Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1034

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Có thể trong cảm nhận của cô, trong mắt Quý Vũ Kỳ, Hoa Cẩm trăm phần trăm chỉ là một món hàng không hơn không kém, ngoại trừ là cây hái ra tiền thì không còn giá trị lợi dụng nào khác.
Cô không hề cảm nhận được sự quan tâm hơn nữa của Quý Vũ Kỳ dành cho Hoa Cẩm.
Chí ít, dù là quan tâm nhưng cũng chỉ là quan tâm xem món hàng này bị tổn hại như thế này thì mất bao nhiêu tiền mà thôi.
Quá lạnh lùng.
Từ khi cô tiến vào phòng bệnh tới giờ, chỉ thấy vấn đề Quý Vũ Kỳ nhắc nhiều nhất chính là sau khi Hoa Cẩm bị thương thì mang đến một loạt tổn thất ra sao.
Trên thực tế, ở trong mắt Quý Vũ Kỳ, Vân Thi Thi rất phiền phức.
Hoa Cẩm đã phiền phức rồi, cô lại còn phiền phức hơn
Trước đó, Hoa Cẩm ngóng trông Vân Thi Thi, cô liền mạnh mẽ cắt đứt nhớ nhung của Hoa Cẩm.
Bề ngoài Quý Vũ Kỳ là người đại diện, nhưng trên thực tế lại là người mà người phụ nữ kia sắp xếp làm “Người giám hộ” bên cạnh Hoa Cẩm.
Quan sát mọi hành động của Hoa Cẩm.
Bởi vậy, đối với Vân Thi Thi, cô ta vô cùng phòng bị.
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Chuyện kia, Hinh nhi gì đó, là thế nào vậy?”
Quý Vũ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói, nửa đêm bị chặn đường rồi ςướק đoạt, phản kháng thì bị tên vô lại đâm hai dao, ૮ɦếƭ tại chỗ.”
“Thật đáng thương.”
Cô còn tưởng rằng đó là Hoa Cẩm nên khóc cả nửa ngày.
May là Hoa Cẩm không thấy cảnh này, bằng không sẽ cười cô thật ngu ngốc.
Gọt xong quả táo, cắt ra, đặt ở bên bàn, Quý Vũ Kỳ dùng khăn lau lau Ng'n t, ngẩng đầu lên, trên mặt lại là vẻ lạnh lùng.
“Thi Thi, tôi muốn cùng cô nói chút chuyện.”
“Hả?’
“Tôi... Hy vọng cô duy trì khoảng cách với Hoa Cẩm.”
Quý Vũ Kỳ vừa nói, đem đĩa hoa quả đặt lên bàn, ánh mắt hướng về phía cô: “ Cô cùng anh ta đi quá gần rồi.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, hơi nghi hoặc một chút, nhìn cô ta một chút, nói: “Cô có ý gì?”
“Tôi biết, là Hoa Cẩm cố ý đến gần cô. Nhưng mà cô nên biết, Hoa Cẩm còn trẻ như vậy, còn không hiểu chuyện, làm chuyện như vậy, sẽ phải trả giá ra sao...”
Vân Thi Thi bỗng nhiên lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Vậy tôi đành phải nói thẳng rồi.”
Quý Vũ Kỳ bỗng nhiên nhíu mày, nở nụ cười thâm thúy: “Lẽ nào, chưa từng ai nhắc nhở cô phải giữ khoảng cách với Hoa Cẩm à?”
Vân Thi Thi nhíu mày.
Đương nhiên là đã có người nhắc nhở rồi.
Tần Chu, nhắc nhở không chỉ một câu.
Nhưng mà cô lại không biết nguyên nhận tận sâu bên trong.
“Tại sao?’
“Bởi vì... Nếu như cô quá gần anh ta thì sẽ hại anh ta đấy, đồng thời cũng hại chính mình.” Quý Vũ Kỳ nói thẳng trực tiếp.
“Câm miệng!”
Trên giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh bực tức quát lớn của Hoa Cẩm.
Quý Vũ Kỳ cùng Vân Thi Thi đều ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía giường.
“Hoa Cẩm, anh tỉnh rồi.”
“Cậu tỉnh rồi?”
Mọi người đều dò hỏi.
Hoa Cẩm chẳng biết tỉnh lại lúc nào nữa, chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lùng liếc Quý Vũ Kỳ một cái, ẩn chứa một sự chán ghét.
Một loại chán ghét không tên.
Có thể thấy, tình cảm giữa Hoa Cẩm và Quý Vũ Kỳ cũng không phải là rất tốt.
Đại đa số nghệ sĩ cùng với người đại diện, dù không thể nói là thân như người nhà nhưng ít ra cũng ở chung hòa thuận.
Từ lúc trên máy bay có thể thấy, Hoa Cẩm khá lạnh lùng với Quý Vũ Kỳ, có lúc nói chuyện còn thiếu kiên nhẫn, còn không thèm nghe cô ta.
Có thể thấy, Hoa Cẩm cực kỳ chán ghét Quý Vũ Kỳ.
Hoa Cẩm muốn ngồi dậy, Vân Thi Thi lập tức ngăn cản: “Anh vẫn chưa thể cử động, vết thương vừa mới khâu lại, lộn xộn kẻo lại bị rách bây giờ.”
Cô quan tâm, cho anh ta một khoảng ấm áp.
Anh ta ấm áp nở nụ cười, gật gù: “Ừm! Tôi nghe lời em.”
Ngoan hệt như một con cừu nhỏ.
Dù là Quý Vũ Kỳ, cũng đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
“Đúng đấy, Hoa Cẩm, anh không nên lộn xộn, cẩn thận ***ng đến vết thương.”
“Lắm miệng!”
Hoa Cẩm nhìn về phía cô ta, lạnh mặt: “Tôi có để cho cô nói chuyện sao?’
“Tôi...”Quý Vũ Kỳ còn muốn nói nữa, nhưng cũng đành phải ngậm miệng, lập tức bưng đĩa táo đã được cắt, “Ăn chút hoa quả đi!?”
“Đi ra.”
Hoa Cẩm vung tay.
“Rầm” một tiếng----
Cái đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Vân Thi Thi kinh ngạc đến mức trợn to hai mắt.
“Cút ra ngoài! Tôi không muốn thấy cô.”
“Hoa Cẩm...”
“Cút! Không nghe thấy sao?’
Hoa Cẩm trợn trừng mắt.
Quý Vũ Kỳ không còn cách nào khác, cắn cắn môi, lúng túng đứng dậy, dặn dò Vân Thi Thi một câu: “Mong cô quan tâm anh ta.”
Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
“Ầm” một tiếng, phòng cửa đóng chặt.
Hoa Cẩm hai tay chống dậy.
Vân Thi Thi lập tức chạy tới, sẵng giọng: “Anh có thể nằm ngoan ngoãn được hay không?”
“Tôi muốn ngồi dậy mà.”
Hoa Cẩm bĩu môi, như một đứa trẻ làm nũng.
Vân Thi Thi không làm gì được anh ta, lập tức cẩn thận đỡ lấy lưng anh ta, cố ý nhét mấy cái gối mềm, cho anh ta được dựa thoải mái.
Hoa Cẩm lẳng lặng nhìn cô vì mình mà tất bật, trên khuôn mặt tái nhợt lúc này có chút luống cuống, không biết nên làm gì tiếp theo.
Đến khi Vân Thi Thi ngồi xuống, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm.
“Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì vậy?”
“Thật tốt.”
“...?”
“Hóa ra, cảm giác được người khác chăm sóc lại ấm áp như vậy.”
Hoa Cẩm lẩm bẩm.
Vân Thi Thi ngẩn ra, “Lẽ nào không có ai chăm sóc cho anh sao?”
Hoa Cẩm lắc lắc đầu, mím mím môi, “Chỉ có một mình em.”
Vân Thi Thi không khỏi hoài nghi.
Hoa Cẩm vỗ vỗ bên cạnh: “Đừng cách xa tôi như vậy! Dẫu gì chúng ta cũng là chiến hữu cùng sinh ra tử, cùng chung hoạn nạn mà!”
“Ai là chiến hữu của anh chứ?”
Vân Thi Thi hờn dỗi, lập tức ngồi gần chỗ anh ta chỉ.
Hoa Cẩm làm nũng nói: “Gần thêm chút nữa đi!”
Vân Thi Thi không làm được gì anh ta đành ngồi gần thêm nữa.
Đợi đến khi cô ngồi gần rồi, Hoa Cẩm nắm lấy tay cô.
Vân Thi Thi như bị điện giật, theo bản năng mà buông bỏ.
Ngũ quan của Hoa Cẩm nhất thời bị vặn vẹo, giống như khi cô buông bỏ làm động đến vết thương, biểu hiện đau đớn dữ tợn.
Vân Thi Thi thấy vậy, cả kinh đứng dậy, hỏi thăm: “Thế nào? Có phải làm đau anh phải không?”
“A, tôi chỉ muốn mượn tay em để sưởi ấm thôi mà... Em *** quá đấy.”
Anh ta oan ức lên án khiến cho Vân Thi Thi hối hận không ngớt, cô lập tức ngoan ngoãn nộp tay mình lên, “Xin lỗi mà! Tôi... Tôi không phải là cố ý, tôi cho anh mượn, có được hay không?”
“Không muốn.”
Hoa Cẩm ngẩng đầu, bộ dạng kiêu ngạo.
Vân Thi Thi thua anh ta rồi, không nói câu nào mà nắm chặt tay anh ta.
Bàn tay này của anh ta quá lạnh, không biết có phải liên quan đến chuyện mất nhiều máu quá hay không.
Tay cô thì ấm, làm cho anh ta cực kỳ lưu luyến, rất khó từ chối loại ấm áp này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc