Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1071

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi thấy cậu nũng nịu, quấn quít lấy cô, muốn cô cho ăn, lập tức hiểu ra.
Tên nhóc này, hóa ra là đang ghen tị.
Thấy cô thân thiết với Cung Kiệt, nhất định là ghen, cho nên mới muốn quấn quít lấy cô.
Con của mình, nghĩ gì, cô còn không rõ sao?
Huống chi, Hữu Hữu ngày thường luôn luôn hiểu chuyện lanh lợi, khi ăn đều là tự mình ngoan ngoãn cầm bát, đồ ăn cũng là tự mình gắp, năng lực tự chủ rất lớn.
Lúc này, đoán chừng là do Cung Kiệt rồi.
Còn Mộ Dịch Thần?
Cũng chỉ là ăn theo Hữu Hữu giúp vui mà thôi!
Vân Thi Thi rất nhanh đã bị vẻ đáng yêu của hai bánh bao nhỏ thu phục.
Thấy cô không có động tác, Mộ Dịch Thần lại tội nghiệp kéo ống tay áo của cô, ánh mắt thúc giục, mềm giọng làm nũng đứng lên.
"Mẹ, con ăn!"
Vân Thi Thi quả thực không chịu nổi bộ dáng này của cậu, gắp một miếng thịt, đưa tới miệng Hữu Hữu, lúc này cậu mới có vẻ hài lòng.
Vừa muốn gắp cho Tiểu Dịch Thần, đã nghe thấy âm thanh khó chịu của Mộ Nhã Triết.
"Mau trở lại chỗ ngồi của mình!"
Nói, Mộ Nhã Triết hướng tới phía ghế ngồi của cậu.
Anh không có người gắp cho ăn, hai thằng nhóc này, còn muốn hưởng thục "đặc ân" đó sao?
Mộ Nhã Triết nghe vậy, liền rầu rĩ không vui, cho tới nay cậu chưa dám trái với lời của cha bao giờ, Mộ Nhã Triết ra chỉ thị, cũng chưa bao giờ phải nói hai lời.
"Cha bắt nạt người!" Tiểu Dịch Thần lầm bầm nói với Mộ Nhã Triết một câu, hiển nhiên là đang khó chịu.
Mộ Nhã Triết ánh mắt lẫm liệt, Mộ Dịch Thần liền một lời cũng không dám nói tiếp, lập tức ngoan ngoãn về chỗ của mình, ngồi ăn cơm.
Hữu Hữu cũng trở về chỗ của mình, cảm thấy chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng ngẫm lại cũng đã được hưởng "đãi ngộ đặc biệt" một lần, vì vậy cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Vân Thi Thi thì cười trộm thật thấp, ánh mắt tràn ngập ý cười, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, cảm thấy người đàn ông này thì ra cũng biết ghen tị nha!
Một người luôn lạnh lùng như thế, vậy mà vẫn tranh cãi với một đứa bé.
"Sao anh lại quát con như vậy?"
Vân Thi Thi biết rõ còn cố tình hỏi.
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, chỉ nói một câu: "Em không nên nuông chiều chúng quá mức như vậy, lớn như vậy rồi, lại vẫn ỷ lại muốn người khác đút cho ăn, tự mình làm được, làm sao còn bắt người khác?"
Lời này, đại khái còn đem theo chút ẩn ý.
Ánh mắt lạnh như băng khẽ quét qua người Cung Kiệt, anh nói bóng nói gió, chính là muốn ám chỉ người đàn ông nào đó, giống như Hữu Hữu với Mộ Dịch Thần, là một đứa trẻ to xác, còn muốn người khác đút ăn.
Cung Kiệt lại giống như cố ý chọc tức, cười híp mắt nói: "Hữu Hữu và Dịch Thần vẫn còn nhỏ mà! Khi em còn bé, đại khái là lúc tám tuổi, chị còn đuổi theo để đút cơm cho em cơ..."
Lời này đúng là sặc mùi trêu chọc mà.
Mộ Nhã Triết ánh mắt càng thêm lạnh, vô cùng khó chịu nhìn Vân Thi Thi, hiển nhiên không tin: "Cậu ta nói là sự thật?"
"Đúng vậy."
Vân Thi Thi cười một cái, nói: "Tiểu Kiệt hồi bé rất yếu ớt, tám chín tuổi vẫn chưa ngoan ngoãn ăn cơm, cho nên bình thường đều là em cho Tiểu Kiệt ăn."
Hữu Hữu vừa nghe, trong nháy mắt kinh ngạc: "Cậu, cậu yếu ớt như vậy thật sao?"
Cung Kiệt cong môi: "Đúng thế!"
Tiểu Dịch Thần đã sắp hâm mộ tới ૮ɦếƭ rồi.
Mộ Nhã Triết sắc mặt đen xì, tên này rõ ràng là đang muốn gây chuyện với anh mà.
Anh cảm thấy rất khó chịu.
Vân Thi Thi thấy vậy, biết anh đang không vui, vì vậy, cũng gắp một miếng thịt bò, đưa tới trước mặt anh: "A--, anh ăn thử món này đi!"
Mộ Nhã Triết vẻ mặt ghét bỏ quay đi chỗ khác: "Không cần!"
Nghĩ tới cô vừa rồi nhẹ nhàng ân cần đút cho tên kia ăn, trong lòng Mộ Nhã Triết liền bứt rứt khó chịu, cục tức này, phun không ra mà nuốt cũng không trôi, quả thực khiến người ta nghẹn ở cổ họng.
Anh cũng không yếu ớt như vậy, ăn một bữa cơm, còn cần người khác phải đút cho.
Từ lúc nhỏ, anh đã luôn biết tự lập, không giống với những đứa trẻ khác, ba tuổi đã biết tự mình ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, không cần làm phiền người lớn.
Cũng không cần ai phải dỗ nịnh, cũng không cần ầm ĩ...
Bình thường trẻ con ở tuổi này, còn muốn người lớn ôm vào ***, một bên dỗ một bên dọa với ăn xong bữa cơm.
Anh thì không như thế.
Từ nhỏ đã thích độc lập, tay làm hàm nhai, điểm này có thể nhìn trên người Tiểu Dịch Thần, hoàn toàn được di truyền từ anh.
Con cháu nhà họ Mộ trước nay vẫn vậy...
Nhìn bộ dạng của hai người Vân Thi Thi và Cung Kiệt, trong lòng anh sớm đã cảm thấy chướng mắt.
Cung Kiệt bật cười, chế giễu nói: "Chị, chị nhìn anh rể kìa, có phải ghen rồi hay không?"
Vân Thi Thi nhíu mày, cũng nhìn vể phía Mộ Nhã Triết: "Hả? Anh đang ghen đấy à?"
"Nhìn em đút cơm cho anh, không tự nhiên!"
"Cũng phải..."
Vân Thi Thi cong môi cười, "Đàn ông nhà chúng ta sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt này mà nổi máu ghen!"
Mộ Nhã Triết giương mắt nhìn, lành lạnh liếc nhìn Cung Kiệt, hừ lạnh một tiếng đầy ý tứ.
Cung Kiệt cũng cong môi híp mắt, cười một tiếng, bỗng dưng, dúng cái muôi múc một miếng thịt, mỉm cười đưa tới trước miệng anh, nói: "Anh rể, vậy để em đút thịt cho anh ăn thử nhé."
"Biến!"
Mộ Nhã Triết không khách khí trừng anh một cái, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.
Nhưng Cung Kiệt há có thể cho phép anh từ chối?
Cũng không thèm nhìn sắc mặt của Mộ Nhã Triết, Cung Kiệt trực tiếp dùng cái muôi hung hăng nhét vào trong miệng anh.
Vân Thi Thi: "..."
Hữu Hữu cùng Mộ Dịch Thần cũng nghẹn họng nhìn trân trối: "..."
Trời ạ!
Mộ Nhã Triết cũng không thể nào tưởng tượng nổi Cung Kiệt lại có lá gan lớn như vậy. Lạnh lùng nhăn mày, nhìn Cung Kiệt đang mỉm cười rất thân thiện, nhất là ánh mắt cười hiện lên vẻ nghịch ngợm, lại ẩn chứa vài phần khiêu khích.
"Anh rể, ăn có ngon không?"
Cung Kiệt biểu cảm tươi cười, khóe môi cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt tràn ngập sự hài hước.
Mộ Nhã Triết sắc mặt không đổi nhai miếng thịt kia, hung hăng nhai, giống như đó không phải miếng thịt bò, mà chính là tên Cung Kiệt đáng ghét trước mặt.
Hai người đàn ông, một mỉm cười thân thiện, một lạnh lùng không cảm xúc, đối mặt nhìn nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc S***g.
"Cám ơn em vợ!"
Cung Kiệt lại cười càng tươi hơn: "Không cần khách sao, anh rể!"
Cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Nhiệt độ cũng giảm xuống ngay lập tức.
Cung Kiệt cùng Mộ Nhã Triết, một nước một lửa, đem thế giới chia thành hai thái cực.
Vân Thi Thi bị kẹp ở giữa, chỉ cảm giác như mình đang đứng trên bờ vực, khẩn trương đến lo lắng. Rất sợ hai người đàn ông này một lời không hợp, liền trực tiếp động thủ.
Trên thực tế, khả năng xảy ra chuyện này là rất cao.
Cung Kiệt ngày hôm nay không biết thế nào, hình như là cố ý muốn khiêu khích, nếu như Mộ Nhã Triết không được rèn luyện trong quý tộc, sợ là lúc này hai người đã sớm không giữ được bình tĩnh rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc