Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1037

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Anh chưa hề nghĩ tới sẽ rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này sao?”
“Đã nghĩ rồi.”
Hoa Cẩm nói.
“Vậy tại sao...”
“Tôi trốn không thoát.”
Hoa Cẩm cúi đầu, nhắm mắt lại, bất lực, “Trốn không thoát..”
“Tại sao?”
Vân Thi Thi nhìn vẻ mặt cô đơn của Hoa Cẩm, trong lòng tràn đầy thương cảm.
Cô còn muốn nói tiếp nhưng Hoa Cẩm đã nói trước, “Thi Thi, em căn bản không biết đến cái vòng luẩn quẩn này đâu, coi trọng vật chất, xa hoa đồi trụy, từ xưa tới nay, chúng ta làm nghề này, bị gọi là con hát, trở thành món đồ chơi của giới nhà giàu. Hoặc là, tuyệt đối không nên nhảy vào, một khi đã nhảy rồi thì chỉ còn cách tiến lên trước mà thôi, không còn đường lùi nữa. Trừ khi sau lưng có kim chủ bối cảnh lớn, che chở cho em. Có thể chúng ta không giống nhau, em diễn để vui thôi, chứ không coi đây là kế sinh nhai. Hơn nữa... em dựa lưng nhà họ Mộ, căn bản không cần lo lắng kẻ nào dám ***ng vào em cả.”
Hoa Cẩm bỗng nhiên cắn môi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy khổ sở, “Thi Thi, những năm gần đây, em biết tôi đã đắc tội với bao nhiêu người không? Nếu như tôi ra khỏi cái ô dù đó, nhất định sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống. Trước đây, tôi không sợ, nhưng đến hôm nay, tôi lại khát khao sinh tồn.”
Đầu óc Vân Thi Thi càng mơ hồ.
Từ những lời Hoa Cẩm kể, cô ý thức được rằng, kim chủ sau lưng anh ta có địa vị rất lớn, bây giờ Hoa Cẩm đã hãm sâu vào đầm rồng hang hổ, tiến thoái lưỡng nan.
Ngoại trừ kim chủ kia, căn bản không một ai có thể bảo vệ anh ta.
Hoa Cẩm nhàn nhạt nói: ‘Kỳ thực, tôi đã chán với thế giới giải trí, dối trá, lọc lừa, phải mang mặt nạ bên người. Vì lẽ đó, tôi mới ước ao được như em.”
Vân Thi Thi nhíu đôi lông mày, nhìn về phía anh ta: “Anh muốn rời khỏi thế giới giải trí sao?”
“Hả?”
“Nếu như anh muốn rời đi, tôi có biện pháp.”
Hoa Cẩm ngẩn người.
“Em có cách?”
“Ừm! Tôi sẽ nghĩ ra cách bảo vệ anh chu toàn.”
Hoa Cẩm run lên một hồi lâu, bỗng nhiên lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Thi Thi, em đừng đùa. Em không nên chuốc lên phiền phức.”
“Tôi không cảm thấy đây là chuyện phiền phức.”
Vân Thi Thi nghiêm túc nói: “Hoa Cẩm, nếu như anh thật sự muốn rời đi, tôi sẽ giúp anh!”
Hoa Cẩm nhẹ nhàng gật đầu.
Thật sự anh ta cũng không tin tưởng Vân Thi Thi sẽ có cách gì giúp anh thoát khỏi vòng luẩn quẩn này cả.
Có điều, cô đã có lòng, anh ta sẽ nhận.
...
Sân bay.
Máy bay hạ cánh lúc 6h sáng.
Tối qua máy bay cất cánh lúc 7h ở thủ đô nhưng do thời tiết nên không đi được.
Máy bay tư nhân lại càng không thể.
Thông thường mà nói, máy bay tư nhân không phải muốn bay là bay, nếu như có kế hoạch trước, cũng cần trước một tuần.
Hơn nữa thời tiết bất lợi thế này thì quá khó để bay.
Người đàn ông từ trước đến nay đều dùng khoang hạng nhất, nay cũng phải đành dùng khoang phổ thông.
Không kịp về cùng Thi Thi rồi.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng.
Anh lo lắng
Càng lo lắng bao nhiêu, anh càng sốt ruột bấy nhiêu.
Cho đến 2h50 phút sáng, máy bay mới chậm chạp cất cánh.
Mở di động ra, nhận được tin nhắn của Tần Chu, một đoạn dài, báo cáo một loạt các chuyện đã xảy ra.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Tần Chu, đầu bên kia có tiếng chuông, Tần Chu nhanh chóng bắt máy.
“Ông chủ!”
Âm thanh kinh ngạc, như là nhìn thấy quỷ.
Anh ta không hề nghĩ tới, Mộ Nhã Triết lại tới Hải thị!
“Ông chủ, sao anh lại tới Hải thị?”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở... Bệnh viện.”
“Bệnh viện nào?”
Tần Chu báo cáo địa chỉ, khi Mộ Nhã Triết muốn cúp máy thì Tần Chu bỗng nhiên vội la lên, “Ông chủ, hiện tại anh có thể đến đồn cảnh sát được không? Tôi đang ở đồn cảnh sát?”
“Sao lại ở trong đó?”
“Thi Thi, tạm thời anh hãy em tâm, cô ấy chỉ bị xước da một chút thôi, tôi đã sai người đi chăm sóc rồi. Có điều, chỗ tôi đang có chút chuyện, hy vọng anh tới xử lý.”
“Anh tự mình xử lý đi!”
“Tôi cũng muốn thế lắm, nhưng quyền tôi có hạn, chứ mà quyền to chức lớn thì việc gì phải phiền tới ông chủ như anh.”
Mộ Nhã Triết nhíu đôi lông mày, bắt đầu chăm chú lắng nghe.
“Chuyện gì?’
...
Nửa tiếng sau, Mộ Nhã Triết đã xuất hiện ở đồn cảnh sát.
Tần Chu vừa thấy anh, lập tức kích động, chạy vọt tới.
“Ông chủ, anh đến rồi!”
“Ừm!”
Mộ Nhã Triết biểu hiện có chút mệt mỏi, bay suốt đêm, hầu như không nghỉ, người bình thường đã không chịu nổi đến mức này rồi, dù cho anh có thể lực kinh người cũng có chút mệt mỏi.
Anh dường như chưa bao giờ biểu lộ sự uể oải như lúc này.
Tần Chu cũng nhận ra được sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh, có chút kinh hãi nói: “Ông chủ, xem ra anh rất mệt mỏi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Nói đi, chuyện gì?”
Mộ Nhã Triết không để ý tới ý tốt của anh ta, đi thẳng vào vấn đề.
Tần Chu liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Mẫn Vũ, bất đắc dĩ mím môi, tùy tiện nói: ‘Mộ Uyển Nhu ૮ɦếƭ rồi?”
“Mộ Uyển Nhu?”
Mộ Nhã Triết loạn nhịp tim mất vài giây.
“Cô ta thế nào mà ૮ɦếƭ?’
Tần Chu khái quát toàn bộ câu chuyện một lần.
“Hiện tại, cảnh sát hoài nghi Thi Thi là hung thủ sát hại Mộ Uyển Nhu, tình huống trước mắt, mọi bằng chứng đều không có lợi cho Thi Thi. Tôi đã bảo lãnh cho cô ấy rồi nhưng phải luôn đến đây khi có lệnh thẩm vấn.”
“Mộ Uyển Nhu sao lại xuất hiện ở Hải Thị?” Mẫn Vũ đưa ra nghi vấn, “Cô ta chẳng phải đang ở bệnh viện sao?”
“Không biết.”
Tần Chu mờ mịt.
Trong mắt Mộ Nhã Triết hiện lên một tia sắc bén, “Anh xác định đấy chính là thi thể thật sao?”
“Thi thể đang đặt ở phòng nghiệm tử thi. Người rơi từ trên lầu cao xuống, tuy bị biến dạng nghiêm trọng nhưng vẫn có thể nhận ra.”
Mộ Nhã Triết sai bảo, “Mẫn Vũ, phái người điều tra chuyện bệnh viện bên kia đi.”
“Ông chủ, ý của anh là...”
Sắc mặt Mộ Nhã Triết âm trầm, “Một người điên làm sao có thể chạy thoát khỏi bệnh viện, trừ khi có người thả ra.”
Nếu như vậy thì chuyện này còn phức tạp hơn nhiều.
Mộ Uyển Nhu, bằng tình hình của cô ta, đầu óc không tỉnh táo thì làm sao có thể chạy ra khỏi bệnh viện được chứ.
Bệnh viện tâm thần quản lý rất nghiêm ngặt, đều có người trông coi 24h.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc