Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1031

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Anh khỏe chứ, tôi là giám đốc khách sạn, xin hỏi có phải là anh Tần không?"
"Ừm."
"Là như vậy, xin hỏi cô Vân Thi Thi là bạn của anh sao?"
Tần Chu nghe vậy, rất gấp gáp, tiện tay mở cửa.
Giám đốc khách sạn đứng ở cửa ra vào, một mặt cấp bách và áy náy.
Tần Chu hỏi, " Cô ấy thế nào?"
"Là như vậy... Cô Vân Thi Thi dính líu tới việc cố ý Gi*t người, đã bị cảnh sát mang đi điều tra."
Tần Chu khẽ giật mình.
"Cố ý Gi*t người?"
Anh ta bỗng nhiên bật cười: " Cô đang nói đùa gì vậy?"
Giám đốc khách sạn lễ phép mỉm cười: " Tôi không có nói đùa."
Nói xong, hai tay cô ta đưa qua một tấm danh thi*p, Tần Chu tiếp nhận, lại là danh thi*p của một cảnh sát, phía trên lưu lại địa chỉ sở cảnh sát và phương thức liên lạc.
Tần Chu nhìn thoáng qua, thần sắc ngưng kết thành băng, anh ta ngẩng đầu, nhíu mày, hỏi thăm: "Người bị mang đi lúc nào?"
"Mới một phút trước đó."
"Dính líu Gi*t người... Đã dính líu Gi*t người, như vậy người bị hại là ai?"
"Là một cô gái, tạm thời thân phận không rõ, chúng tôi cũng không biết quá nhiều." Giám đốc khách sạn nói xong, khẽ gật đầu với anh ta: "Đã báo tình huống cho anh chuẩn bị, còn gì dặn dò không?"
"Không có."
"Vâng."
Giám đốc khách sạn quay người rời đi.
Tần Chu bỗng nhiên nắm danh thi*p trong tay, vội vã quay vào phòng, đổi một bộ quần áo, lòng như lửa đốt nhạy tới địa chỉ của sở cảnh sát ghi trên danh thi*p.
Đi đến cửa khách sạn, vừa mới chuẩn bị đón xe, lại trông thấy có xe cứu hộ.
Anh ta liếc qua, liền thấy thi thể đã được xử lý tốt, đang chuẩn bị mang đến nhà xác.
Chỉ là mặt đất có bãi vết máu, cho dù đêm khuya, trong khung cảnh ảm đạm, vẫn cực kỳ bắt mắt.
Khí trời lạnh lẽo, máu đã sớm đông.
Tần Chu nhíu mày lại, trơ mắt nhìn xe cứu hộ rời đi, thấy lạnh cả người.
...
Sở cảnh sát, đèn sáng ngời, đâm vào mắt khiến người đau nhức.
Vân Thi Thi cầm cốc, cô cũng không cảm thấy khát nước, chỉ là tay quá lạnh, nhờ vào đó mà sưởi ấm.
Mấy cảnh sát đối mặt với cô, trong tay nắm 乃út, một bên tra hỏi, lấy ghi chép.
Trong phòng tra hỏi, im ắng tĩnh mịch, chỉ có giọng của cảnh sát to và rõ ràng, bên tai gần như không có tiếng vọng.
Chẳng lẽ giọng của cảnh sát đều giống như chuông lớn, vì chấn áp phạm nhân?
Ghi chép đã một giờ, liên tục hỏi thăm, làm cho cô thấy sức cùng lực kiệt.
Hỏi thăm?
Nói là hỏi thăm, chi bằng nói là thẩm vấn, sẽ càng thỏa đáng một chút.
Có trời mới biết cô rất cấp bách, muốn nhanh kết thúc dạng thẩm vấn này.
Hoa Cẩm còn trong bệnh viện, sống ૮ɦếƭ không rõ.
Lòng của cô đều không yên nổi một phút.
Mà giờ khắc này, lại không thể không bị nhốt ở chỗ này, làm buồn tẻ mà tra tấn nhân tâm thẩm vấn.
Dù là đưa ra giải giải thích cho mình, nhưng mà có lẽ là loại cách thức thẩm vấn, những cảnh sát này hoàn toàn coi cô trở thành nghi phạm đang bị thẩm vấn.
Cô thật sự không có Gi*t người.
Cô không có Gi*t người!
Vẻ mặt Vân Thi Thi mệt mỏi đối mặt với thẩm vấn, biện bạch lần nữa: " Đồng chí cảnh sát, mấy người không cần thái độ nhấn mạnh như vậy, tôi thật sự không có Gi*t người! Lúc nào mấy người có thể thả tôi đi?"
"Có Gi*t người hay không, cũng không phải cô định đoạt! Còn phải điều tra mới có thể có kết quả! Trước mắt chỉ là hoài nghi sơ bộ, còn không ra kết luận, cô không cần liên tục giải thích như thế, cũng có chút càng che càng lộ!"
Vân Thi Thi cười lạnh: "Cho nên, đây chính là loại phương thức mấy người điều tra lấy chứng cớ sao? Rõ ràng đang cố ý tạo áp lực cho tôi."
"Nếu cô không có làm, có gì áp lực! Chỉ có người làm sai, mới có tâm lý áp lực."
Vân Thi Thi chỉ cảm giác mình hết đường chối cãi, rủ đầu xuống, bất lực cãi lại.
"Cô không phải nói, có người hẹn cô lên sân thượng sao?"
Vân Thi Thi gật đầu, cảm giác kiên nhẫn cuối cùng cũng bị hao mòn hầu như không còn, chỉ ૮ɦếƭ lặng trả lời vấn đề của bọn họ.
Làm thẩm vấn, cảnh sát một bộ cực kỳ nghiền ngẫm, mỗi một chữ, đều cứng nhắc coi trọng, không qua loa, rất là nghiêm túc.
Vân Thi Thi trả lời rất mệt mỏi.
"Vâng. Tôi nhận được tin của bạn."
"Bạn này là ai?"
"Người đại diện của tôi."
"Người đại diện của cô tên là gì?"
"Tần Chu."
"Vậy nội dung tin nhắn đâu? Điện thoại di động của cô đâu?"
"Không ở trên người tôi. Giống như mất ở sân thượng rồi..."
Cảnh sát lập tức đứng lên, cho phụ trách điều tra hiện trường đi tìm một chiếc điện thoại, yêu cầu qua sân thượng điều tra lấy chứng.
"Vì sao bạn cô hẹn cô lên sân thượng?"
"Tôi cũng không biết."
"Cô không biết liền đi lên sân thượng? Cái này có thể quá không hợp tình lý hay không."
"..."
"Đã nói bạn cô hẹn cô lên, nhưng cô mới vừa nói, cô gặp người ૮ɦếƭ ở trên, bạn cô lại chưa từng xuất hiện, đây có phải là càng không hợp lý hay không!"
"..."
Có trời mới biết chuyện gì xảy ra!?
Cô thật sự nhận được tin của Tần Chu, lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cho dù cảm thấy có một chút kỳ lạ, nhưng có đôi khi Tần Chu hoàn toàn bỗng nhiên động kinh, anh ta đã từng hơn nửa hẹn cô qua bờ sông hóng mát.
Cho nên, Vân Thi Thi cũng không có quá nhiều hoài nghi.
Bây giờ hồi tưởng lại, hoàn toàn có rất nhiều lỗ thủng.
Ví dụ như, điện thoại gọi không thông, điểm này, lúc đến tận bây giờ, cô đều không thể nghĩ thông suốt.
Mà Mộ Uyển Nhu...?
Cô cũng không rõ ràng, tại sao cô ta lại bỗng nhiên xuất hiện ở trên sân thượng.
Càng kinh khủng chính là, khi cô mở điện thoại di động chuẩn bị quay chụp, cô ta bỗng nhiên xuất hiện ở trước màn hành một cách kỳ lạ, một màn đáng sợ kia, đến nay vẫn quanh quẩn trong lòng cô, khó mà bỏ qua.
Đơn giản như phim kinh dị.
Cô bây giờ căn bản không thể tiếp nhận bất kỳ thẩm vấn gì, lòng tràn đầy lo lắng, Hoa Cẩm ở trong bệnh viện, vết thương như thế nào.
Anh ta có khỏe không?
Có chuyển biến xấu hay không?
Trước đó ở cửa khách sạn, nghe được người qua đường nghị luận, một người nói, bụng bị thương, nếu bị đâm vào cơ quan иộι тạиg, vậy thì không cứu giúp nổi.
Nhất là dưới tình huống mất máu quá nhiều.
Lại liên tưởng đến, lúc Hoa Cẩm bị đưa lên xe cứu thương, sắc mặt tái nhợt, lòng Vân Thi Thi lại nhấc lên lần nữa.
"Bạn tôi còn trong bệnh viện, tôi có thể đi xem anh ấy một chút hay không? Anh ấy bị thương rất nghiêm trọng."
"Không được."
Cảnh sát nghiêm túc cự tuyệt: "Trước khi ghi chép xong, cô cũng không thể đâu!"
Vân Thi Thi thất bại tựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, trong nháy mắt ánh mắt trống rỗng.
Lúc Tần Chu đuổi tới sở cảnh sát, anh ta làm đăng ký đơn giản, đi tới, Vân Thi Thi ngồi trong phòng tra hỏi, vòng thứ ba thẩm vấn vừa kết thúc, cô vẫn không cách nào rời đi, lẻ loi trơ trọi ngồi ở chỗ đó, cô đơn bất lực.
Của phòng tra hỏi bị khóa trái, cách cửa sổ thủy tinh, anh ta nhìn thấy Vân Thi Thi nhíu lông mày, lộ ra bộ dạng mệt mỏi.
Anh ta gõ gõ cửa sổ.
Vân Thi Thi bị kinh động, ngẩng đầu vừa thấy được anh ta, lập tức tiến tới, lớn tiếng nói gì đó với anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc