Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1052

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Cô ấy xuất hiện, có một khuôn mặt cực kỳ giống bà, nhìn vật nhớ người cũng tốt, chí ít, đem anh rời khỏi cái thế giới u ám kia."
Anh trước tới giờ không nguyện đề cập tới chuyện này.
Là bởi vì u ám như vậy, cho dù là một giây đồng hồ, cũng không muốn trở lại.
Gia tộc lớn như vậy, bộ bộ kinh tâm(*), cho tới nay, anh và mẹ mình sống nương tựa lẫn nhau, anh chống đỡ bà, bà là chỗ dựa cho anh.
(*): Mỗi một bước đi đều kinh tâm động phách.
Nhưng một khi, sinh ly tử biệt.
Cơ hồ là sự tuyệt vọng hủy thiên diệt địa(*).
(**): Tuyệt vọng như trời đất sụp đổ.
Là Tống Ân Nhã, nắm tay anh, dẫn anh cách xa thế giới u ám ấy.
"Đối với cô ấy, là cảm kích, là thương mến."
"Vậy... Em?"
Vân Thi Thi ghen ghét không thôi.
Thì ra, Tống Ân Nhã đã từng quan trọng với anh đến như vậy.
Trong lòng anh, giống như không thể thay thế.
Như vậy cô thì sao?
Cô rốt cuộc chiếm bao nhiêu phân lượng trong mắt anh?
Mộ Nhã Triết ôm chặt bờ vai của cô, giờ khắc này, cngười đàn ông luôn luôn vĩ ngạn trầm ổn, lại như một đứa trẻ ngây thơ mà bất an, ôm chặt cô.
"Bời vì thế giới của anh cần ánh nắng, cho nên em xuất hiện."
—— bởi vì thế giới của anh cần ánh nắng...
—— cho nên em xuất hiện.
Đồng tử Vân Thi Thi rụt lại.
Cái này có thể, là từ trước đến nay, lần đầu tiên anh nói, một câu tình thoại lãng mạn như thế.
Tim nhất thời rót vào một dòng nước ấm vô tận.
Vân Thi Thi cắn cánh môi, vừa khóc, lại vừa cười.
Anh nói, cô là ánh nắng của anh, là ánh nắng trong thế giới của anh.
Mộ Nhã Triết nhìn cô khóc, nhưng lại không biết cô suy nghĩ lung tung cái gì, bưng lấy mặt của cô có chút luống cuống mà nói: "Thật xin lỗi! Có thể anh không quen biểu đạt, anh cũng không biết nên làm như thế nào, mới có thể không để em suy nghĩ lung tung."
Anh vừa nhẹ nhàng nói xong, vừng ôn nhu hôn lên mi tâm, chóp mũi, cho đến khi hôn tới khóe mắt đẫm nước của cô.
"Về phần em nói... Về sau, sẽ không! Em muốn biết mọi thứ, anh đều sẽ nói cho em biết."
Mặc kệ chuyện gì, tuyệt sẽ không lại chôn giấu trong đáy lòng!
Đây là hứa hẹn của anh, đã nói, thì sẽ làm.
Vân Thi Thi nghẹn ngào nói: "Nếu như một đêm kia, em thật sự bị Mộ Uyển Nhu đẩy xuống lầu, anh sẽ làm sao?"
...
Nếu như, một đêm kia, không có Hoa Cẩm, cô thật bị Mộ Uyển Nhu đưa vào địa ngục, vạn kiếp bất phục(***).
(***): Mãi mãi không bao giờ trở lại được.
Anh sẽ như thế nào?
Sẽ đau khổ chứ?
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ôm chặt cô.
Lời này của cô, không nghi ngờ cũng khiến anh đau nhói.
Mấy ngày nay, anh đem bản thân không ngừng vùi vào công việc, chính là muốn trừng phạt chính mình.
Anh làm sao không hận chính mình, sơ sẩy như vậy, lại để Tống Ân Nhã xuyên qua chỗ trống, đưa cô đặt vào cảnh hiểm nguy.
Anh làm sao không trách tội chính mình.
Cô cho là anh đang lạnh nhạt với cô.
Kỳ thật, anh chỉ là đang trừng phạt sự thất trách của bản thân.
Mộ Nhã Triết vuốt gương mặt cô, trầm giọng nói: "Anh sẽ cùng em ở cùng một chỗ."
Cho dù là địa ngục.
Anh cũng sẽ theo cùng một chỗ với cô.
Vân Thi Thi tim đập mạnh...
Cô cho tới nay, muốn nghe được lời như vậy, bây giờ từ trong miệng anh nói ra, lại có vẻ có vài phần không chân thực.
Trên thực tế, cho tới nay, có lẽ là xuất thân cũng được, bối cảnh cũng được, cô luôn cảm giác, từ vừa mới bắt đầu, cái gọi là tình cảm giữa cô và Mộ Nhã Triết, không có bất kỳ cái gì có thể nói là công bằng.
Bọn họ không bình đẳng.
Có lẽ, môn đăng hộ đối, là có đạo lý nhất định của nó.
Có thể cô một mực đang chiến đấu với anh, Mộ Nhã Triết không muốn cô diễn kịch, nhưng cô một mực kiên trì, chỉ muốn có một ngày, làm một người phụ nữ đầy đủ ưu tú, đứng bên cạnh anh.
Anh ưu tú như vậy, hào quang vạn trượng, cùng anh đứng chung một chỗ, luôn cảm giác tự ti mặc cảm.
Cho nên cô muốn trở nên càng hoàn mỹ hơn.
Nhưng anh nói: Anh sẽ cùng một chỗ với cô.
Thật sao?
Là dỗ cô, hay là thật sự nghĩ như vậy.
Vân Thi Thi đột nhiên cảm giác chính mình thật đủ rồi, rõ ràng muốn từ trong miệng anh nghe được lời để mình yên tâm, bây giờ anh nói, lại không tử tế chất vấn tính chân thực trong lời nói của anh.
Người đàn ông này, đại khái là xưa nay không biết nói bất cừ lời hư tình giả ý gì mà nói.
Anh có thể nói như vậy, chứng tỏ anh thật sự nghĩ như vậy.
Có lẽ... Là cô thực sự muốn từ trên người anh có được cảm giác an toàn, bây giờ đạt được, nhưng lại lo được lo mất.
Vân Thi Thi ôm lại anh, ôm thật chặt thắt lưng anh.
Đầy đủ, thật sự quá đầy đủ rồi!
Cô là người phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn, không yêu cầu xa vời quá nhiều, anh có thể nói như vậy, liền chứng minh cô ở trong mắt anh, thật sự chiếm cứ vị trí rất quan trọng.
Mặc kệ anh nói cái gì, cô tin tưởng vô điều kiện.
Cho dù là lời bịa đặt, cũng tin tưởng vững chắc đến cùng.
Cho dù là độc dược, cũng sẽ mỉm cười ngậm lấy.
Đây là sự tin tưởng của cô với anh.
"Không tức giận?"
Thấy sắc mặt cô cuối cùng hòa hoãn vài phần, Mộ Nhã Triết nhéo nhéo khuôn mặt của cô, nhẹ mổ khóe môi cô một cái.
Cái vật nhỏ này, ý xấu tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, dỗ vài câu như thế, liền cảm giác hài lòng.
Thấy cô thảo mãn như vậy, trong lòng anh bỗng nhiên có chút trống trải.
Anh lúc này mới phát hiện, thì ra người phụ nữ này, thứ mong muốn kỳ thật cũng không nhiều.
Cho cô cảm giác an toàn, liền đủ rồi.
Cô và những phụ nữ khác không giống nhau.
Đổi lại khi những phụ nữ khác tức giận, lúc này, phàm là người đàn ông đưa lên đồ trang sức châu báu đắt tiền, túi Hermes, hàng hiệu Chanel, kim cương, nhẫn, tức giận trong lòng liền tan thành mây khói, mặt mày hớn hở.
Con cái cô muốn, chẳng qua là một câu khẳng định của anh, một câu hứa hẹn, một câu: "Em rất quan trọng”, trong lòng liền nở hoa.
Anh bất đắc dĩ phát hiện, thì ra thứ cô muốn, nhỏ nhặt không đáng kể như thế, mà anh lại một mực làm không tốt!
Tim, bỗng nhiên đâm một cái!
Về sau sẽ không.
Thật sự sẽ không!
Sẽ không lại để cô đặt mình vào nguy nan, sẽ không để cô thấy cô đơn, sẽ không để cho cô phỏng đoán lung tung nữa...
Mộ Nhã Triết ôm cô, trong lòng tràn đầy thiếu sót.
Mấy ngày nay, anh cũng đang suy nghĩ tâm tư của cô hết lần này đến lần khác, nhưng kết quả là, phát hiện cái cô muốn lại đơn giản như thế.
Đêm dài đằng đẵng.
Anh liền ôm lấy cô, dỗ dành cô, hai người ôm nhau ngủ.
...
Sáng sớm, Vân Thi Thi mở to mắt, tỉnh táo lại, giường đã trống rỗng.
Người đàn ông chẳng biết lúc nào đã rời đi.
Mộ Nhã Triết thức dậy rất sớm, bảy giờ sáng, đã vội vàng rời giường, trên trán cô lưu lại một nụ hôn chào buổi sáng, rửa mặt xong liền ra cửa.
Mấy ngày nay, đoàn làm phim nghỉ, phía Tần Chu cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, khó được nhàn rỗi, Vân Thi Thi muốn, nghỉ bù cho hành trình mệt mỏi mấy ngày trước, liền trở mình, bọc lấy chăn mền lại lần nữa ngủ.
...
Cao ốc Một thị.
Trong văn phòng, lúc Mộ Nhã Triết chạy đến, Mẫn Vũ đã đợi từ lâu.
Anh vừa tiến vào văn phòng, Mẫn Vũ liền vẻ mặt vội vàng tiến lên đón.
"Tổng giám đốc Mộ, có tin tức."
"Nói."
"Cô ta hiện tại đang ở thành phố Baltimore bang Maryland Mỹ, hành trình đã bị khống chế, nhưng xin yên tâm, người phái đi không có bứt dây động rừng, trước mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của cô ta."
Mộ Nhã Triết ngồi xuống trước bàn.
" Thành phố Baltimore bang Maryland? Cô ta ở chỗ nào."
"Bệnh viện John Hopkins. Trước mắt, tin tức nắm trong tay, cô ta đang chuẩn bị thụ thai."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc