Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1042

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh căn bản không biết, chân trước anh vừa rời khỏi bệnh viện, sau lưng, Tống Ân Nhã đã vui vẻ thoải mái gọi điện thoại khiêu khích Vân Thi Thi, cũng không biết cô ta nói gìtrong điện thoại, dùng lí do gì châm ngòi ly gián, chỉ đơn giản như vậy.
Còn những chuyện xảy ra sau này...
Anh không có năng lực biết trước tương lai, căn bản không thể đoán chuyện như thần, đoán được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, làm sao anh có thể tưởng tượng, Tống Ân Nhã tàn nhẫn độc ác đến bước kia, còn không tiếc động thủ, một lòng muốn diệt trừ Vân Thi Thi.
Nếu cô ta dám làm loạn ngay mí mắt anh như vậy, anh cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Tống Ân Nhã thì dễ đối phó.
Nhưng này người phụ nữ lại chặn ngang anh.
Anh có thể xảy ra chuyện gì với Tống Ân Nhã chứ.
Tống Ân Nhã và anh có quan hệ huyết thống, là em họ của anh, dựa theo vai vế mà nói, thì là chú cháu họ.
Anh bị điên, mới có nhớ nhung gì với Tống Ân Nhã.
Trước khi Vân Thi Thi xuất hiện, anh ở chung với cô ta, coi như hòa thuận.
Nhưng sau này xảy ra một việc, khiến anh vô cùng thất vọng với Tống Ân Nhã, vì thế, dần dần càng lúc càng xa cách.
Nhưng một cô em gái anh cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nói không có một chút tình cảm nào, căn bản không có khả năng.
Có vẻ tình thân mười mấy năm.
Cô ta là em gái anh thương yêu nhất.
Chỉ bằng lúc trước nếu không phải nhờ có Tống Ân Nhã, anh căn bản không thể đi ra khỏi bóng ma mất mẹ, tình cảm này, anh ít nhiều gì cũng phải nhớ một chút.
Anh là một người đàn ông nội tâm lạnh lùng, nhưng tuyệt đại đa số, cũng không có bạc tình đến mức này.
Nhưng chỉ là một phần trắc ẩn, lại bị lợi dụng như vậy.
Anh nhận ra, cũng biết được mình rất bất lực, lại bị lừa như vậy.
Đúng là quá bất lực!
Không cam lòng, bất đắc dĩ, còn có hơi phẫn nộ, chút tình cảm sau cùng với Tống Ân Nhã, hoàn toàn không còn nữa.
Cũng không cam lòng, cô đánh giá anh như vậy.
"Câu suy bụng ta ra bụng người này, em có hiểu không? Em cho anh một lời giải thích hợp không?"
"Cô ta trong bệnh viện."
Mộ Nhã Triết bắt buộc mình bình tĩnh, bình tĩnh trả lời, "Mẹ của cô ta quỳ xuống cầu xin anh, cầu xin anh đi gặp cô ta một lần."
"Cô ta bị sao vậy?"
"Cắt cổ tay."
"Cắt cổ tay?"
Vân Thi Thi cười, "Anh tin hả?"
Mộ Nhã Triết nhất thời im miệng không nói.
"Cho nên, anh vì Tống Ân Nhã, mặc kệ lời hẹn với tôi."
Mộ Nhã Triết hoàn toàn không thế nào cãi lại.
Ngay cả mấy câu giải thích, cũng có vẻ bất lực như vậy.
Anh bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt mệt mỏi xoa xoa giữa trán, nhìn cô một cái thật sâu, cái gì cũng không nói, trực tiếp sải bước rời khòi phòng bệnh.
"Ông chủ...?"
"Tổng giám đốc Mộ?"
Tần Chu và Mẫn Vũ nhìn theo hướng anh đi khỏi, đưa mắt nhìn nhau.
Mẫn Vũ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Tần Chu, dặn dò, "Tôi đi theo ông chủ xem có tình huống gì tình huống, chỗ bà chủ, giao cho anh, coi chừng cô ấy!"
"Ừ."
Mẫn Vũ lập tức đuổi theo Mộ Nhã Triết đi.
Vân Thi Thi trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết nghênh ngang mà đi, giống như mất hết sức lực một dạng, không còn cảm giác ngã ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt xa xăm, bả vai cũng không rũ xuống, cô vươn hai tay ra, chậm rãi ôm mặt, không tiếng động nghẹn ngào.
Tần Chu nhìn cô như vậy, thấy rất không đành lòng.
Lúc này, làm người đứng xem, cũng khó mà bình luận, trong chuyện này, cuối cùng là ai sai, xét đến cùng, hai người quá để ý nhau, yêu đến tận xương, chỉ là có những chỗ, còn cần ma sát, nhất thời nói không rõ.
Anh ta đi qua, muốn an ủi cô.
Hoa Cẩm lại đoạt trước anh ta một bước, ngồi bên cạnh cô, dịu dàng ôm vai cô.
"Đừng khóc nữa..."
Anh ta nhìn cô khóc, đau lòng không thôi, căm giận bất bình thay cô.
Trên đời này, sao có thể có người kiêu căng như Mộ Nhã Triết vậy, vênh váo tự đại, coi thường chúng sinh.
Hoa Cẩm ôm lấy cô, không thèm cố kỵ, động tác như vậy sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, mặc dù miệng vết thương vừa đau lại ngứa, khiến da đầu anh ta run lên, giờ khắc này, so với nước mắt của cô, hình như tất cả đã trở nên không đáng nhắc tới.
Anh ta không thích nước mắt của cô.
Đôi mắt xinh đẹp như vậy, rõ ràng cười rộ thì đẹp hơn.
Nhưng hôm nay, lại khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, một chút cũng không đẹp nữa.
Hoa Cẩm ở một bên nửa đùa, nửa thật nói, "Thi Thi, em đừng khóc, em còn khóc nữa, anh cũng sẽ khóc theo."
Lời còn chưa dứt, nước mắt ấm áp đã ngã ra khỏi hốc mắt của anh ta.
Vân Thi Thi vẫn không nhúc nhích, ôm mặt, giống như không nghe thấy lời an ủi của anh ta, nước mắt làm thế nào cũng không dừng được, một chuỗi một chuỗi rơi xuống.
Hoa Cẩm không biết nên dỗ dành an ủi thế nào, đành phải bất lực ôm lấy cô, ôm cô vào lòng, mặc cho nước mắt nóng bỏng của cô, từng giọt rơi vào *** của anh ta...
...
Trên xe.
Mẫn Vũ thật cẩn thận ngồi một bên.
Một tay Mộ Nhã Triết chống cầm, ánh mắt u ám ngó ra ngoài cửa sổ, mặc dù giờ phút này anh rất yên tĩnh, không nói một lời, nhưng mà khí thế trên người, khiến không khí trong xe căng như dây cung đang giương lên, hết sức căng thẳng.
Thật ra, Mẫn Vũ rất muốn hỏi xem, tiếp theo có tính toán gì không.
Là lập tức về thủ đô, hay ở lại Hải Thị một vài ngày.
Nhìn trạng thái của Vân Thi Thi, lại thêm thương tích của Hoa Cẩm, sợ là trong vòng ít ngày không đi được.
Nhưng có một số việc, cần nhanh chóng về thủ đô xử lý.
Còn có...
Mẫn Vũ cũng hiểu, ông chủ không nói một lời đã nghênh ngang đi mất như vậy, sợ là khiến bà chủ đau lòng.
Phụ nữ mà, tâm tư nhanh nhạy vô cùng, phụ nữ như bà chủ, dỗ dành thật tốt, vài câu lời ngon tiếng ngọt, lại nói xạo vài câu, đại khái sẽ không ngang ngược như thế nữa.
Tuy anh chưa có vợ, nhưng cũng từng qua lại với một hai người phụ nữ.
Suy nghĩ của phụ nữ nói khó đoán, cũng khó đoán, khó dỗ, thì cũng không khó dỗ.
Người giống bà chủ vậy, cũng không phải đặc biệt điêu ngoa, mà lại khéo hiểu lòng người, chỉ cần cúi người lừa gạt vài câu, là sẽ chuyển biến tốt rồi.
Mà còn...
Có một câu không biết có nên nói hay không.
Trong lòng Mẫn Vũ nghĩ, nếu anh là bà chủ, gặp chuyện như vậy, cũng sẽ giận.
Nhưng mà tính tình ông chủ thì lại cao ngạo hung hăng như vậy, cúi người nói lời xin lỗi là đáng quý nhất rồi, nói tiếng xin lỗi, đã là không đơn giản rồi.
Nhưng mà dỗ dành phụ nữ, thì cần phải kiên nhẫn.
Kết quả...
Haizz.
Đúng là một lời khó nói hết.
Anh ta nhìn cũng không nổi nữa.
"Ông chủ..."
Mẫn Vũ càng nghĩ, quyết định hỏi một phen.
Thấy Mộ Nhã Triết vẫn nhìn ngoài cửa sổ, anh thật cẩn thận hỏi, "Chỗ bà chủ..."
"Cô ấy cần bình tĩnh."
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nói, "Để cho cô ấy bình tĩnh một lát."
"..."
Mẫn Vũ vô cùng muốn nói, phụ nữ là động vật không cần bình tĩnh!!
Không giống đàn ông, gặp chuyện gì, cũng có thể tỉnh táo lại rất nhanh.
Lạnh nhạt như vậy sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng cũng không thể trách ông chủ.
Ông chủ căn bản không biết dỗ dành phụ nữ, vấn đề là chỗ này.
Nội tâm Mẫn Vũ gầm thét, Mộ Nhã Triết vẫn thờ ơ như cũ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc