Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1064

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh quen thuộc đem ảnh chụp lưu làm hình nền trong di động, thay thế ảnh cô chụp cùng với hai thằng nhóc.
Người này!
“Không được đổi wallpaper. Không…”
Cung Kiệt uy hiếp đuôi mắt nhếch lên, “Em sẽ đau lòng.”
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật, lập tức cười nói, “Tiểu Kiệt, phạm tội đáng yêu nha.”
Cung Kiệt, “…”
Ông chủ bưng Ma Lạt Thang lên rất nhanh.
Cung Kiệt cúi đầu nhịn, da đầu run lên.
Chỉ thấy trong bát không lớn không nhỏ có rong biển, có thịt xông khói, làm anh hít khí lạnh là Vân Thi Thi giúp anh đổ rất nhiều ớt, xa xa nhìn lại đỏ một mảnh, giống như rất cay.
Cung Kiệt ý vị thâm trường ngửa mặt lên, liếc cô một cái, Vân Thi Thi cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, chột dạ quay mặt đi.
Đừng nói anh không ăn cay, cho dù người quen ăn cay chỉ sợ cũng không chịu nổi trình độ này.
Ông chủ thấy biểu tình của Cung Kiệt, không hiểu trong đó, chỉ khen: “Soái ca, anh ăn cay giỏi thật, tôi mở tiệm lâu như vậy, chưa thấy qua ai có thể ăn cay như vậy.”
Cung Kiệt, “…”
Vân Thi Thi nghịch ngợm nói, “Chị không biết đồ ăn chị chọn em có thích hay không? Em đã nói rồi nha, chị chọn, em nhất định ăn hết.”
Ông chủ nghe vậy, lại có chút kinh ngạc, “Hai người là chị em sao?”
“Ừm! Nhìn không ra sao?”
Ông chủ đánh giá hai người vài lần, mới cười nói, “Giống! Liếc nhìn thấy cô đối với em trai cô dịu dàng như vậy, tôi còn tưởng rằng hai người là vợ chồng cơ!”
“Ông chủ, ông hiểu lầm rồi, đó là em trai tôi.”
“Em trai cô có thể ăn cay, cay nhiều như vậy, tôi ngửi đều đã xông vào mũi rồi!”
Ông chủ vẫn bội phục sát đất như cũ.
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn Cung Kiệt một cái, nhíu mày, “Tiểu Kiệt, thử xem xem?”
Ma - - Lạt - - Thang - -
Anh làm sai cái gì mà cô lại đối xử với anh như vậy.
“Tiểu Kiệt…”
Vân Thi Thi chu miệng lên, làm nũng với anh.
Cung Kiệt lập tức cầm đũa lên, gẩy gẩy đồ ăn trong bát, vì thế kẹp lấy thịt xông khói, mới nếm một miếng, hốc mắt đã đỏ cả lên.
Cay!
Thật sự cay!
Vẻ mặt Cung Kiệt căng thẳng, cố gắng chịu đựng, sắc mặt xanh mét, đôi má đỏ bừng lên, hốc mắt dần dần có chút ẩm ướt.
Rốt cuộc anh không kiên trì nổi nữa, anh đưa tay che mặt, khí tràng bị rút toàn bộ.
Cung Kiệt bất khả tư nghị rút khăn tay, có chút chật vật lau đôi môi nóng bỏng, cay làm biểu tình anh vô cảm, hốc mắt vậy mà nổi lên đám sương, dáng vẻ này thấy thế nào cũng cực kỳ ấm ức!
Giống như bị người ta bắt nạt.
Vân Thi Thi phút chốc vui vẻ, ánh mắt trong sáng nhìn anh, đột nhiên cảm thấy Tiểu Kiệt như vậy kỳ thật rất đáng yêu!
Từ nhỏ cô đã thích đùa anh.
Thích nhìn biểu tình vô tội lại chọc người ta yêu mến của anh.
Ông chủ cũng biến thành dở khóc dở cười, bật cười nói: “Soái ca, không ăn cay được sao? Tôi đã nói rồi mà! Không ai có thể ăn cay như vậy!”
“Ai nói? Để tôi tới khiêu chiến một phen.”
Vân Thi Thi cầm chiếc đũa lên, gắp một miếng cho vào trong miệng, ăn thật ngon lành.
Cung Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn cô tự nhiên nuốt một miếng, trong bát của cô cay hơn anh nhiều, chỉ hơn chứ không kém.
Nhìn cô nuốt một miếng như vậy, da đầu đều đã căng lên rồi.
Ông chủ cũng cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Vân Thi Thi nuốt vào, một trận sảng khoái, nhíu mày, “Hương vị cực kỳ ngon!”
Cung Kiệt, “…”
Ông chủ, “…”
Đây là cái gì?
Đây là quái vật nhân gian.
Ăn được cay như vậy, không sợ dạ dày bị cay đâm thủng sao.
Cung Kiệt yên lặng nhìn, khóe mắt vẫn còn chứa nước mắt vì cay, nhìn một bát cay nóng, chỉ nhìn một cái, liền cảm thấy cả người cũng không được tốt.
Vân Thi Thi nhìn anh một cái, thấy anh không chịu nổi cường độ cay, cười ha ha, lập tức quay đầu cầu xin ông chủ, “Ông chủ à! Làm ơn đổi cho em ấy thành nước lèo được không? Nếu không thì tôi thấy em ấy ăn xong bát này, dạ dày sẽ bị thiêu cháy mất.”
“Được.”
Ông chủ cố nén cười một lúc lâu, lúc này mới bưng bát trong tay Cung Kiệt đi, lấy bát canh khác.
Cung Kiệt vẫn còn sợ hãi với mức độ cay như địa ngục đó, ăn một miếng, thấy nước không cay như lúc trước, lúc này mới bắt đầu tao nhã ăn.
Vân Thi Thi nhìn anh cúi đầu ăn, tư thế hết sức tôn quý tao nhã, lại so với mình một phen, giống như…
Thô lỗ hơn một chút.
Cô lập tức thu liễm, cũng học dáng dấp của anh, tao nhã, tôn quý ăn xong tất cả Ma Lạt Thang.
Sau khi Vân Thi Thi ôm cái bụng tròn vo đi ra khỏi nhà hàng, Cung Kiệt ở bên cạnh châm chọc một câu, “Mười mấy năm, rốt cuộc chị sống một mình như thế nào?”
“…”
Hả?
Có ý gì?
Vân Thi Thi bày tỏ nghi vấn, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Trước đây rõ ràng chị cực kỳ không thích ăn cay.”
Cung Kiệt nhớ lại lúc còn nhỏ, trong trí nhớ, Vân Thi Thi căm thù đến tận xương tủy món cay.
Cô còn có anh gánh vác mà.
Nhớ có một lần, anh và cô cùng đi ăn vằn thắn, anh trêu đùa bỏ thêm một muỗng ớt vào trong bát của cô, khi đó cô đâu có biết, anh lừa gạt cô nói là sốt cà chua, cô liền ăn một miếng lớn.
Kết quả bị nghẹn.
Trực tiếp khóc vì cay, xoa đôi mắt khóc.
Kết quả trên tay cũng dính ớt, vừa dụi mắt, mí mắt vừa đỏ vừa sưng, vô cùng thống khổ.
Cung Kiệt sợ hãi, luống cuống tay chân dụ dỗ cô, ôm cô an ủi, vẫn là anh đưa cô trở về nhà.
Sau khi Mộ Khuynh Thành trở về, thấy ánh mắt Vân Thi Thi vừa sưng vừa đỏ, miệng vì cay mà thành miếng lạp xườn, tức giận đến thiếu chút nữa treo anh lên đánh.
Cuối cùng, Cung Kiệt bị phạt quỳ trên ván giặt đồ, chuyện này mới dừng lại.
Hiện giờ nghĩ lại, lại cảm thấy thú vị, nhưng mà cũng có chút ngoài ý muốn, mười mấy năm qua đi, cô vậy mà từ một cô gái nhỏ không thích ăn cay, biến thành một người siêu khủng pố cuồng ăn cay.
“Nào có khoa trương như vậy?”
Vân Thi Thi cười, đột nhiên xoay người, chỉ về phía đối diện, “Em có nhìn thấy tòa nhà Soho đối diện kia không?”
“Hả?”
Cung Kiệt nhìn theo phương hướng cô chỉ, gật gật đầu.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, liền đi làm ở đằng đó, vốn là làm nhân viên văn phòng. Khi đó, tiền lương rất ít, một tháng chỉ có hai ngàn, chi tiêu của Hữu Hữu chiếm lượng lớn, vì tiết kiệm tiền, cho nên thường xuyên tới chỗ này ăn.”
Lúc Vân Thi Thi nhắc đến chuyện cũ, lại tuyệt không cảm thấy chua xót trong lòng.
Trước kia thường xuyên tới đường Tân Dân, là vì kinh tế cực kỳ túng thiếu, nghỉ giữa trưa cô sẽ chạy đến nơi này.
Nếu như bận quá, cô sẽ mua một cái bánh rán hành, gặm trên đường về công ty.
Lúc công việc không quá bận rộn, thật sự có thể nhàn nhã gọi một phần Ma Lạt Thang, vừa tiết kiệm tiền, chỉ có hơn mười đồng, vừa có thể ăn rất no.
Ngay từ đầu, cô cũng không thể ăn cay, nhưng nhớ có một lần, lúc tâm tình không vui, thấy Lý Cầm và Vân Nghiệp Trình ầm ĩ ly hôn, hơn nữa công việc lại không thuận lợi, tâm tình cô không thoải mái, giống như giận dỗi, bỏ thêm một thìa ớt vào, vừa buộc chính mình ăn, vừa chảy nước mắt.
Vốn cho rằng tuyến lệ đã sớm bị tắc, dưới sự thúc giục của ớt, chảy tràn đầy mãnh liệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc