Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 106

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lần này, rốt cuộc Vân Thi Thi miễn cưỡng thấy rõ dáng vẻ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như trời đất sụp đổ, vô cùng suy sụp.
“Tôi không quen anh!”
Những lời này, như đang giận lẫy.
Cô không quen anh? Vẫn dựa hơi rượu càn quấy, giả bộ không quen anh?
Vân Thi Thi quay mặt đi, không muốn nhìn anh. Dựa hơi rượu, rốt cuộc đánh bạo, giận dỗi với anh.
Mặc dù cô vẫn đang mơ màng, nhưng có thể nhận ra giọng người đàn ông trước mắt là ai.
Nhưng trong lòng cô tức giận, không muốn để ý đến anh, nhưng cô không quan tâm anh, anh lại có biện pháp bắt cô phải quan tâm anh!
Thân thể của Vân Thi Thi cứng đờ, bỗng cảm giác được động tác bỉ ổi dưới váy cô, cả khuôn mặt trắng bệch thất sắc.
“Đừng chạm vào tôi!”
“Hửm?”
“Trứng thối, tôi cấm anh! Anh đi ra, anh đã có vợ chưa cưới, cũng có phụ nữ, vì sao anh còn muốn trêu chọc tôi? Tại sao tôi phải bị anh bắt nạt, hứng chịu cơn tức giận của anh?! Dựa vào đâu!”
Rõ ràng anh đã có vợ chưa cưới rồi cơ mà?
Cô còn thấy lúc ở dưới sàn nhảy, anh ôm Đường Vũ vành tai chạm tóc mai với nhau cơ! Anh chẳng khác gì những người đàn ông khác, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Mộ Nhã Triết vẫn quay mặt như cũ, mi mắt nửa khép nửa hở, sắc mặt lạnh băng.
Vừa nghĩ, cô càng thêm phiền muộn, giận dữ nói: “Tôi muốn xuống xe...”
Lời vừa dứt, cánh tay bị người đàn ông kéo mạnh một cái, cánh tay dài của Mộ Nhã Triết vươn tới dễ dàng ôm cô vào lòng. Vân Thi Thi kinh hãi, không khỏi khẽ kêu một tiếng, đảo mắt bị anh ôm lấy ngồi trên người.
Đáy mắt Mộ Nhã Triết thoáng qua ý cười nghiền ngẫm, môi mỏng nhếch lên, giọng nói mị hoặc: “Cô gái, cô nhất định phải mạnh miệng với tôi à?”
“...”
“Gọi tên tôi.”
“Không!”
Mộ Nhã Triết bất mãn cô cứng đầu, cách lớp quần áo Ϧóþ mạnh nơi đẫy đà của cô: “Gọi!”
Thân thể Vân Thi Thi run rẩy, sắc mặt căng thẳng, dự cảm bất thường ập đến.
Vân Thi Thi bất an tránh né, người đàn ông lại giữ chặt hông cô, bàn tay chạm lên sống lưng cô ép về phía Ⱡồ₦g иgự¢ mình, hai thân thể thân mật kề sát, chóp mũi chạm nhau, hơi thở phả vào nhau. Khoảng cách khăng khít như vậy, thật khiến cô không được tự nhiên!
Nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, Vân Thi Thi lúng túng cúi đầu, người đàn ông này, sao sức lực lại lớn vậy, cô thậm chí ngay cả chút giãy dụa dư thừa cũng không có.
Sự lúng túng của cô hiện lên trên mặt, cằm bị ngón tay dài của anh nắm chặt, bị ép nghênh đón khuôn mặt anh, đôi mắt bị đau nheo lại, mơ hồ ẩm ướt, đôi môi đỏ mọng mềm mại, như mĩ vị anh đào.
Hung mãnh vồ lấy môi cô, thực tủy biết vị* ngậm lấy xún cảm mềm nộn, còn tuyệt hơn trong tưởng tượng
*thực tủy biết vị: nếm một lần lại càng muốn thêm nữa.
Vừa hôn thì càng không thể cứu vãn, thân thể nóng lên, tham lam muốn càng nhiều.
Hôn môi anh đào của cô, tay phải luồn vào váy cô, vô cùng nhiệt tình, muốn tiếp tục việc chưa tận hứng ban nãy.
Thân thể của cô thực sự cực kì mẫn cảm, chỉ chạm nhẹ đã không nhịn được run rẩy. Gò má trắng noãn hiện lên vẻ ngượng ngùng hồng hồng, càng thêm mê người!
Thật là đã đoán sai cô gái này, so sánh cô với mèo con. Giờ nghĩ lại, đây là một cây hoa thuốc phiện xinh đẹp mĩ lệ mới phải, khiến người ta không nhịn được càng lún càng sâu, trầm mê trong đó!
Thật là đã đoán sai cô gái này, so sánh cô với mèo con. Giờ nghĩ lại, đây là một cây hoa thuốc phiện xinh đẹp mĩ lệ mới phải, khiến người ta không nhịn được càng lún càng sâu, trầm mê trong đó!
Vân Thi Thi bị động tác đột ngột dọa sợ không nhẹ, hơi xấu hổ, song kinh hoàng nhiều hơn, cô dùng sức đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nhưng sức lực non nớt của cô, đối với người rèn luyện từ nhỏ như Mộ Nhã Triết mà nói quả thực không đáng nhắc tới.
Chỉ cần một tay đã trói buộc được hai tay cô.
“Buông ra... Buông! Mộ Nhã Triết!”
Vân Thi Thi thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn anh, Mộ Nhã Triết lại không hề nhúc nhích.
Dán chặt môi cô, anh nhíu mày: “Sao? Chẳng phải bảo không quen tôi sao, hửm?”
“Tôi...”
Tiếng cười khêu gợi của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, tà tứ xâm lấn, mở môi mỏng, răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn vai cô.
Cắn, xé, ném đi, động tác lưu loát của gạch xẹt qua gò mà cô, khuy áo bị anh cắn rời ra, quần áo cởi tới nửa vai, lộ ra đầu vai trắng nõn êm ái của cô.
Mộ Nhã Triết ôm gáy cô, đầu lưỡi không chút kiêng kị phác thảo cần cổ, mê luyến hít hà, làn da tuyết ngọc trắng nõn, thoảng mùi hương sữa tắm, còn có mùi thơm thiếu nữ tự nhiên của cô.
Vân Thi Thi hoàn toàn bị dọa, hai tay lại bị anh trói chặt, giọng nói run rẩy, hơi tủi thân: “Đừng mà... Đừng ở đây!”
“Muốn.”
Một chữ, đã chặn lại tất cả âm thanh của cô.
Cô cảm thấy vừa thẹn thùng, vừa quẫn bách, loại chuyện này vốn đã xấu hổ, giờ lại còn đang trên xe, cô mẫn cảm run cả người.
Người đàn ông này, thể lực luôn kinh người như vậy, giờ, xe chỉ dừng ở bên đường, nghĩ tới việc bất kì lúc nào cũng sẽ có xe đi qua, nếu để người khác thấy tình cảnh này, cô quả thực hận không thể chui xuống lỗ để quên đi!
Cô không biết là, Mộ Nhã Triết đã sớm sai người phong tỏa đoạn đường này, trong một khoảng thời gian sẽ không có xe cộ nào đi qua.
Còn hơn cô, anh càng để ý việc cô bị những kẻ khác mơ ước!
Nhưng cô không những không cảm kích, còn tự rơi vào hoảng loạn.
Vì sao ở trước mặt người đàn ông này, cô luôn không có sức phản kháng, mặc anh xâm lược?
Trong lòng nghĩ thôi đã tuyệt vọng, viền mắt đỏ lên, rơi xuống một giọt lệ đau khổ.
Mộ Nhã Triết lại thấy dáng vẻ này của cô càng khiến người ta thêm yêu thương, đôi con ngươi trong suốt kia, ánh mắt không tiếng động lên án, càng làm anh không nhịn được muốn bắt nạt cô!
Thời khắc này, thân thể mềm mại trắng noãn, tim người đập rộn ràng. Trong hương hoa hải đương theo gió bay tới, dưới ánh trăng bàng bạc, làm nổi bật vẻ đẹp động lòng người không sao tả xiết.
Hai mắt Mộ Nhã Triết híp lại, đôi mắt thâm trầm nhiễm màu u tối, đem áo vét anh khoác lên người cô, che lại cơ thể cô.
Dựa vào sự chở che của ánh trắng, ở ngay trên xe đoạt lấy cô.
Mọi thứ trở nên nghẹt thở, tiếng cầu xin mảnh mai của cô nhưng điện chạy qua sống lưng, khiến thân thể anh càng thêm căng chặt.
Cúi đầu, anh như trút Dụς ∀ọηg cắn chiếc cổ mê người, kéo tay cô đặt lên vai.
Vân Thi Thi cắn chặt miệng, đem tất cả bất an và khuất nhục nuốt hết vào trong. Mộ Nhã Triết hình như không hài lòng với sự kìm nén của cô, thổi khí bên tai cô: “Gọi tên tôi.”
Vân Thi Thi thở hổn hển một tiếng, chống bờ vai anh, lệ rơi đầy mặt. Khóe mặt liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt vẫn tự nhiên, nhất thời xấu hổ và giận dữ đan xen.
Âm thanh ma mị của Mộ Nhã Triết vẫn vang bên tai.
“Gọi tên tôi! Tôi thích nghe giọng của em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc