Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1049

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Hiểu Dương yên lặng.
"Chỉ dựa vào thân phận người bị hại của Thi Thi, dựa vào fan hâm mộ của cô ấy với phim “Quả trám”, cũng đủ chèo chống thị suất xem phim truyền hình rồi. Huống chi, ngoại trừ Lâm Chi, trong đoàn làm phim nhiều hạng nhất như vậy, còn sợ thị suất xem bị vùi dập giữa chợ sao? Huống chi, hiện tại tất cả khán giat đều mang tâm tình xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Coi như là lăng xê sớm, như vậy, điểm nóng cũng có, mánh lới cũng có rồi."
Hoàn Vũ đối với cái này lòng tin tràn đầy.
Khán giả trên miệng nói không xem, nhưng sau khi công chiếu thì sao?
Bây giờ ai cũng biết, Vân Thi Thi và Lâm Chi đối đầu, như vậy khán giả chắc chắn sẽ cảm thấy rất hứng thú, phim hai người kia biểu diễn, sẽ là như thế nào?
Hoàn Vũ cũng là từ hướng này cân nhắc xuất phát.
Vừa hay, lúc này giẫm lên Lâm Chi, ý nghĩa chắc chắn, là để cho đoàn làm phim “Khuynh Quốc” tăng độ nóng.
Thứ hai, bởi vì việc này, Vân Thi Thi nhận được sự chú ý lớn, hướng về phía chú ý này, phim truyền hình chiếu nhất định sẽ hot.
Dù sao, đối đầu đặc sắc như vậy, phim truyền hình nhất định càng đặc sắc.
Quý Lâm vào nghề nhiều năm, rất già đời, đối với tâm lý khán giả, phỏng đoán rất chính xác.
Huống chi, những cư dân mạng kia trên miệng nói chống lại, nhưng thực tế, có thể có mấy người, trong hơn một tỉ nhân khẩu này, chiếm được bao nhiêu?
Căn bản không đáng nhắc tới.
Phần lớn đều là trên miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật.
Phim truyền hình được đông người hướng về, đại bộ phận đều ít hơn Weibo.
Bọn họ chỉ chú ý chất lượng phim, cũng không chú ý phẩm chất ngoài đời, đẹp mắt là được.
Như thế, đối với Vân Thi Thi sẽ chỉ có lợi, cơ hội tăng độ thiện cảm tốt nhất.
Bỏ lỡ một ảnh hậu, có được dư luận, cũng không xem là thua thiệt.
Cố Hiểu Dương bị chặn đến á khẩu không trả lời được.
Một câu của Quý Lâm: Lo mà quay tốt phim của anh đi.
Đem ông ta "Mời" đi.
Nhưng mà trên Internet scandal liên quan tới Lâm Chi, vẫn rất náo nhiệt.
Phía Lâm Chi đã đăng 5 phần thanh minh và tạ lỗi, hết lần này tới lần khác trên Weibo của Vân Thi Thi không có bất kỳ tỏ thái độ gì.
Tập thể cư dân mạng liền không chịu nể mặt mũi.
Vân Thi Thi lướt Weibo, lập tức xạm mặt lại.
Thì ra, cảm giác được fan cuồng bảo vệ...
Phức tạp như vậy.
Một phần, có cảm động, một phần, còn có bất đắc dĩ.
Trong Fan hâm mộ có vài Fan não tàn, chạy đến Weibo của Lâm Chi chửi ầm lên, bị hệ thống cấm ngôn, xin lại tài khoản, khí thế to lớn.
Cái này khiến Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười.
Cô lướt qua trang chủ của mình, đọc qua bình luận của dân mạng, bỗng nhiên có dòng tin đập vào mi mắt: Tiểu tam! Tiểu tam gian ác! Cũng chỉ có mấy người Fan não tàn như các người mới thích một ả tiện nhân như vậy. Các người biết kẻ đứng sau Vân Thi Thi là ai không? Đừng nhìn cô ta mặt ngoài vô hại, thanh thuần vô tội, người ta thế nhưng đoạt mất chồng sắp cưới của Mộ Uyển Nhu – người kế thừa nhà họ Mộ đấy, chen vào làm kẻ thứ ba!
Vân Thi Thi giật mình.
Cho dù dưới bình luận của người này, bị mắng chửi không ngừng, nhưng mà Vân Thi Thi vẫn tâm hồn chưa định.
Người này... Là ai?
Cô ta làm sao lại biết, quan hệ giữa cô và Mộ Nhã Triết.
Trong vòng này, liên quan tới quan hệ giữa cô và Mộ Nhã Triết, biết cũng không nhiều.
Không phải là nội ứng.
Sẽ là ai?
Sẽ không phải là Lâm Chi chứ.
Vân Thi Thi có chút hoài nghi là nhóm bí danh của Lâm Chi, tới ác ý bôi nhọ cô.
Thôi!
Tôm tép nhãi nhép.
Nhớ tới Mộ Uyển Nhu, Vân Thi Thi đến nay vẫn chưa tỉnh hồn.
Trước khi Mộ Nhã Triết vội vàng về thủ đô, từng cùng cô có một cuộc nói chuyện ngắn ngủi.
Rải rác vài câu, liền không nói thêm nữa.
Nhưng Tần Chu nói, Mộ Nhã Triết về trước, là chạy về xử lý chuyện của Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã mất tích ly kỳ, phía nhà họ Tống đã loạn cả một đoàn.
Tống Ân Nhã mất tích ly kỳ, phía nhà họ Tống đã loạn cả một đoàn.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, Tống Ân Nhã không hiểu sao liền biến mất không dấu vết.
Cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hữu Hữu làm xong bữa ăn, đã nhìn thấy Vân Thi Thi ngồi ở chỗ đó ngẩn người, đi tới, nhẹ nhàng vỗ trán một cái.
"Mẹ, đang suy nghĩ gì?"
"Ây... Không có gì." Vân Thi Thi chu môi, xoa xoa cái trán: " Đau quá."
"Con thấy mẹ đang ngẩn người, nhìn... Giống như không mấy vui vẻ."
Hữu Hữu dù sao tâm tư cẩn thận, liếc mắt liền nhìn ra được, Vân Thi Thi có chút không vui.
Vân Thi Thi lại lắc đầu, không nói.
Trong mắt của cô, Hữu Hữu chẳng qua chỉ là đứa bé, có thể biết cái gì.
Chuyện giữa người lớn với nhau, không cần ảnh hưởng đến tâm tình trẻ con.
Hữu Hữu trong lòng thở dài một tiếng.
Xem ra, cha lại làm mẹ tức giận rồi.
Cậu cảm thấy bó tay rồi.
Trong lòng cậu biết rõ, cho dù cậu cho mẹ ngàn vạn cưng chiều, dù sao cũng không chống đỡ được một câu nhu tình mật ngữ của cha.
Cậu hiểu được, mẹ rốt cuộc muốn cái gì.
Cậu lại không cho được.
Mà, chuyện giữa cha và mẹ, cậu làm bề dưới, cũng căn bản không tiện tham gia.
Tham gia sẽ chỉ làm sự việc them tồi tệ.
Chuyện hai người, vẫn là để chính bọn họ tự giải quyết.
Tuy trong lòng cậu không vui, cũng chỉ có thể ra vẻ như không biết.
Cậu nhóc tuổi còn nhỏ, tâm tư đã rất thông thấu.
Cậu chỉ mỉm cười, cũng không nói ra, ôn nhu nói một câu: " Mẹ, ăn cơm đi! Cha cái tên xấu xa kia, đoán chừng còn bận việc ở công ty! Chúng ta không đợi nữa."
"Mấy ngày nay cha con trở về đều đã khuya sao?"
"Dạ! Công ty tăng ca, con có xem camera, yên tâm, cha không có ra ngoài chơi loạn."
Vân Thi Thi bị Hữu Hữu tiểu tinh quái chọc cười.
Tiểu Dịch Thần cũng lập tức ở một bên làm chứng nói: "Con làm chứng nha! Cha tuy trở về đã khuya, nhưng mỗi ngày đều về nhà báo cáo."
Vân Thi Thi cười đến không nhịn được: "Các con nha, hai đứa bé cơ trí."
"Chắc chắn rồi! Mẹ không ở nhà, bọn con phải giám sát cha."
"Cha con có ăn cơm đúng giờ không?"
"Không, có một lần con qua công ty dò xét, mười hai giờ rưỡi trưa, cha vẫn còn đang họp, mấy ngày nay, giống như bận rộn nhiều việc."
Vân Thi Thi nhẹ gật đầu, bỗng nhiên ôm lấy Tiểu Dịch Thần nói: "Không đợi cha con nữa, chúng ta ăn cơm đi!"
"Dạ."
Bữa tối rất phong phú, thịt cá, nhưng không nhiều, 5 món ăn một chén canh, rất khéo léo.
Ở trên máy bay căn bản không ăn được thứ gì, Vân Thi Thi đói bụng lắm, đến mức ngồi trước bàn ăn, không để ý hình tượng, một trận gió cuốn mây tan.
Hữu Hữu nhìn trợn mắt há hốc mồm, vừa gắp thức ăn cho cô, vừa nhìn cô ăn.
"Mẹ..."
"A?"
"Tốt xấu chú ý hình tượng một chút? Thục nữ một chút."
Hữu Hữu nhếch khóe môi, uyển chuyển nói: "Mẹ như vậy, rất giống dân tị nạn nha!"
"..."
Tiểu Dịch Thần ở một bên bổ đao nói: "Ha ha! Con đã quen với tướng ăn như vậy của mẹ rồi."
Vân Thi Thi: "..."
Cô lặng yên, trừng mắt nhìn Tiểu Dịch Thần một cái: "Làm sao? Con ghét bỏ mẹ?"
"Không có không có!"
Tiểu Dịch Thần nín cười: "Mẹ như thế nào đều đẹp."
"Ở trước mặt các con, còn cần chú ý hình tượng làm gì?"
Dùng xong bữa tối, Vân Thi Thi kiên trì tự mình rửa bát, Hữu Hữu liền cùng ở một bên, ngồi trên ghế nhỏ, cùng cô nói chuyện.
Tiểu Dịch Thần thì bị phái đi ra dắt chó rồi.
Trong lòng của cậu ủy khuất, Hữu Hữu vừa trừng mắt, cậu nhóc liền ngoan ngoãn dắt chó con ra ngoài.
Trong phòng bếp, nhất thời yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước chảy, cùng tiếng bát đũa va chạm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc