Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1060

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Thục Mẫn trầm ngâm một lát, chợt thở dài nói: "Chỉ có diều, cháu cũng đừng xem thường anh hai cháu! Cháu thử nghĩ lại xem, ngay từ khi nó còn rất nhỏ tuổi, đã có thể tránh thoát được những áp bức khắc nghiệt của gia tộc, ngày hôm nay được thừa kế quyền to, có thể nhận thấy nó cũng không phải người lương thiện gì, về thủ đoạn của nó, cấp bậc của con còn chưa đối kháng với nó được đâu! Còn chưa tới lúc động thủ, thì trăm ngàn lần đừng đi khiêu khích nó. Hôm nay cô và chú hai cháu, ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ nó, cháu đừng có mà manh động."
Mộ Yến Thừa gật đầu: "Cô à, cô biết mà, cháu là người không thích gây chuyện thị phi."
"Chuyện bây giờ cháu cần phải làm là, phải trở nên mạnh mẽ, phải mạnh hơn nó! Còn cô và chú hai cháu, trước tiên sẽ bắt đầu với mấy người lớn tuổi trong gia tộc trước, cố gắng thuyết phục họ. Yến Thừa, cháu là tốt nhất, cô và chú hai cháu nhất định sẽ giúp cháu một tay!"
Mộ Yến Thừa mừng rỡ, nhưng cho dù trong lòng đang mừng muốn ૮ɦếƭ, thì trên mặt vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh như cũ: "Dạ được! Cô coi trọng Yến Thừa, nhưng bây giờ Yến Thừa không dám nhận! Tuy nhiên Yến Thừa nhất định sẽ không phụ lòng khích lệ và mong đợi của cô, nhất định sẽ cố gắng. Nếu như cháu có cơ hội kế vị, nhất định sẽ làm rất tốt, để cho nhà họ Mộ càng ngày càng lớn mạnh hơn!"
"Yến Thừa, có mấy lời này của cháu, cô rất vui mừng!"
Mộ Thục Mẫn cười, nhưng tròng lòng lại có suy nghĩ khác.
Mấy lời này của bà ta, cũng toàn là giả tạo thôi.
Bà ta còn trông cậy vào cái vị trí chủ nhân này, sẽ để lại cho con trai bà ta!
Mộ Yến Thừa hiểu chuyện nghe lời, đến lúc đó, chờ Mộ Nhã Triết thoái vị, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Hai người trầm mặc không nói gì nữa, trong lòng đều đang tính kế lẫn nhau.
...
Nửa tuần lễ quay phim cho kịp tiến độ, chủ nhật, phần diễn của Vân Thi Thi thuận lợi đóng máy.
Hôm nay đóng máy, Hoa Cẩm cũng từ Hải Thị trở về thành phố, có mặt tại phim trường.
Phần diễn của Vân Thi Thi đã hoàn thành, tiến độ kịch bản cũng qua được hơn phân nửa, tâm trạng Cố Hiểu Dương không tệ, cố tình đặt một cái bánh kem rất to, hào phóng đặt một phòng tiệc lớn, quyết định buổi tối tổ chức tiệc ăn mừng.
Vân Thi Thi thấy Hoa Cẩm quay lại đoàn làm phim, vết thương đã cắt chỉ, vẫn như lúc trước vậy, tư thái ngạo mạn, giống như không thèm quan tâm đến cái gì hết.
Điều duy nhất thay đổi chính là, thái độ với cô có hơi lạnh lùng hơn lúc trước.
Lúc nhìn thấy cô, chỉ hơi gật đầu một cái, cười một tiếng rồi đi, không có nói chuyện nhiều với nhau.
Mà chuyện của mấy ngày trước, cũng không hề đề cập tới.
Vốn là cô muốn hỏi thăm một chút về chuyện của Lâm Tuyết Nhã, nhưng thấy thái độ lãnh đạm xa cách của Hoa Cẩm, nên cũng từ bỏ ý định này.
Dường như anh ta...
Thay đổi rất nhiều.
Đối với người khác, vẫn ôn hòa như cũ.
Có lẽ là do cố kỵ Lâm Tuyết Nhã, cho nên bây giờ mới cố tình tạo khoảng cách với cô.
Trong lòng Vân Thi Thi cảm thấy hụt hẫng.
Cô một lòng muốn giúp Hoa Cẩm thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, thoát khỏi sự khống chế của Lâm Tuyết Nhã.
Cô có thể nhận ra, Hoa Cẩm chán ghét Lâm Tuyết Nhã từ trong thâm tâm, một lòng muốn thoát khỏi tay cô ta, nhưng so với chán ghét thì sợ hãi nhiều hơn.
Không biết rốt cuộc nhà họ Lâm có bao nhiêu quyền lực, có thể làm anh ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Có thể là, sợ dính líu tới cô!
Vân Thi Thi nghĩ như vậy.
Bữa tiệc khánh công, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, mặc dù trên mặt cô cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy mất mát.
Cố có chút lưu luyến với đoàn làm phim, lâu ngày làm việc ở đây, có vui có buồn, tuy rằng cũng có lúc không dễ chịu, nhưng phần lớn, là những kỷ niệm khó quên.
"Thi Thi à, thật là hâm mộ cô nha, thuận lợi kết thúc công việc rồi, chúng tôi vẫn còn phải làm việc thêm một thời gian nữa cơ."
Một cô gái đóng vai nữ phụ nói.
Vân Thi Thi trêu chọc: "Có cái gì tốt đề mà hâm mộ chứ? Nhân vật của tôi không còn xuất hiện nữa, khán giả còn vui mừng vỗ tay nữa kìa!"
Vai diễn này của cô thật sự rất khó ưa, một khi bộ phim được công chiếu, người xem nhất định sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không để cô mau ૮ɦếƭ một chút.
Đến lúc công chiếu, chắc chắn Weibo của cô sẽ phải hứng chịu làn sóng công kích.
Chẳng những cô hãm hại nhân vật nữ chính, còn ςướק đoạt nam chính, bụng dạ tâm kế xấu xa, nói tóm lại là một nữ phụ cực kỳ độc ác
Lúc đầu cô đọc kịch bản, đã vô cùng bất bình, nhưng phần nhiều là H**g phấn, có thể khiêu chiến một vai diễn khó khăn như vậy, đúng là rất phấn chấn.
Đương nhiên, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần để bị người xem tẩy chay.
Mộc Tịch hừ lạnh, nói nhỏ với Vân Thi Thi: "Thật là không công bằng! Nhân vật ác độc như vậy, rõ ràng để cho Lâm Chi diễn là phù hợp nhất, rất thích hợp với bản chất chân thật của cô ta! Thi Thi, sao lúc đầu cô không nhận vai nữ chính? Rõ ràng anh Tần đã thu xếp sẵn mọi việc cho cô rồi mà, ngay cả đạo diễn Cố cũng chọn cô."
Lâm Chi đứng một bên nói: "Tôi nghĩ là, chắc cô ta cũng biết rõ, vai nữ chính bản thân cô ta không thể nào kham nổi, danh tiếng cũng không đủ, khẳng định không thể đẩy mạnh tỉ suất người xem được."
Hiện tại đang có mặt ở đây chỉ có mấy diễn viên, đạo diễn Cố và mấy nhà tài trợ còn chưa tới, vì vậy, Lâm Chi nói chuyện cũng không khách khí.
Cô ta rất khó chịu về Vân Thi Thi, nhưng không thể làm gì được cô.
Cho nên chỉ có thể nói mấy lời châm chọc cô.
Mộc Tịch nghe vậy, nhất thời tức giận, cô nàng Lâm Chi này, rõ ràng là thừa dịp không có đạo diễn Cố ở đây, cố ý khiêu khích mà!
Cô ấy vừa định nói chuyện, Vân Thi Thi đã kéo cô ấy lại, sau đó quay qua liếc Lâm Chi một cái, ưu nhã cười, chậm rãi nói: "Không còn cách nào khác! Ai bảo tôi quá tốt bụng kia chứ? Vai diễn có yêu cầu cao như vậy, nếu như nhường cho cô, cô khẳng định sẽ diễn không tốt. Tôi nhường vai nữ chính cho cô, là bởi vì chiếu cố cô, Lâm Chi, cô cũng phải nên cám ơn tôi đi."
Nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nhưng lại vô cùng châm chọc.
Mấy diễn viên đang ngồi bên cạnh "phụt" một tiếng, che miệng cười trộm.
Lâm Chi tức không chịu được, oán hận liếc cô một cái, mạnh miệng nói: "Ai nói tôi diễn không tốt? Kỹ thuật diễn của tôi chẳng lẽ có kém hơn cô sao? Ha ha! Vân Thi Thi, cô đừng quá tự cao! Mấy lời này mà bị đồn ra ngoài, người ta sẽ chê cười đó có biết không! Cô lấy đâu ra tự tin mà đứng trước mặt tôi nói mình diễn xuất giỏi hơn tôi vậy chứ."
Hoa Cẩm không nhịn được nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Vân Thi Thi nghe xong, lại nói thêm một câu độc miệng: "Nhưng tôi cảm thấy, là một ảnh hậu, tôi sẽ không có mặt mũi đâu mà so sánh mình với diễn viên khác như vậy."
"..."
Nhất thời Lâm Chi cảm thấy như bị tát vào mặt, gương mặt tái mét.
Câu nói này của Vân Thi Thi không hề có chút cố kỵ nào, nhục nhã cô ta đến không còn cái gì, nói thẳng ngay trước mặt mọi người, không chừa lại một chút mặt mũi!
Mọi người sôi nổi che mặt cười trộm, trường hợp này, thật sự là quá hả dạ.
Các cô không dám tranh cãi với Lâm Chi, bởi vậy ở đoàn làm phim, có không ít người phải âm thầm chịu đựng cô ta, không dám nói cái gì trước mặt cô ta hết.
Mấy lời này của Vân Thi Thi làm các cô thật là sảng khoái!
Lâm Chi nhìn quanh bốn phía, thấy mấy diễn viên bất kể là chính hay phụ, đều đang âm thầm cười nhạo mình, ánh mắt kia, khỏi phải nói có bao nhiêu khinh miệt, làm cho cô ta cảm thấy như ngồi lên hầm chông, mặt mũi không còn sót lại cái gì!
Trước giờ cũng không có phát hiện, thì ra miệng lưỡi Vân Thi Thi lại sắc bén đến như vậy!
Cố tình nhằm vào chỗ xương sườn mềm của cô ta mà hung hăng đạp mạnh.
Lúc này cô ta tức giận đến nỗi muốn ngay lập tức rời khỏi đây, nhưng nghĩ lại, mấy nhà tài trợ còn chưa tới, nếu bây giờ cô ta bỏ về, khó tránh khỏi sẽ làm bọn họ tức giận, đắc tội đạo diễn Cố, chỉ sợ sẽ bị người ta gây khó dễ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc