Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1067

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi im lặng rồi.
Hiện tại thế giới này quả nhiên là thế giới nhìn mặt.
Đổi lại là người bình thường, bị ông chủ bắt nạt như vậy, chắc chắn sẽ không có nhiều người đứng ra như vậy.

Cô hết hi vọng với thế giới nhìn mặt này rồi.
Cuối cùng, Cung Kiệt được toại nguyện cầm lấy vợt vớt cá từ trong tay ông chủ, ngồi ở trên ghế, vớt cá.
Một con…
Hai con…
Ba con…
Ông chủ ở bên cạnh nhìn thấy trái tim sắp nhỏ máu, trong lòng cầu nguyện lưới rách.
Nhưng mà thủ pháp của Cung Kiệt giống như là đặc biệt, vớt mười bảy mười tám con, cũng không hề bị rách.
Ông chủ càng nhìn, càng kinh hồn táng đảm.
Cung Kiệt vớt càng nhiều lần, làm trôi chảy giống như cái máy, vợt vớt cá không có một lỗ hổng.
Đúng là gặp quỷ rồi!
Trong lòng ông chủ tối tăm, vừa rồi rõ ràng ông ta đưa cho anh có một cái vợt, người đàn ông này không phải là thần tiên đấy chứ?
Trước đây từng nghe nói Khương thái công dùng lưỡi câu thẳng tắp câu cá, thằng nhóc này còn có thể dùng một cái vợt rách vớt cá vàng được sao?
Đúng là sống lâu rồi mới thấy.
Cuối cùng, Cung Kiệt thấy vớt cá không thú vị, ném vợt cá vào trong ao, mang theo một túi cá vàng đến chỗ Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi đếm, có khoảng 22 con.
Nhiều như vậy.
Bể cá ở nhà cũng không nhiều như vậy.
Những con cá này đều còn nhỏ, nếu như trưởng thành…
Vân Thi Thi không dám tưởng tượng 22 con cá vàng cùng chen lách cùng một chỗ…
Nhất định cực kỳ dọa người.
Toàn thân Vân Thi Thi nổi đầy da gà.
“Không thích sao?”
Vân Thi Thi gật gật đầu, “Không thích cá vàng lắm.”
“Ừm.”
Cung Kiệt buồn rầu nhìn đám cá vàng vớt được.
Ông chủ vừa nghe, mắt sáng rực lên, khi cho rằng người đàn ông này muốn thả lại đám cá vàng vào trong ao, đã thấy anh đi qua, đưa túi cá nhỏ cho một nữ sinh nhỏ nhìn chăm chú anh rất lâu.
“Cho cô này.”
“Cho… Cho em sao? Thật vậy à?” Hai mắt nữ sinh sáng lên, có chút khó có thể tin.
“Ừ, chị của tôi không thích.”
Dứt lời, Cung Kiệt dắt tay Thi Thi, thuận tay thay cô ôm hai con gấu lớn, rời đi.
Ông chủ thấy rốt cuộc tôn đại phật này cũng cất bước, vừa cảm thấy may mắn vừa đau lòng vì tổn thất của mình.
Haizz, thằng nhóc này đến một chuyến, tiền lời một ngày đều không công rồi.

Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi nghĩ mãi không ra.
“Rất kỳ lạ.”
Cung Kiệt cúi đầu, nhíu mày, “Hả?”
Vân Thi Thi nói ra nghi ngờ, “Tiểu Kiệt, em vớt cá vàng cũng rất lợi hại. Loại vợt vớt cá này, vớt là thủng, chị thấy vớt được ba bốn con đã rất lợi hại rồi.”
Hóa ra kỳ lạ chuyện này.
Cung Kiệt nhếch môi cười, nhưng mà nhẹ nhàng nói, “Cái vợt vớt cá đó sẽ không rách.”
“Vì sao em lại nói chắc chắn như vậy?”
Thấy anh thề son sắt, Vân Thi Thi càng lúc càng tò mò.
Cung Kiệt trả lời, “Bởi vì đó là vợt vớt cá của ông chủ.”
Ngay từ đầu, ông chủ đưa cho anh vợt, cố ý chọn vợt cực kỳ dễ thủng, Cung Kiệt liếc mắt một cái liền phát hiện, vì thế thừa dịp ông chủ bất lương không để ý, thay thành vợt ở thắt lưng ông ta, thay đổi thành vợt dùng để vớt cá bình thường, ông chủ không phát hiện ra mà thôi.
Giở trò lừa bịp nhỏ này với anh, anh không ngại xem ai xấu xa hơn.
Vân Thi Thi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, “Vợt vớt cá của ông chủ sao? Ông ta tốt bụng như vậy?”
“Có lẽ là lấy nhầm thôi.”
Anh chắc chắn sẽ không nói chuyện anh đổi vợt cho cô, quá xấu xa rồi, tổn hại đến hình tượng của anh.
“Nhưng mà Tiểu Kiệt, em quá lợi hại rồi, nhất là khi bắn bóng bay ấy, có đặc biệt luyện tập hay không?”
“Lần đầu tiên em chơi.”
“Thiên phú trò chơi lợi hại như vậy sao?”
Vân Thi Thi líu lưỡi.
Cô cười nói: “Hôm nay chơi có vui không?”
Vừa rồi lúc anh vớt cá vàng, cô ngồi xổm bên cạnh, nhất thời cảm giác giống như trước đây, anh ngồi xổm trên mặt đất bắt con kiến, cô ngồi xổm ở bên cạnh, ôm đầu lẳng lặng nhìn.
Chưa bao giờ có thân mật khăng khít.
Cung Kiệt yên lặng vớt, cô yên lặng nhìn.
Có lẽ trưởng thành quá nhanh, cho nên mỗi phần trí nhớ về thơ ấu, đều cực kỳ trân quý.
Hạnh phúc khi còn trẻ, chung quy là trở về không được.
Có một số người nhớ tình bạn cũ, nhớ về thời gian không thể quay về được.
Cung Kiệt cưng chiều nhìn cô một cái, dịu dàng nói, “Ở cùng một chỗ với chị gái, thế nào cũng thấy vui vẻ.”
“Miệng ngọt như vậy sao? Giống như bôi mật ấy.”
Vân Thi Thi hờn dỗi nói một câu, nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai của anh, nhìn như ghét bỏ, lại hạnh phúc mười phần.
Cung Kiệt đột nhiên ôm vai cô, “Chị…”
“Hả?”
Vân Thi Thi giật mình, đã thấy anh nhẹ nhàng nghiêng người về phía cô, hầu như sức nặng nửa thân trên đều tựa vào vai cô, vô cùng quyến luyến.
“Em không muốn rời xa chị.” Anh nói, lời nói lại lộ ra một chút ý tứ hàm xúc làm nũng.
“Vậy thì cả đời này không rời xa nhau.”
“Nhưng chị có anh rể rồi.”
Cung Kiệt có chút oán niệm với người đàn ông đó.
Vân Thi Thi im lặng một phen, “Về sau em cũng sẽ lấy vợ sinh con mà.”
“Không muốn.”
Cung Kiệt lại khinh thường, “Em không muốn, em không muốn lấy vợ, em muốn chị gái…”
*** Vân Thi Thi cảm thấy ngọt ngào, không hiểu sao lại thấy chua xót.
Thằng nhóc này, đang làm nũng với cô sao?
Vấn đề là, công lực làm nũng sánh ngang với Hữu Hữu.
Năng lực chiếm hữu không khác Hữu Hữu là mấy.
Thì ra hai cậu cháu, phương thức làm nũng cũng không khác biệt nhau lắm.
Trước kia cô từng nghe qua một điển cố, nghe nói kiếp trước của đôi long phượng là tình nhân, bởi vì yêu nhau, nhưng không có cách nào ở bên nhau đến cuối đời, chấp niệm quá sâu.
Nếu như kiếp trước hai người yêu nhau tự tử, kiếp sau sẽ trở thành long phượng thai, từ khi sinh ra liền ở cùng một chỗ, một đời không cắt được liên kết ràng buộc, gần nhau không thể yêu nhau.
Đây là thần linh khen ngợi với tình yêu của bọn họ, nhưng cũng trừng phạt bọn họ vì tình yêu mà không tiếc cả mạng sống.
Vân Thi Thi không phải cực kỳ mê tín cách nói kiếp trước kiếp này, đối với cô mà nói, lúc còn nhỏ, Cung Kiệt là người bảo vệ cô.
Một phần tình cảm này, so với tình cảm của Mộ Nhã Triết, ràng buộc càng sâu hơn.
Cô có thể cảm nhận được Cung Kiệt ỷ lại vào cô.
“Suy nghĩ cái gì thế?” Cung Kiệt thấy cô thất thần, không khỏi nghi hoặc.
“Không có gì!”
Vân Thi Thi lấy lại tinh thần, loại bỏ suy nghĩ miên man, cười với anh, “Tiểu Kiệt, chúng ta trở về đi?”
“Sớm như vậy ạ?”
“Hay là tối nay em ở lại ăn cơm, chị nấu canh cho em.”
Cung Kiệt vô cùng hoài nghi, “Chị biết nấu canh sao?”
Vân Thi Thi đắc ý, “Đương nhiên rồi!”
Cung Kiệt không khách khí hắt cho cô một gáo nước lạnh, “Ăn cơm của chị làm, chẳng lẽ không nguy hiểm đến tính mạng sao?”
“Cút!”
“Em nên có trách nhiệm bảo vệ tính mạng mình an toàn.”
“Em yên tâm, với thể chất này của em, thạch tín cũng không độc ૮ɦếƭ em được.”
“Chị làm cơm, có lẽ còn độc hơn cả thạch tín.”
“Em có tin chị đánh em hay không?”
“Mười chị cũng không đánh được em.”
“Ai nói?”
“Em dùng một tay cũng có thể xách chị lên được.”

Hai người vừa cãi nhau vừa đi về phía đỗ xe.
Cung Kiệt đột nhiên nhận thấy phía sau có chút khác thường, xoay người, nhìn chăm chú bóng cây yên tĩnh, yên lặng quay đầu lại, không hiểu sao lại có chút bất an.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc