Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1068

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi thấy anh nhìn một chỗ, vẻ mặt cảnh giác, không hiểu sao có chút khẩn trương, “Làm sao vậy?”
“Không có gì!”
Cung Kiệt quay đầu cười với cô, “Chúng ta lên xe đi.”
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Cung Kiệt ôm vai cô, chùm mũ lên cho cô.
Vân Thi Thi mặc áo lông, có mũ lông lá xù xì, anh chùm lên, che đầu của cô thật kín.
Cô dở khóc dở cười than thở, “Em làm gì thế?”
“Thời tiết lạnh, đừng để bị đông lạnh.”
Cung Kiệt nói như vậy, Vân Thi Thi lại nói thầm, “Chị không có lạnh, còn cảm thấy có chút nóng ấy!”
Sau khi hai người lên xe, Vân Thi Thi ngồi vào ghế, anh vươn người qua, dịu dàng cài dây an toàn cho cô.
Vân Thi Thi có chút không còn lời nào để nói rồi!
Cảm thấy được, cô ở trước mặt anh, tựa như một con 乃úp bê cao quý vậy, cho dù là chuyện cài dây an toàn đơn giản như vậy, anh đều muốn tự thân tự lực, thay cô chuẩn bị từng việc, có cảm giác anh xem cô như một đứa bé, mà anh thì giống như cha mẹ hao tổn tinh thần.
“Tiểu Kiệt, chị cũng không phải là đứa bé, chuyện thắt dây an toàn này có thể tự mình làm được.”
Cung Kiệt cười, “Sao thế, có người hầu hạ cho chị, chị còn cảm thấy không hài lòng sao?”
Vân Thi Thi bị anh đùa nở nụ cười.
“Được rồi! Chị không nói gì nữa.”
Cung Kiệt nói, “Ngồi yên, chúng ta chuẩn bị về nhà!”
“Ừm!”
Vân Thi Thi vừa mới phát ra một tiếng, từ ‘Ừm’ này giọng mũi vẫn còn trong khoang mũi, lời còn chưa dứt, Cung Kiệt liền đạp mạnh chân ga, xe giống như tên rời cung bay ra ngoài!
Một chân ga liền trực tiếp đi với tốc độ trăm km, Vân Thi Thi khẩn trương nắm chặt tay, cô cảm giác giống như có lực đẩy rất mạnh, kích thích giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy!
Trên đường đi gặp ba cái đèn đỏ, Cung Kiệt đều không thèm nhìn tới, đạp chân ga đi ra ngoài.
Đường đi của anh rất gian xảo, thậm chí chọn đi tuyến đường hẻo lánh.
Vân Thi Thi sợ tới mức ngừng thở, có chút bất an nói, “Tiểu Kiệt… Chúng ta, Chúng ta không vội, không cần phải đi nhanh như vậy mà?”
Đã vượt ba cái đèn đỏ rồi.
Trong đó có một đường còn có cảnh sát giao thông, chuyện này quả thực quá điên cuồng rồi!
Cung Kiệt lại không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, không hề chớp mắt, mãi đến khi xe chạy được một đoạn xa, lúc này anh mới thả chậm tốc độ, người có mái tóc màu bạc nhìn thoáng qua người ngồi ghế lái phụ, lúc này áy náy giải thích, “Thật có lỗi! Vừa rồi đi nhanh như vậy, là vì muốn cắt đuôi người ở phía sau.”
“Người sao?”
Cung Kiệt gật gật đầu, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, mãi đến khi xác nhận đã cắt đuôi được mấy chiếc xe đó, anh cười mỉm, vẻ mặt thoải mái, cao giọng, “Ừm, chị không phát hiện ra sao? Có người theo dõi chúng ta.”
Vân Thi Thi không khỏi ngẩn người, mờ mịt lắc đầu, “Không có.”
“Lúc em vớt cá vàng, em liền phát hiện ra rồi.”
Cung Kiệt vốn rất hưng trí, còn muốn vớt hết cả một ao cá vàng đó.
Nhưng vớt được nửa, anh lại nhận thấy được, có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm theo dõi anh.
Anh lo lắng đó là cơ sở ngầm của cha phái đến bên cạnh anh, càng sợ hãi thân phận của Vân Thi Thi bị bại lộ, lúc này mới vội vã rời đi.
Thực ra anh cực kỳ hi vọng, cha có thể biết thân phận của Thi Thi, nhưng chị không muốn chuyện này, anh tuyệt đối không bắt buộc.
Cho dù vận dụng bất luận thủ đoạn gì.
Anh nguyện ý chờ, kiên nhẫn chờ đợi đến ngày cô nghĩ thông suốt.
Nhưng mà cũng không phải dùng phương thức như vậy.
"Là ai phái người theo dõi em?"
"Người nhà họ Cung!"
"Người nhà họ Cung?" Vân Thi Thi ánh mắt hơi ngạc nhiên, không nói gì nữa.
Yên lặng một lát, cô bỗng nhiên khó hiểu hỏi: "Thật tò mò, tại sao người trong gia tộc của em lại phái người theo dõi em? Chẳng phải em và họ đều là người cùng một nhà sao?"
"Không vì điều gì hết, thứ nhất, là vì muốn bảo vệ em được an toàn, thứ hai, cũng là tránh để em ở ngoài gây chuyện thị phi."
"Thì ra là vậy!"
Vân Thi Thi đối với nhà họ Cung trong truyền thuyết kia, lại càng thêm phần tò mò.
"Nhà họ Cung là một gia tộc rất lớn sao?"
"Đúng vậy."
"Lớn như thế nào?"
Cung Kiệt cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, chỉ nói qua: "Đại khái lớn hơn rất nhiều so với những gì chị có thể tưởng tượng ra."
Vân Thi Thi như ma xui quỷ khiến bỗng nhiên hỏi một câu: "So với nhà họ Mộ thì sao?"
Cung Kiệt vừa nghe vậy, ánh mắt liền hiện lên sự khinh thường, cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Mộ đó, làm sao có tư cách để so với nhà họ Cung cơ chứ!"
Vân Thi Thi khóe môi cong lên.
Tiểu Kiệt đối với nhà họ Mộ có mối thâm thù rất lớn, hơn nữa, thời điểm vừa nói đến nhà họ Mộ, ánh mắt cậu đã hiện lên vẻ lạnh lùng đến mức nào.
A?
Cô vừa nhớ tới một chuyện.
Mộ Nhã Triết có bảo cô hôm nay về sớm một chút, cả nhà cùng nhau ăn cơm tối.
Cô dĩ nhiên có chút không phản ứng kịp, nếu như mời Tiểu Kiệt về nhà ăn bữa tối... ách... vậy thì xong.
Chắc chắn đó sẽ là một bữa ăn tràn ngập mùi thuốc súng.
Tiểu Kiệt đối với người anh rể này hoàn toàn không có tý thiện cảm nào, mặc dù gọi một tiếng "anh rể" cũng chỉ là miễn cưỡng nói cho cô xem mà thôi.
Lúc này...
Xe chở hai người về tới Hương Thể Mạn Bộ, Cung Kiệt và Vân Thi Thi vào đến nhà, mới vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy hai tiểu bánh bao đã tan học, đang chơi game ở phòng khách.
Nghe tiếng mở cửa, Hữu Hữu quay đầu nhìn ra, đã thấy Cung Kiệt đứng bên cạnh Vân Thi Thi. Lông mày nhất thời nhăn lại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"Cậu, là cơn gió nào đưa cậu tới đây vậy?"
Cung Kiệt bình tĩnh trả lời: "Gió Tây Bắc!"
Hữu Hữu: "..."
Tiểu Dịch Thần vừa thấy anh, cũng giật mình trong chốc lát, sau đó liền cười hì hì nói: "Cậu, tối nay cậu tới đây để ăn cơm chùa sao?"
Cung Kiệt vô liêm sỉ trả lời: "Ừm! Dọc đường đi nghe mẹ cháu nói, tay nghề của Hữu Hữu có thể so với đầu bếp năm sao thượng đẳng, cậu nghe danh mà đến, chỉ vì muốn nếm thử, xem tài nghệ có đúng như lời mẹ cháu nói hay không..."
Tiểu Dịch Thần: "..."
Còn có người nào đi ăn cơm chùa mà còn dám nói vô sỉ hơn được như vậy sao?
Hữu Hữu lại một lần nữa đen mặt, là cậu đã bị mẹ bán đứng sao?
Cậu sinh ra xúc động muốn hủy luôn bữa ăn này quá.
Vân Thi Thi rót chén nước, mời Cung Kiệt ngồi xuống, lập tức cười như hoa đi tới bên cạnh Hữu Hữu, nịnh nọt nói: "Hữu Hữu, tối nay rất đặc biệt, con nên thể hiện tài năng cho cậu xem đúng chứ?"
"Mẹ, mẹ thật xấu, tối nay không phải lượt của con!"
Trong khoảng thời gian Vân Thi Thi nghỉ ngơi này, Hữu Hữu như nhặt được đại xá, cậu soạn sẵn một bảng phân công làm việc, cậu và mẹ luân phiên nhau làm việc gia đình.
Hôm nay vốn dĩ là ngày cậu được nghỉ ngơi, mẹ lại muốn lừa cậu xuống bếp.
Ngoại trừ mẹ ra, cậu thực sự không còn hứng thú nào để làm cơm nữa.
Cái danh đầu bếp năm sao gì gì đó, quả thực vô cùng nhàm chán.
Cũng không phải ai muốn ăn cơm của cậu, cậu cũng nguyện ý đi nấu.
Nấu cơm quả thực vô cùng mệt mỏi đấy, có biết hay không?
Mua nguyên liệu, rửa nguyên liệu, rửa rau, thái, xào nấu, sắp mâm...
Vừa nghĩ tới cậu đã muốn chóng mặt rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc