Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1069

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu vẫn ngồi im trên ghế, không hề động đậy.
Vân Thi Thi lừa gạt cả nửa ngày, cậu vẫn thờ ơ.
Cung Kiệt ở một bên cười lạnh khiêu khích, "Chị, chị nói tên nhóc này biết nấu cơm sao? Em thấy làm một tên mặt dầy thì đúng hơn!"
Vân Thi Thi còn chưa kịp mở miệng, Hữu Hữu cười lạnh, rõ ràng là câu khích tướng này không có tác dụng.
"Bớt đi! Phép khích tướng này không có tác dụng đâu..."
Cung Kiệt nghiến răng nghiến lợi: "..."
Tên nhóc này, thực sự là rất khôn khéo.
Vân Thi Thi thì lại vô cùng vui vẻ, hai cậu cháu nhà này, thì ra cũng có điểm giống nhau như vậy, phương thức giao tiếp đều đặc biệt như nhau.
Có thể cô không biết, hai người họ đã quen nhau từ khá lâu rồi.
Vẫn âm thầm so tài, một mất một còn đấy.
Trước đây khi Cung Kiệt và Hữu Hữu còn chưa có gặp mặt nhau, họ vẫn âm thầm chê bai, chèn ép đối phương.
Cho tới bây giờ khi gặp mặt, giữa hai người họ vẫn nồng nặc mùi thuốc S***g.
Vân Thi Thi khẩn cầu: "Hữu Hữu, Hữu Hữu ngoan, mẹ đã đáp ứng cậu của con rồi, mời cậu ấy tối nay tới nhà dùng cơm. Tay nghê của mẹ không tốt, chỉ sợ cậu con ăn phải sẽ bị ngộ độc mất. Cậu rất đáng thương, một người, không có ai làm cơm cho, con đại phát từ bi một lần có được hay không?"
Cung Kiệt nghe thấy lời này của Vân Thi Thi, vẻ mặt nhất thời đen xì.
Hữu Hữu nghe xong, cũng lập tức nở nụ cười, ánh mắt đầy ý tứ liếc sang nhìn thoáng qua Cung Kiệt, ngạo mạn lên tiếng: "Xem cậu một mình như vậy, mẹ cũng nói, thôi thì cháu miễn cưỡng làm một bữa vậy!"
Miễn cưỡng!
Nấu cho anh một bữa cơm, mà tên nhóc này còn khó khăn như vậy!
"Mộ Dịch Thần!"
Hữu Hữu bỗng nhiên đứng lên, gọi một tiếng, nhưng lại giống như là đang ra lệnh.
Tiểu Dịch Thần giật mình, cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành, cảnh giác ngẩng đầu.
"Có chuyện gì sao?"
"Đi chợ với em!"
"Không đi!"
Biết ngay là không có chuyện gì tốt mà!
Những lần như vậy, đều sai khiến cậu, còn những khi có chuyện tốt, Hữu Hữu chẳng bao giờ thèm gọi cậu.
Thật sự là em trai tốt!
"Đi!"
Hữu Hữu không nói lời nào, túm lấy Tiểu Dịch Thần, hai người đi ra khỏi cửa.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười nhìn hai đứa trẻ, xoay người đã thấy Cung Kiệt từ lúc nào đi vào bên trong.
Khi vào đến mảnh vườn sau nhà, anh có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn cả vườn hoa hồng.
"Hoa hồng?"
"Ừm!"
Cung Kiệt thì thào hỏi: "Những thứ này đều do chị tự tay trồng?"
"Đúng vậy." Vân Thi Thi đi tới bên cạnh cậu, men theo tầm mắt anh, ánh mắt nhẹ nhàng: "Tất cả hoa ở đây, bình thường đêu là cho chị tự tay chăm sóc, thế nào? Đẹp chứ?"
Ánh mắt Cung Kiệt trong thoáng chốc đã dịu dàng đi vài phần.
"Đẹp lắm, mẹ trước đây, thích nhất là trồng hoa. Em còn nhớ rõ, mảnh đất nhỏ phía sau nhà chúng ta, trồng đầy hoa hồng. Mỗi khi rảnh rỗi, mẹ thường tới đó chăm sóc chúng."
Anh chậm rãi đi tới, ngồi xuống, tự tay chạm vào một bông hoa hồng, vẻ mặt lại hiện lên vài phần thương cảm.
"Từ nhỏ, chị đã mơ ước, có thể có một khu vườn của riêng mình, rồi trồng thật nhiều hoa hồng lên đó, không biết có phải là do sự di truyền hay không, trồng hoa hồng, rồi trồng hoa lan, nhưng đến cuối cùng, vẫn là thích loài hoa hồng này nhất! Cho nên, toàn bộ cây ở đây đều là hoa hồng. Chị là, tay nghê của chị không bằng mẹ, hoa chính mình trồng ra, có cố gắng ra sao cũng không được đẹp như mẹ trồng."
"Không phải!" Cung Kiệt lắc đầu: "Em cảm thấy rất đẹp!"
Nhìn những bông hoa trước mắt, anh mơ hồ nhớ lại thưở niên thiếu. Nhìn thấy gia đình, thấy mẹ đang cặm cụi trồng hoa, thấy cô chị gái đang tíu tít chơi đùa cùng cậu...
Mộ Khuynh Thành trong trí nhớ, có một mái tóc dài xinh đẹp, lúc rảnh rỗi, cô sẽ dùng dây lụa nhẹ nhàng buộc mái tóc lên, rồi cầm dụng cụ, ra chăm sóc vườn hoa.
Bình thường, cô yêu thích nhất chính là nghiên cứu kỹ thuật trồng hoa, sau khi rời khỏi nhà họ Mộ, cô bằng vào tay nghề của mình, làm việc nuôi cậu và chị gái tại khu vườn này.
Ở trong nghề cũng có danh tiếng không nhỏ.
Cung Kiệt ngắm nhìn những bông hoa này, trong lòng lại càng thêm thương cảm.
Đáng sợ nhất, vẫn là ký ức.
Ký ức càng tươi đẹp, khi mất đi lại càng khiến người ta đau thấu tim gan.
Những hình ảnh thuở nhỏ ùa về, Cung Kiệt lấy lại tinh thần, lại phát hiện chẳng biết từ khi nào, khóe mắt của anh đã rơi xuống một giọt nước mắt.
Anh khóc?
Vài chục năm rồi, anh chưa từng khóc, dù chỉ là một lần!
Anh vốn cho rằng trái tim mình đã sớm bị nhuộm đen rồi.
Thật sự không ngờ tới, trong lòng anh vẫn còn điểm yếu đuối như thế.
Vân Thi Thi thương xót mà nhìn anh, mơ hồ nhìn thấy vẻ ướt trong khóe mắt anh, liền nhẹ nhàng lau đi cho anh.
"Tiểu Kiệt..."
Cung Kiệt cong môi, mỉm cười: "Cảnh đẹp tại tâm!"
Vân Thi Thi giật mình, trong lòng liền cảm thấy thổn thức!
"Đúng vật, cũng chỉ có như thế, con người ta mới biết quý trọng những thứ mình đang có!"
....
"Mệt quá!"
Tiểu Dịch Thần đẩy cửa ra, thở hổn hển, khệ lệ để nguyên liệu nấu ăn ở trên giá.
Hữu Hữu cũng trở về, đẩy cửa ra, đã thấy Cung Kiệt đang ngồi trước bàn, trên tay vẫn đang cầm chiến lợi phẩm hôm nay cậu thắng được.
Đó cũng chính là chiến lợi phẩm cậu vừa nghiên cứu.
Hữu Hữu liếc mắt một cái, liền thấy Cung Kiệt không biết trúng cái gió gì, vậy mà dám tháo món đồ đó ra tứ tung, tò mò nghiên cứu.
"Cậu là trẻ con hiếu kỳ sao?"
Cậu lành lạnh nói.
Vân Thi Thi từ trong bếp nhìn ra, cười híp mắt nói: "Hữu Hữu trở về rồi sao?"
"Ừm, con vừa về!"
"Mẹ vừa mới cắm được nồi cơm!"
Vân Thi Thi xum xoe nói.
Hữu Hữu phất tay một cái, rất có khí thế: "Lui ra đi, còn lại cứ để cho con lo."
"Được!"
Sau đó Hữu Hữu đem toàn bộ nguyên liệu vào phòng bếp, nhặt rau, rửa rau, băm, thái... sau nửa giờ làm việc, Cung Kiệt liền nghe mấy tiếng băm chặt trong phòng bếp truyền tới, không khỏi khiến anh chú ý.
Anh đi tới cửa bếp nhìn vào, đã thấy Hữu Hữu một tay cầm dao, một tay cầm cà rốt, thái thành từng miếng nhỏ.
"..."
Anh hoàn toàn bị đứng người, bánh bao nhỏ tay nghề quả thực quá mức chấn động, miệng há hốc thành hình chữ O.
Hữu Hữu lợi hại.
Không nghĩ tới, tay nghề của cậu hoàn toàn không phải do Vân Thi Thi tâng bốc.
Chỉ với cảnh cậu nấu ăn này, cũng khiến người ta no rồi.
Đường dao rất nhanh, từng lát cà rốt được thái ra có kích thước mười miếng như mười...
Vì Hữu Hữu còn nhỏ, nên chưa có nhiều sức lực, không thể hai tay cùng làm hai món, thoạt nhìn có chút cồng kềnh.
...
Mộ Nhã Triết khi về nhà, Hữu Hữu cũng vừa đem bát canh nóng cuối cùng lên bàn, anh vừa mới đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Cung Kiệt ngồi trước bàn ăn, nhàn nhã nhìn anh.
"Anh rể đã về rồi!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết liền lập tức lạnh xuống.
Người này tại sao lại ở đây?
Mộ Nhã Triết cảnh giác hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc