Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1073

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi đỏ mặt lên, nói: "Vậy sau này, mỗi khi em rảnh rỗi thì đến tìm chị nhé. Chị dắt em đi chơi, còn rất nhiều nơi đẹp đẽ mà chúng ta được đi nữa."
"Nếu như vậy, chỉ sợ anh rể bình dấm chua, về sau, có lẽ cơ hội ở cùng chị sẽ ít đi!"
"Để ý đến anh ấy làm gì?" Vân Thi Thi tức giận.
Cung Kiệt im lặng một lát, bỗng nhiên chậm rãi nói: "Anh rể vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao quý, vừa sinh ra đã được hưởng những điều kiện tốt nhất, được vô số người cưng chiều!"
Lúc ăn cơm, anh quan sát người đàn ông này, mặc dù là lúc ăn cơm, mỗi cái giơ tay nhấc chân, phong độ đều vô cùng cao quý!
Đó cũng là những thói quen chỉ có ở những người trong quý tộc.
Nhà họ Cung - Nhà họ Mộ, hai nhà hoàn toàn khác nhau.
Nhà họ Cung, là một tập đoàn khổng lồ, mở mang diện tích lãnh thổ trên toàn thế giới, là dòng họ giàu có hàng đầu thế giới.
Còn nhà họ Mộ, là gia đình dòng dõi quý tộc trăm năm, đồng thời, thời kỳ huy hoàng kéo dài đến cả nữa thế kỷ.
Một dòng họ có thể kéo dài vài trăm năm, thật sự không hề dễ dàng.
Đại khái anh ta khi mới sinh ra, cơm áo không phải lo, cao ngạo đã ăn đến tận sương, giống như những tên công tử thông thường, anh lo lắng, chị sống với anh ta, sẽ phải chịu uất ức.
Nhưng mà chuyện tình cảm, anh vốn không có quyền nhúng tay vào!
Cung Kiệt cong môi bật cười, bỗng nhiên ôm lấy gáy cô, đặt một nụ hôn lên trán: "Chị, nếu như anh rể bắt nạt chị, phải lập tức gọi điện cho em!"
Vân Thi Thi: "..."
Cô khẽ run, cười cười nói: "Được rồi, Tiểu Kiệt, em không cần lo lắng vấn đề này!"
"Chuyện của chị, em sao có thể không quan tâm cho được."
Vân Thi Thi bất đắc dĩ, đối với sự chăm sóc của Cung Kiệt, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp, lại có chút phức tạp, cô chỉ biết thúc giục, "Đã muộn rồi, em mau về đi! Nhớ phải nghỉ ngơi đầy đủ."
"Vâng! Chị ngủ ngon."
Cung Kiệt mỉm cười, lập tức lên xe, nhanh chóng rời đi.
Vân Thi Thi quay người lại đi vào nhà.
...
Xe Mercedes sau khi rời khỏi Hương Thể Mạn Bộ, liền đi về phía tỉnh, cuối cùng, dừng lại ở một đoạn đường vắng vẻ.
Cung Kiệt xuống xe, lấy ra bao thuốc lá, lấy một điếu rồi châm lửa, một đám khói tỏa ra trong đêm đen, hình ảnh anh thoắt ẩn thoắt hiện.
Không lâu sau, một chiếc xe Jeep cũng dừng lại gần đó.
Cung Kiệt đập điếu thuốc, chậm dãi đi tới bên cạnh chiếc xe, giơ chân dài hung hăng đạp một cái vào cửa xe.
"Lăn xuống đây!"
Anh lạnh lùng ra lệnh, cửa xe lúc này khẽ mở ra, ngay sau đó, vài người vệ sĩ có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh bước xuống.
Cung Kiệt mặt không đổi sắc liếc bọn họ, lạnh lùng hỏi: "Là ai phái các người tới?"
Ai cũng trầm mặc không lên tiếng, không khí tĩnh mịch.
"Trả lời!"
Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm: "Từ sáng nay, các người đã theo dõi tôi! Đúng chứ?"
"Anh hai, chúng tôi là nhận mệnh lệnh của Tổng đà chủ, đi theo anh, đồng thời đảm bảo không có bất kỳ nguy cơ xảy ra với anh hai! Đây là mệnh lệnh từ phía trên, đồng thời cũng là muốn đảm bảo an toàn cho anh!"
Cung Kiệt nghe vậy, nở nụ cười gằn.
"Các người xác định đây là bảo vệ, chứ không phải là theo dõi?"
Đối với anh mà nói, đây không phải là bảo vể, mà là theo dõi, và anh thì luôn không thích việc này.
Mấy người này sắc mặt có chút gượng gạo, một người trong đó khéo léo trả lời: "Đà chủ không có ý gì khác, đà chủ chỉ là lo lắng cho anh, đắc tội với người bên kia, sợ bên đó sẽ cho người đi ám sát, vì vậy, liền phái chúng tôi đi theo anh!"
Sắc mặt Cung Kiệt dừng lại.
Trước đây, anh quả thực có đắc tội với một thủ lãnh của tập đoàn lớn, chuyện là khi đó anh tham gia phi vụ, ςướק đi một phần thị trường của ông ta, đem về tay mình, khiến cho tập đoàn kia bị tổn thất không hề nhỏ, không thể nghi ngờ điều này đã chọc tới ông ta.
Phải biết rằng, khối thị trường này, vì có liên hệ tới quân sự và vũ trang, đây cũng chính là điểm trọng yếu của tất cả những bang phái khác, nó giống như một miếng thịt mỡ để trước mặt tất cả mọi phía.
Một món ngon như thế, lại bị Cung Kiệt đoạt lấy, phía bên kia chắc chắn sẽ không để anh yên.
Cung Thiếu Ảnh thấy anh lớn mật như vậy, khó tránh khỏi việc rước họa vào thân, vì vậy nên mới âm thầm phái người ngày đêm đi sau bảo vệ anh.
Cung Thiếu Ảnh đối với Cung Kiệt là vô cùng coi trọng.
Nguyên nhân coi trọng, ngoại trừ năng lực cực mạnh của Cung Kiệt ra, thì còn có một nguyên nhân vô cùng trọng yếu khác.
Đó chính là, trong người anh đang chảy dòng máu của Mộ Khuynh Thành.
Mộ Khuynh Thành, đó chính là người phụ nữ mà cha anh yêu nhất, cả đời ông cũng chính là theo duổi người phụ nữ này.
Cung Kiệt cũng chính là cốt nhục của cha anh với Mộ Khuynh Thành, khi còn sống, cha anh đặt không ít tâm huyết vào anh.
Cung Kiệt lúc chín tuổi mới trở lại nhà họ Cung, trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, cộng thêm không ít sự giúp đỡ của Cung Thiếu Ảnh, anh mới có thể có được địa vị như bây giờ.
Vì vậy, Cung Kiệt là người vô cùng quan trọng đối với ông.
Chỉ là, anh lo lắng, Cung Thiếu Ảnh cử nhiều người đi theo anh như vậy, khó tránh khỏi sẽ phát hiện một chút manh mối liên quan tới Vân Thi Thi, nếu như để anh ta biết được sự tồn tại của cô, như vậy sẽ vô cùng rắc rối.
Chị bây giờ sống rất hạnh phúc, mặc dù anh không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng hôm nay, khi nhìn gia đình mỹ mãn, đơn giản nhưng hạnh phúc, anh quả thực không đành lòng muốn phá vỡ nó.
Nghĩ tới những người này theo dõi mình lâu như vậy, tất cũng đã nắm được rõ ràng hành tung của Vân Thi Thi.
Anh liền chất vấn: "Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, các người làm như chưa thấy gì, nghe không? Trở về nếu như cha tôi có hỏi tới, các người chỉ cần nói cả ngày hôm nay tôi nghỉ ngơi ở quán rượu!"
"Anh hai, những lời này... là có gì gì...?"
Cung Kiệt xách áo một người, lạnh giọng nói: "Hành tung của người phụ nữ kia ngày hôm nay, các người tốt nhất hãy coi như chưa thấy gì, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy cô ấy, nếu như để tôi biết được có ai làm khác, nói cho cha tôi, vậy thì các người cũng đừng mong yên ổn!"
Tất cả đều khẽ rùng mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc