Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1055

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Ngày mai có một việc thu mua thiết kế, cần khởi động hội nghị video quốc tế."
"Đã hiểu, ông chủ."
"Sự kiện kia tra ra sao rồi?"
"Ừm."
Mẫn Vũ gật đầu: "Anh còn nhớ chuyện bảy năm trước, nhà họ Mộ lấy t*ng trùng của anh rồi bảo quản trong ngân hàng t*ng trùng không?"
"Ừm."
Bảy năm trước, bệnh viện tư nhân Mộ thị, từng chuẩn bị tiến hành thụ tinh nhân tạo.
Tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đợi đến khi có báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Vân Thi Thi, nêu không có gì ngoài ý muốn, sẽ tiến hành như thường lệ.
Nhưng mà lúc ấy, thể chất của Vân Thi Thi, cũng không thích hợp thụ tinh nhân tạo.
Thế là, liền từ bỏ con đường này.
Bệnh viện liền để t*ng trùng trong kho, sử dụng khí nitơ tiến hành đông lạnh, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Nhưng mà, tại sao thứ này lại rơi vào tay cô ta?
Mộ Nhã Triết hoài nghi nhìn về phía Mẫn Vũ, sau đó Mẫn Vũ thản nhiên nói: "Người phụ trách đã khống chế được, đang tiến hành điều tra."
"A..."
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch khóe môi, hỏi thăm: "Hiện tại cô ta còn trong bệnh viện sao?"
"Vâng. Nghe nói, hiện tại cô ta đang điều trị thân thể, bác sĩ nói thân thể của cô ta có chút suy yếu, tôi còn nghe được tin tức, bác sĩ chuẩn bị thụ tinh ống nghiệm, tiến hành thụ tinh nhân tạo. Ông chủ, cần ngăn cản không?"
Mộ Nhã Triết mặt không thay đổi, rủ mi mắt xuống, bỗng nhiên thâm thúy cười một tiếng: Không cần!"
"...?"
Mẫn Vũ kinh sợ.
"Ông chủ, ý của anh là..."
Mộ Nhã Triết mở miệng khẽ nói: "Nếu cô ta thực sự muốn một đứa bé, không bằng cho cô ta đạt được ước muốn. Chẳng lẽ cho là, có thể mẫu bằng tử quý, thuận cán mà lên, gả vào Nhà họ Mộ? Thật sự là dã tâm không nhỏ."
"Thế nhưng..."
"Theo tôi phân phó đi làm, không nên bứt dây động rừng."
Mộ Nhã Triết hơi chống hàm dưới, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, ánh mắt nghiền ngẫm.
"Tôi phải xem, kế tiếp cô ta còn có trò xiếc gì!"
Mẫn Vũ yên lặng.
Ông chủ, anh có cần xấu bụng như thế hay không.
Xấu bụng quá đáng sợ.
Một bên nghĩ như vậy, Mẫn Vũ lại mặc niệm thay Tống Ân Nhã.
Đắc tội người nào không được đắc tội ông chủ.
Cô ta sẽ ૮ɦếƭ rất khó coi.
Mẫn Vũ đưa tay tạo hình chữ "Thập".
...
Sau khi nghỉ tạm mấy ngày ngắn ngủi, Vân Thi Thi liền về đoàn làm phim, phần diễn con lại của cô cũng không nhiều, bởi vậy nghĩ đến tranh thủ thời gian quay hết.
Vừa trở lại đoàn làm phim, liền ᴆụng chính diện với Lâm Chi.
Cô giống như có thể xác minh chuẩn xác đây là "Oan gia ngõ hẹp".
Lâm Chi thấy cô, tức giận đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói, một đôi mắt gắt gao trừng cô, như là cối xay thịt, cắn răng nghiến lợi hận không thể dùng ánh mắt ăn tươi cô.
Vân Thi Thi lại cười một tiếng, trông thấy ánh mắt này, trong lòng cảm thấy vui sướng!
Cô thích, bộ dạng Lâm Chi hận thấu xương, lại không làm gì được cô.
Mấy ngày nay, khẳng định Lâm Chi rất ủy khuất.
Trên mạng, liên quan tới tiết mục "Đoạt giải" ở Kim Ưng, nhiệt độ không có giảm, bao nhiêu người kịch liệt chửi mắng cô ta ở trên mạng, sắp đặt cô ta, nhục nhã cô ta, rất nhiều Fan hâm mộ tạo thành "Đoàn thẩm phán", nhắn dưới Microblogging của Lâm Chi, nhao nhao yêu cầu cô ta trẻ lại giải, đồng thời xin lỗi trước mặt Vân Thi Thi.
Tuy Lâm Chi đã để lại giải, chẳng qua là Vân Thi Thi cảm thấy bẩn, không có thèm mà thôi.
Trong lòng Lâm Chi thấy bao nhiêu là ủy khuất, cô ta đã như thế, còn muốn thế nào?
Nhất định phải khiến cô ta thân bại danh liệt mới từ bỏ ý đồ sao?
Vân Thi Thi lách qua cô ta, muốn đi.
Vân Thi Thi lách qua cô ta, muốn đi.
Lâm Chi chợt đưa tay ngăn cản cô.
"Làm gì vậy?"
"Vân Thi Thi!"
Lâm Chi bỗng nhiên kéo một ống tay áo của cô, khiến cho cô xoay xoay người đối mặt với cô ta: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?! Sự tình đến một bước này, hẳn là đã đủ!"
"Đủ sao?!"
Vân Thi Thi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo: "Có ý gì?"
"Những dư luận trên mạng, đều là cô kích động! Lợi dụng bạo lực trên mạng, muốn đưa tôi vào chỗ ૮ɦếƭ, sao tâm của cô ác như vậy?! Ha ha! Vì chèn ép tôi, thật đúng là không từ thủ đoạn!"
"Chèn ép?"
Vân Thi Thi cười lành lạnh: " Lâm Chi, cô đừng tự cho là đúng, cô cho rằng cô là ai, còn cần tôi hao tổn tâm trí mảy bay chèn ép cô sao? Hoặc là đừng làm, đã làm, thì tự chính mình gánh chịu hậu quả, đổi tội lên người người khác, không biết xấu hổ."
"Cô ——!"
Vân Thi Thi nhanh mồm nhanh miệng nói, điểm trình độ văn hóa này của Lâm Chi, căn bản không đủ đánh đồng với cô.
Cô ta bị chắn đến á khẩu không trả lời được, mở to hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô, hận không thể khoét mấy khối thịt từ trên người cô.
"Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi chằm chằm."
"Vân Thi Thi, uổng cho cô còn đường hoàng nói tôi không biết xấu hổ, cô thì sao? Cô cho rằng cô là ai? Chẳng qua là một diễn viên, còn cảm giác diễn xuất ưu việt sao? Ha ha! Tôi đã nghe nói, cô là tình nhân mà Mộ Nhã Triết bao dưỡng, một người tình không được người nhận! Đừng tưởng rằng, cô nhất thời phong quang, liền có thể muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên! Bây giờ cô được sủng ái, chẳng qua là nhất thời! Còn tưởng rằng leo lên Mộ thị, liền có thể bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng sao? Hào môn như Mộ thị, căn bản là không dung được con tôm nhỏ như cô! Tới cái bậc cửa, cô muốn bước qua cũng không được, đừng tưởng rằng ỷ vào Mộ Nhã Triết, là có thể không coi ai ra gì!"
"ℓàм тìин nhân?"
Vân Thi Thi buồn cười vì bốn chữ này.
Thật sự là tràn đầy vị chua!
Cho dù là tình nhân, nhìn nét mặt của cô ta, giống như cũng rất ghen tỵ.
Mộ Nhã Triết chỉ với ba chữ này, cũng đủ để trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lâm Chi hung ác nói: "Làm sao? Chẳng lẽ cô còn tưởng rằng cô là chính cung hay sao? Chẳng qua chỉ là tình nhân bao dưỡng thôi! Đợi đến khi anh ta ngán cô, chán ghét cô, sẽ một chân đá văng cô!"
"Như lời cô nói, hiện tại tôi còn được sủng, nếu cô đắc tội tôi, không sợ một ngón tay tôi nghiền ૮ɦếƭ cô sao?"
Vân Thi Thi ưu nhã cười một tiếng: "Huống chi, tôi cũng không phải tình nhân."
"Không phải tình nhân, chẳng lẽ là vợ của anh ta sao?"
Lâm Chi khinh bỉ nói, ánh mắt khinh miệt: "Nằm mơ!"
"Ha ha, chỉ sợ làm cô thất vọng rồi."
Vân Thi Thi phong tình vạn chủng cười một tiếng, lập tức khẽ nâng tay lên, nhẹ nhàng động ngón tay.
Trên ngón vô danh, là một chiếc nhẫn kim cương to lớn, vô cùng lác mắt.
"Cái này... Đây là cái gì?!"
Lâm Chi nheo mắt lại: " Ha ha, trứng bồ câu lớn như vậy, không phải là giả chứ?"
"Thật đáng thương."
Vân Thi Thi đồng tình nhìn cô ta một cái: "Bảo kim chủ của cô mang cô đi thấy chút việc đời đi? Có tiền là chuẩn bị tấm màn đen, chẳng qua thêm chút kiến thức. Tầm nhìn hạn hẹp, quái ngại. Cô cho rằng tôi là cô? Xem giả dối như báu vật?"
Nói cong, cô như có thâm ý liếc qua mặt dây chuyền kim cương trên cổ cô ta.
Cái gọi là thiết kế mô phỏng, là dùng chân tài thực học, mô phỏng thiết kế của một số trang sức.
Đồ giống thật, nhưng cấp độ cũng rất thấp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc