Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1075

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiếp theo, rất có thể sẽ là chiến tranh tàn khốc, nhưng anh hoàn toàn không sợ.
Vân Thi Thi khoác lấy tay anh, mỉm cười: "Bất kể là chuyện gì, em cũng đều sẽ đối mặt cùng với anh!"
"Ừm."
Mộ Nhã Triết cầm tay cô, thuận thế kéo cô vào trong ***, khẽ hôn lên trán.
...
Đã sắp tới thời điểm cuối năm, Vân Thi Thi đã làm tốt mọi công tác chuẩn bị, đặt mua hàng tết, cô nghe được, có một siêu thị vì muốn thu hút khách hàng mua sắm tết, liền giảm giá rất nhiều loại mặt hàng.
Chính vì thế, cô cố ý gọi điện thoại cho Mộ Nhã Triết, bảo anh tối nay về nhà sớm một chút.
Vừa lúc, chuyện trong công ty đều giải quyết xong, sáu giờ tối, Mộ Nhã Triết đã về tới nhà.
Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu cũng tới, cả nhà đoàn tụ hòa thuận vui vẻ ăn bữa cơm tối, sau đó lên ô tô, cùng nhau đi siêu thị.
Vân Thi Thi vừa mới bước vào siêu thị, liền cảm giác như có một đàn quạ bay trên đầu.
Có siêu thị nào lại không có bất kỳ ai như này sao?
Cảnh đầu tiên lọt vào mắt cô, chính là hàng hóa chất cao như núi, treo đầy biển giảm giá, quảng cáo, nhưng cả siêu thị lớn như vậy, ngoại trừ tiếng người hát trong loa, còn lại thì đều im lặng như tờ.
Ngoài mấy nhân viên đang đứng trong đó, thì hoàn toàn không có một bóng người.
Vân Thi Thi khẩn trương nhìn, còn tưởng rằng mình vào nhầm kho hàng của một công tý nào đó rồi chứ?
Cô cố ý chạy tới trước quầy phục vụ, nhưng chưa kịp lên tiếng, người nhân viên đã mở miệng nói một câu càng khiến cô thêm mơ hồ.
"Cô là Vân Thi Thi, Vân phu nhân đúng không ạ?"
"Làm sao cô biết tên tôi?"
Vân Thi Thi ngây ngẩn cả người.
Lại nghe người nhân viên giải thích nói: "Vì để nghênh tiếp cô, không xảy ra bất kỳ phiền phức ngoài ý muốn nào, siêu thị đã làm theo sự phân phó của tổng giám đốc Mộ rồi!"
"Phân phó?"
Vân Thi Thi mở to hai mắt nhìn.
Một bên, Mộ Dịch Thần cùng Hữu Hữu tò mò ghé sát vào quầy, quan sát, nhất thời hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đoán chừng là cha không thích những nơi đông người, vậy nên mới cố ý làm như vậy.
"Mẹ là nhân vật công chúng mà." Hữu Hữu có ý tốt nhắc nhở: "Cha nhất định là sợ quá nhiều người, tạo nên phiền toán không cần thiết nên mới làm như vậy."
"Ai... vậy thì thật không có ý nghĩa rồi, đi mua hàng tết, phải ở những nơi đông người, như vậy mới có thể cảm nhận được không khí tết."
Vân Thi Thi có chút buồn rầu nói.
Trước khi đi cô đã chuẩn bị quần áo sẵn sàng cho việc chen lấn trong siêu thị. Nhưng vẫn vô cùng háo hức.
Kết quả...
Tiểu Dịch Thần che miệng cười trộm: "Xem ra cha có lòng tốt làm chuyện xấu nha."
Hữu Hữu lại nói: "Kỳ thực, mẹ, như vậy cũng không tệ đâu, dù sao có nhiều người sẽ đem lại rất nhiều phiền phức."
Tiểu Dịch Thần cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, mẹ, chúng ta có thể từ từ đi dạo mua đồ."
Vân Thi Thi gật đầu: "Cũng tốt!"
Cô vốn chính là vì tiết kiệm tiền, tìm một siêu thị tương đối lớn, nếu như chi phí anh đóng cửa siêu thị ngày hôm nay rất lớn, vậy thì chẳng phải là ngược lại mong muốn đó sao?
Vân Nghiệp Trình cũng đi tới nói: "Đây là phần tâm ý của Nhã Triết! Thi Thi, con bây giờ cũng kiếm được tiền, không cần thiết phải quan tâm những thứ nhỏ nhặt này, mọi người trong nhà được đoàn tụ với nhau, đấy mới chính là điều quan trọng."
Vân Thi Thi cũng cảm thấy có lý: "Đúng thế."
Cả nhà được bên nhau, mới là hạnh phúc.
Vân Thi Thi cười, lập tức đưa tay dắt lấy bánh bao nhỏ, hướng phía Mộ Nhã Triết nói: "Chúng ta vào thôi!"
Mộ Nhã Triết đi tới, nhẹ cầm lấy tay của Hữu Hữu, Vân Nghiệp Trình thì kéo Vân Nghiệp Hậu đi tới lấy xe đẩy, cả nhà cùng nhau đi vào.
Ngoài đậu phộng hạt dưa, còn phải chuẩn bị một chút quà cho tất cả mọi người.
Vân Thi Thi vốn không thích nhiều lằm, nhưng lại là thời điểm tết đến, vẫn không tránh khỏi bị lây cái không khí vui mừng này.
Mua vài gói quà lớn, Vân Thi Thi vô cùng thích thú.
Trước đây mỗi dịp cuối năm, dù cho có buồn thế nào đi nữa, dù không có tiền, cô cũng sẽ cố gắng mua cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, từ áo lông đến quần, đó làm một khoản chi phí rất lớn, mỗi khi qua tết, cuộc sống của cô đều rất khổ sở.
Tuy là lúc sau tết, Hữu Hữu rất đáng yêu sẽ được không ít tiền mừng tuổi, có vài người thân nhà giàu thậm chí còn cho cậu cả mấy nghìn, nhưng Vân Thi Thi không bao giờ động vào chúng, mà mở một tài khoản tiết kiệm, gửi hết số tiền này vào đó, cho tới bây giờ, đã là một con số không nhỏ.
Bây giờ, cô đã kiếm được tiền, vì vậy không cần sống tằn tiện như trước nữa, thấy thích cái gì, liền trực tiếp mua mà không cần đắn đo.
Đi mua xong đồ tết, Vân Thi Thi liền dẫn cả nhà đi tới cửa hàng mua quần áo mới.
Cô bỗng nhiên nhớ ra một điều, quần áo đối với Mộ Nhã Triết, có phải quá là rẻ mạt hay không?
Trong tù quần áo của anh, có bộ âu phục nào mà không phải là đồ may thủ công?
Bộ quần áo nào không phải là con số mấy vạn?
Qủa thực vô cùng xa xỉ, đi tới những cửa hàng như thế này, có phải có chút không hợp với anh không...
Vân Thi Thi không khỏi có chút băn khoăn, đi tới một cửa hàng đồ nam, liền cẩn thận thăm dò: "Quần áo trong này, anh thích không?"
Cô vốn cho rằng anh nhìn không thuận mắt, một lời liền từ chối, nhưng không ngờ anh chăm chú nhìn ngắm xung quanh, sau đó lên tiếng: "Vào xem đi!"
"Được!"
Vân Thi Thi cười xán lạn, liền nắm tay anh bước vào.
Mặc dù đối với Mộ Nhã Triết số quần áo này chẳng là gì, nhưng bình thường cũng là thuộc hàng cao cấp, anh vóc người cao như vậy, mặc những thứ này lên người, dù có cao cấp hơn đi nữa, cũng khó có thể so được với khí chất của anh.
Vân Thi Thi chọn mấy bộ, để cho anh đi mặc thử, Mộ Nhã Triết đều kiên nhẫn thử từng bộ một.
Đây không phải là lần đầu tiên cô mua áo cho anh, nhưng mua một bộ quần áo giá chỉ mấy ngàn thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Không biết vì sao, khi anh mặc trên người toàn là những thứ đồ hàng hiệu xa xỉ, giá trên trời, cô luôn có cảm giác anh ở trên cao chót vót, cách xa với thế giới của cô.
Còn hôm nay, khi vào đây, anh như sát nhập vào thế giới thông thường, loại cảm giác thân mật này, ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời.
Khi Mộ Nhã Triết đi thử quần áo, Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu cũng ghé vào xem mấy trang phục tơ tằm. Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu thì an nhàn ngồi trên ghế nghỉ.
Vân Thi Thi thì ngày hôm nay đi ra ngoài cô không hề hóa trang, hoàn toàn là dung nhan tự nhiên, cộng thêm chiếc mũ mao nhung đội trên đầu, quần áo cũng giản dị, vì vậy không hề có vẻ đẹp kiêu kỳ ngăn nắp mọi khi, mà là một vẻ đẹp bình dị ôn hòa, không hề chói lóa.
Giống như một người vợ rất đỗi bình thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc