Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1051

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người đàn ông lại lần nữa trầm mặc.
"Đã tỉnh, cũng không cần phải vờ ngủ nữa!"
Anh nói như vậy, Vân Thi Thi lại vẫn thờ ơ, nhắm chặt hai mắt.
Vật nhỏ này!
Đây là thích ăn đòn.
Người đàn ông nghĩ như vậy, liền hơi lấn thân thể qua, nửa người nhẹ nhàng đè lên trên cô, cô đã vờ ngủ, không nguyện ý thanh tỉnh đối mặt, như vậy anh liền phải làm cho cô tỉnh táo lại.
Bàn tay thò vào vạt áo cô, dọc theo *** trơn mềm, một đường đi lên trên.
Thân thể của anh nóng hổi, đầu ngón tay lại thấm hơi lạnh, lúc xẹt qua *** cô, mang đến một trận co rúm lại khiến người ta bất an.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cầm cánh tay của anh, trong bóng tối, chậm rãi mở mắt, ngoài cửa sổ ánh trăng rọi vào, đồng tử như mã não, phóng ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
"Em cuối cùng cũng đã thức?"
Mộ Nhã Triết câu môi cười một tiếng.
Vân Thi Thi lại lạnh lùng nói: "Vì cái gì muộn như vậy mới trở về?"
"Lúc buổi tối, cùng mấy đồng nghiệp dự tiệc."
Vân Thi Thi lại hỏi: "Mấy ngày nay, vì cái gì không gọi điện thoại cho em?"
Anh thản nhiên nói: "Em đang tức giận."
Vân Thi Thi chua xót, hốc mắt bỗng nhiên nổi lên sắt ý, cô mở to hai mắt, hỏi lại: "Đây chính là lý do sao? Nghe thật sự rất đường hoàng. Em đang tức giận, anh liền có thể chẳng quan tâm sao? Cho nên, anh dùng phương thức lạnh nhạt, mà đối xử với em?"
Mộ Nhã Triết lặng yên.
Vân Thi Thi hít thật sâu một hơi khí lạnh, lập tức lại nói: " Em thừa nhận, ngày đó giọng điệu em nói chuyện có chút nặng, có lẽ đâm trúng anh, nhưng anh không phải là không như thế?"
"..."
Đã nói đến một bước này, dứt khoát như vậy, xem như đem cả không thoải mái chôn giấu tận đáy lòng mấy ngày nay, toàn bộ phát tiết ra đi.
"Lúc em chưa từng xuất hiện, anh cũng như vậy đối với Tống Ân Nhã sao? Lúc cô ta tức giận, hoặc là cố tình gây sự, anh cũng sẽ lạnh nhạt với cô ta như vậy? Chẳng quan tâm?"
Mộ Nhã Triết không nói lời nào, ngay cả giải thích cơ bản đều không có.
Vân Thi Thi lành lạnh cười: "Không phải như thế đi. Anh có thể nhẫn nại dỗ dành cô ta, mặc cho cô ta kiêu căng, hồ nháo, thế nhưng..."
Từ trong miệng Tống Ân Nhã, cô hiểu rõ là, Mộ Nhã Triết cưng chiều cô ta, cơ hồ không có giới hạn.
Mặc kệ cô ta kiêu căng, tùy hứng, cố tình gây sự thế nào, anh đều bao dung.
Nhưng vì sao...
Đối với cô lại là như thế này?
Không công bằng biết bao!
Cô là vợ anh mà!
Mặc kệ là từ mặt cảm tình, hay là trên danh nghĩa, cô là vợ danh chính ngôn thuận của anh!
Có lỗi lớn gì, lại để anh không chút kiêng kỵ lạnh nhạt cô nhiều ngày như vậy.
Mỗi ngày cô đều bất an, nghi kỵ, không biết tâm tư anh rốt cuộc là như thế nào.
Cô không trở về thủ đô, một phần, là vì chăm sóc Hoa Cẩm, một phần nữa, lại là không biết sau khi quay về, như thế nào đối mặt với anh.
Vân Thi Thi chịu đựng chua xót, gằn từng chữ hỏi: "Em có phải không đáng để anh thương yêu."
"Em nói chuyện nhất định phải có gai như thế?"
"Em chỉ muốn biết, trong lòng anh, rốt cuộc là em qua trọng, hay là Tống Ân Nhã quan trọng?"
Cô cố chấp hỏi.
Cho dù, trong lòng cô biết rất rõ ràng đáp án này, vô luận là từ chỗ Tần chu, hay là từ chỗ nhưng người khác gần gũi với anh, Lục Cận Dự cũng được, Khương Thân cũng được, đều nói, trọng lượng cô trong mắt anh rất nặng.
Nhưng cô vẫn không dám vững tin, muốn đích thân từ trong miệng anh chứng thực.
Chỉ có từ miệng anh thốt ra lời đó, cô mới dám xác định.
"Tại sao phải hỏi vấn đề này?"
Anh không hiểu cô cố chấp, không hiểu cô đến tột cùng muốn từ chỗ anh, có được đáp án như thế nào.
"Em hỏi, anh trả lời em, không được sao? Em muốn biết, bởi vì em cảm thấy bất an, em luôn cảm giác, Tống Ân Nhã trong lòng của anh, còn quan trọng hơn em! Anh có thể vì cô ta, từ chối lời hứa với em! Anh có thể dung túng cô ta, lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương em! Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến anh che chở cô ta như vậy, đổi lại những người khác đối với em như vậy, anh nhất định không từ thủ đoạn mà loại đi. Nhưng Tống Ân Nhã, hết lần này tới lần khác ***ng vào phòng tuyến cuối cùng của em, anh lại vẫn không có một tia cứng rắn! Có phải cô ta quan trọng như vậy, quan trọng đến mức anh có thể xem nhẹ cảm nhận của em?!"
Thanh âm cô rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ẩn chứa chút nôn nóng, lại khiến anh lần nữa nhíu mày.
Anh nắm gương mặt của cô, hung hăng hôn bịt miệng cô lại, muốn lấy phương thức như vậy ép buộc cô tỉnh táo lại.
Dán chặt vào môi của cô, an*** nề hỏi: "Em nhất định phải tự cho là đúng mà suy đoán anh như vậy?"
"..."
Vân Thi Thi mở to hai mắt, một hàng nước mắt lại từ khóe mắt trượt xuống, rơi vào trên cánh tay của ạm.
Thanh âm cô từng đợt nghẹn ngào, khàn khàn, không thành tiếng: "Ngoại trừ suy đoán anh, em... Em còn có thể làm thế nào?"
"..."
"Anh cái gì cũng không nguyện ý nói với em! Ngoại trừ phỏng đoán tâm lý của anh, em còn có thể làm thế nào?"
Mộ Nhã Triết khẽ giật mình, tim bị cô làm đau nhói.
"Em bất luận là chuyện gì, đều thích kể với anh. Mặc kệ là chuyện vui, chuyện buồn, chuyện kích động, chuyện thương tâm, em đều nguyện ý nói với anh, Còn anh thì sao? Luôn luôn giữ im lặng, cái gì cũng không cho em biết! Anh có biết, như vậy, em sẽ cảm thấy rất cô đơn không."
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên không phản bác được, chưa bao giờ bối rối, đem anh vây quanh như vậy.
Anh không biết nên đáp lại sự bất an của cô thế nào.
Duy chỉ có ôm chặt lấy cô, giống như thế này, để đầu của cô kề sát *** anh, mới có thể làm cho cô nghe thấy nhịp tim dồn dập trong lòng anh.
Anh ngôn từ không giỏi, càng không giỏi đem những lời anh anh em em yêu thương bày ở bên miệng: "Anh yêu em" loại tình thoại này, tiếng lòng anh nói hết lần này đến lần khác, nhưng tại thời khắc như vậy, lại khó mà diễn tả bằng lời.
Duy chỉ có ôm cô, chăm chú ôm lấy cô, làm như vậy, mới khiến cô cảm nhận được sự ấm áp trong lòng anh.
Giống như chỉ có làm như thế, để cho cô nghe một chút nhịp tim chân thành tha thiết với cô, mới không có bất kỳ nghi ngờ hư tình giả ý gì.
Nhưng cô lại muốn anh đem phần tình cảm nóng bỏng kia nói ra.
Đơn giản muốn bức anh điên!
Anh không biết nên giải thích như thế nào, mới có thể để cho bốn chữ "Em quan trọng nhất" này, càng thêm có lực và sức nặng.
Vân Thi Thi chôn vào *** anh, nước mắt càng không kiêng nể gì cả, hồi tưởng lại trên tòa nhà cao tầng khách sạn ở Hải Thị, tuyệt vọng sắp sửa dạo bước đến Quỷ Môn Quan, như là ngày tận thế!
Có thể mọi thứ này, đều là nhờ Tống Ân Nhã ban tặng!
Giác quan thứ sáu của cô luôn tinh chuẩn, cho dù không có bất kỳ chứng cớ xác thực nào, cô cũng chắc chắn, mọi thứu đều là do Tống Ân Nhã đạo diễn!
Anh làm sao có thể cảm nhận được, cô oán hận Tống Ân Nhã?!
"Tống Ân Nhã đối với anh mà nói, rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Em đối với anh mà nói, lại là ý vị như thế nào? Anh có thể trả lời em không?"
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, lòng quặn đau.
Ngay lúc Vân Thi Thi mất hết can đảm, người đàn ông bỗng nhiên trầm giọng nói: "Sự xuất hiện của cô ấy, từng xua tan đi những u ám nặng nề nhất trong đời anh."
"..."
Mộ Nhã Triết chậm rãi nhắm mắt lại."Khi đó, mẹ anh qua đời, giống như ngày tận thế, long trời lở đất, anh giống như đã mất đi tất cả trọng tâm, lung lay sắp đổ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc