Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 107

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Âm thanh ma mị của Mộ Nhã Triết vẫn vang bên tai.
“Gọi tên tôi! Tôi thích nghe giọng của em.”
Đừng...
Cô thở gấp, khóc lóc, hoặc cố chấp không để anh như ý. Mà ở phương diện này, hình như người đàn ông có bản lĩnh khiến cô phải mở miệng, cuối cùng không nhịn được, Vân Thi Thi tủi nhục thất thanh khóc...
“Mộ Nhã Triết...!”
“Biết tôi không?”
“Biết... Tôi biết anh!”
“Tôi tên gì?”
“Mộ Nhã Triết... Mộ Nhã Triết...” Cô đau đến khẽ nói một tiếng, như tan vỡ.
Trong cơn động tình, người đàn ông cúi đầu hút lấy hơi thở của cô.
Ngọt, thật ngọt!
Hương thơm tràn đầy giữa răng môi, anh không khỏi như mê muội, khiến nụ hôn này sâu hơn, tham lam hấp thụ mê hoặc trong miệng cô.
Có lẽ là say rượu, rơi vào vong tình, cô không hề khước từ nữa, trái lại khi đầu lưỡi lôi kéo, yếu ớt đáp lại.
Chiếc lưỡi mềm mại liếm môi anh, ʍúŧ lấy lưỡi anh.
Cái miệng nhỏ nhắn run rẩy ngậm môi anh, khẽ khàng liếm ʍúŧ, Mộ Nhã Triết không khỏi sinh ra ảo giác như đang ôm một cô mèo động lòng người, cô méo đó đang liếm môi anh để lấy lòng anh!
So với cuồng dã, động tác như vậy càng trêu đùa lòng người! Màu mắt anh tối lại, nếu không phải vẫn hơi kiêng kị, dù ở trên xe anh cũng sẽ không nhịn được và ăn tươi nuốt sống cô.
Sự yếu đuối của cô làm động tác của anh dần dần chậm lại.
...
Xong chuyện, cô như một cô mèo con yên tĩnh rúc trong иgự¢ anh, mệt mỏi rã rời ngủ mất.
Ở trên xe muốn cô, cảm thấy thỏa mãn không thôi.
Nhưng đứa trẻ lần đầu được nếm trái cấm, liền trầm mê trong tư vị ấy.
Xe chạy đến một đoạn đường vắng vẻ, khung cảnh vô cùng tinh tế xa hoa của khu biệt thự lại hiện lên.
Lúc xe dừng lại, thiên hạ trong иgự¢ vẫn chưa tỉnh lại, hoặc là thấy quá thẹn thùng, dứt khoát nhắm hai mắt không muốn động đậy.
Người hầu mở cửa xe, đứng sang một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Mộ Nhã Triết ôm cô xuống xe, đi qua cổng vòm lộng lẫy của biệt thực.
Nơi này là khu biệt thực vừa mới khánh thành không lâu, khu biệt thự này từ mười lăm năm trước đã bắt đầu quy hoạch.
Khi đó, thân thể của mẹ Mộ Nhã Triết không khỏe, Mộ Thịnh vì để bà bồi dưỡng sức khỏe liền không tiếc vung một số tiền lớn, mua một miếng đất lớn ở vùng ngoại thành có phong cảnh tuyệt đẹp, dự định sửa thành một khu vườn cây, để đưa bà đi nghỉ dưỡng.
Mẹ Mộ Nhã Triết - Giang Ý San, rất được ông cụ nhà họ Mộ yêu thương, khu biệt thự phong cảnh hữu tình này tuy xa trung tâm thành phố, nhưng do có phong cảnh tươi đẹp nên vẫn coi như là tấc đất tấc vàng.
Lúc đó, thậm chí Mộ Thịnh còn mời thầy phong thủy tới thăm dò, nơi đây là vùng đất phong thủy quý giá, là thánh địa để tĩnh dưỡng thân thể.
Thế nhưng, hồng nhan bạc mệnh, khu biệt thự đang xây dựng được một nửa thì mẹ của Mộ Nhã Triết liền qua đời.
Sự ra đi của bà tạo thành một cú giáng không nhỏ với Mộ Thịnh, công trình này cũng tạm thời gác lại, mãi đến khi Mộ Nhã Triết thành niên thì mới tiếp tục được xây dựng.
Một năm trước, khu biệt thự được khánh thành, nhưng vẫn chậm chạp chưa có tên gọi.
Nhưng dựa vào ưu thế phong cảnh đẹp, có tiếng là hòn ngọc sơn thủy đã hấp dẫn không ít sự coi trọng của giới giàu có, thâm chí trở thành khu biệt thự đắt giá nhất thủ đô, một ngôi nhà có giá trên trời, khiến bao người kinh sợ.
Ở trong đây, đặc biệt nhất là biệt thự phong cách Trung Quốc trên đỉnh núi, Mộ Thịnh cực kì yêu thích.
Ngôi biệt thự này hoàn toàn thiết kế theo phong cách sân vườn cổ xưa của Trung Quốc, hòn giả sơn nước chảy, đình đài lầu các, trang nhã mà không mất sự xa hoa, ông cụ vừa mở miệng liền ghi dưới danh nghĩa Mộ Nhã Triết, khiến cả nhà họ Mộ bao nhiêu người đố kị trong lòng.
Mộ Thịnh rất chiều chuộng anh, không cần nói cũng biết.
Nhưng điều này không có gì đáng trách cả. Ngôi biệt thự này vốn được xây dựng là để Giang Ý San tĩnh dưỡng thân thể, giờ bà đã mất, toàn bộ yêu thương của ông cụ đều đặt trên người anh.
Vào phòng ngủ, Mộ Nhã Triết liền ôm cô vào buồng tắm, định tắm rửa thân thể cô sạch sẽ.
Anh ngậm thìa vàng mà ra đời, cho tới nay chưa từng hầu hạ một ai, động tác khó tránh khỏi vụng về, thỉnh thoảng làm cô đau.
Có điều Vân Thi Thi lúc này, thể lực cạn kiệt, ngay cả mi mắt cũng không nhúc nhích nổi, khi cô bị đau, mắt hơi mở, nhưng cũng chẳng còn sức lực mà oán trách.
Khi chà lau thân thể của cô, người đàn ông mới phát hiện, người phụ nữ này còn gầy hơn trong tưởng tượng.
Có lẽ đã trải qua sinh đẻ, chỗ đầy đặn rất mềm mịn, nhưng cổ tay của cô, anh chỉ cần một tay mà đã có thể bao trọn cả hai. Xương quai xanh như hai thanh ngọc, bắp tay trắng như ngó sen cũng gầy đến đáng thương, như thể anh chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy.
Lại càng không nói đến vòng eo nắm không chặt, gầy, quá gầy, người phụ nữ này, nói tóm lại cần phải béo lên.
Xem ra, nên bồi bổ cho cô thật tốt.
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không hay ăn thịt sao?
Sáu năm qua, rốt cuộc cô sống thế nào? Lúc mới gặp gỡ, cô còn chưa gầy như này, trên người vẫn có chút thịt.
Mộ Nhã Triết không biết, sáu năm qua, Vân Thi Thi khó khăn nhường nào.
Vừa đến trường học vừa mang thai Hữu Hữu, khi đó còn ở cùng Vân Nghiệp Trình, về đến nhà, phải chịu sự la hét của Lý Cầm ôm hết việc nhà.
Hữu Hữu được sinh ra, cô thuận lợi tốt nghiệp, nhưng bởi nuôi một đứa bé, bị đối xử lạnh nhạt.
Trong nhà không có người đàn ông chống đỡ, cô nhi quả phụ, chịu không ít khinh thường.
Mở vòi hoa sen, rửa sạch bọt xà phòng trên người cô, rồi lấy áo choàng tắm bọc cô lại, ôm lên giường.
Trên ghế salon bỗng vang lên tiếng chuông.
Mộ Nhã Triết ngẩn ra, đi tới, là hướng điện thoại của cô. Cầm lên, trên màn hình hiện rõ hình khuôn mặt tinh quái của một cậu nhóc.
Tiếp điện thoại, giọng nói non nớt đặc trưng của trẻ con truyền qua microphone.
“Mẹ ~ Mẹ đáng yêu nhất của con ~ bao giờ mẹ mới về nhà vậy! Ở đây thật tối, thật lạnh, Hữu Hữu rất sợ, mẹ mau trở về đi ~ Hữu Hữu làm bánh dưa hấu nhỏ mẹ thích nhất đó.
Giọng nói ngọt ngào nhõng nhẽo không hề giống biểu hiện ngạo mạn của cậu, ở trước mặt mẹ, cậu như một cậu nhóc chưa trưởng thành, thích làm nũng.
Tuấn mi của Mộ Nhã Triết nhếch lên, tự dưng hồi tưởng lại ngày đó bị cậu hất chậu nước lạnh. Trong trí nhớ, ấn tượng đối với đứa bé này, hình như không hề đáng yêu như thế.
------- Vân Thi Thi là mẹ của Vân Thiên Hữu tôi, là người phụ nữ tôi dùng cả cuộc đời để bảo vệ. Tôi quyết không cho người như chú bắt mẹ phải chịu chút uất ức nào, càng không cho phép chú làm mẹ thương tâm.
-------- Chú cho rằng chú là ai? Chú dựa vào đâu mà bắt nạt mẹ tôi, khiến mẹ đau lòng khổ sở? Nếu tôi thấy chú khiến mẹ tôi uất ức lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho chú.
Mùi thuốc súng nồng như vậy, giờ lại giả bộ hồn nhiên vô tội trước Vân Thi Thi, không khác gì những đứa trẻ sáu tuổi bình thường.
Thằng nhóc này, mới có 6 tuổi mà sao đã diễn tốt vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc