng lại lên giá, đi xem phim nữa chắc là tôi ra vỉa hè ở mất!"
Nghe những lời nói này của họ, trên mặt là vẻ khó khăn, chua xót, lại khiến cho Vân Thi Thi có chút hoài niệm.
Hơn một năm trước, cô đại khái là cũng giống như họ, mỗi ngày mỗi tháng, vì tiền sinh hoạt mà phát buồn bực, vì chi phí nhà cửa mà liều mạng làm việc.
Gía nhà ở thủ đô rất đắt, cộng thêm giá đất xa xỉ, tiền thuê nhà cũng đã sớm mang tiếng khiến cho người thuê phải giận sôi.
Mấy cô gái này, nhìn không giống như người bản địa, có vẻ như là người tỉnh lẻ tới đây, lúc tới đều ôm ước mơ đơn giản bình thường, nhưng mà sau khi sống một thời gian, mới biết ước mơ kia thật quá là huyền hão.
Khi đó, cô cũng là như vậy.
Mơ ước khi đó của cô cực kỳ đơn giản, hy vọng có thể có một chỗ ở không lớn không nhỏ, không cần quá cao sang, tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ và một phòng sách nhỏ, và một sân thượng để đón ánh sáng ban mai, như vậy đã rất hạnh phúc rồi.
Cô hy vọng có một ngày, trong thành phố này, giữa cuộc sống bộn bề, sẽ có một nơi sáng lên dành cho cô.
Bây giờ, ước mơ đã thành, không khỏi có chút nhớ nhung những ngày tháng gian khổ trước kia!
Khi đó, mặc dù cuộc sống bần cùng khổ sở, mặc dù là trước khi đi làm uống một bát sữa đậu lành nóng, sau khi tan việc uống một ly trà sữa, ấm áp nhỏ bé như vậy, cũng làm cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Khi đó, hạnh phúc chỉ bình thường như vậy, đơn giản, dễ dàng thỏa mãn.
Nhưng bây giờ, có tất cả trong tay, lại khiến cô mất đi cảm giác hạnh phúc đơn giản này.
Người thường khi sinh ra, tâm tính luôn chạy theo xã hội, có những khi hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
Mộ Nhã Triết đã từng nói qua, có đôi khi anh rất hâm mộ cô.
Khi đó, cô còn cảm thấy rất khó hiểu, tới lúc này, mới phần nào hiểu được.
Anh đại khái là ước ao, có thể có một cuộc sống giản đơn như cô.
Nghĩ tới mấy chuyện này, Mộ Nhã Triết đã thay xong quần áo, từ trong phòng thay đồ đi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc