Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1026

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đáy mắt Mộ Uyển Nhu bùng lên ngọn lửa, giống như lò hỏa thiêu dưới địa ngục.
Vân Thi Thi!
Tất cả mọi chuyện, đều là vì ả tiện nhân này, cô ta mới là đầu sỏ của mọi chuyện!
Giết cô ta, nhất định phải giết cô ta, rồi đem chôn theo đứa con của mình!
Nếu như không phải vì cô ta, mình nhất định sẽ được hạnh phúc, hơn nữa còn lấy được trái tim của Mộ Nhã Triết!
Bởi vì sự có mặt của cô ta, đã phá hủy hết mọi thứ!
Chính là ả đàn bà độc ác này, đã ép mình phát điên.
Mộ Uyển Nhu đưa tay níu tóc Vân Thi Thi, hung hăng dập đầu cô xuống đất.
Đập một cái, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy đầu mình "ầm" lên một tiếng, đau đến chấn động, mọi thứ như bị đổ sập, mỗi một nhịp hít thở của cô đều vang lên rất rõ ràng bên tai.
Nhưng lần này, đã hoàn toàn khơi dậy ý chí sống còn của cô!
Cô không thể ૮ɦếƭ được!
Ôm suy nghĩ này, cả người cô giống như được tiêm chất K**h th**h, trong nháy mắt, cơ thể cô như được tiếp thêm nguồn năng lượng dồi dào!
Vân Thi Thi một phát nắm được tóc của Mộ Uyển Nhu, không biết sức mạnh ở đâu ra, đá một cước khiến cô ta văng ra!
Mộ Uyển Nhu ngã ngồi về phía sau, không chút phòng bị cú đá vừa rồi của Vân Thi Thi.
Lần này, sức mạnh của Vân Thi Thi cũng không gì sánh kịp, ý chí sống còn đã ban sức mạnh cho cô!
Mộ Uyển Nhu chỉ thấy dạ dày đau lên từng cơn, chợt nôn ra một ngụm máu.
Một cú đá này, cũng làm *** cô ta bị tổn thương rồi, không biết là xuất huyết dạ dày hay là cái gì, Mộ Uyển Nhu bò lổm ngổm trên mặt đất, nôn một ngụm máu.
Vân Thi Thi từ dưới đất bò dậy, lấy lại tinh thần, chợt nhào qua, đá thêm một cước nữa, làm Mộ Uyển Nhu té xuống đất, hung hăng đạp thêm mấy đạp, thấy cô ta lại vùng vẫy muốn đứng dậy, lập tức ngồi lên người cô ta, dồn hết sức lực đấm liên tiếp lên mặt cô ta!
"Ầm!"
Mộ Uyển Nhu bị sức mạnh phi thường của Vân Thi Thi đập đến nỗi đầu óc choáng váng, Vân Thi Thi cũng bắt chước cách cô ta làm lúc nãy, níu tóc cô ta, hung hăng đập mạnh xuống đất!
"Cô có tư cách gì mà oán hận tôi! Mộ Uyển Nhu, còn không phải tại cô, không phải tại cô sao!"
Đôi mắt Vân Thi Thi đỏ ngầu, chứa đầy tia máu, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy ủy khuất, bao nhiêu khổ sở chất chứa suốt nhiều năm qua, cuối cùng cũng được giải phóng, lập tức bạo phát ra ngoài, giống như con mãnh thú hung dữ!
"Nếu không phải là vì cô! Tôi sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh khốn cùng! Nếu không phải vì cô, tôi và Hữu Hữu căn bản cũng sẽ không phải nếm trải nhiều đau khổ và ủy khuất như vậy! Rõ ràng là cô, cô đoạt đi tất cả mọi thứ của tôi, lại còn không biết điều, hết lần này đến lần khác khinh người quá đáng, trách tôi sao? Cô đang trách tôi có phải không?"
"Bốp!"
Điên cuồng đánh đập, đầu Mộ Uyển Nhu liên tục va đập trên mặt đất, bể đầu chảy máu!
"Rõ ràng là tôi đã rất cố gắng để sinh tồn, chẳng lẽ tôi là người thứ ba xen vào chuyện của mấy người sao? Chẳng lẽ tôi nhúng tay vào chuyện của các người, hại cô ra nông nỗi này sao? Không, đây đều là tội lỗi của cô, cô không đáng sống!"
Vân Thi Thi cực kỳ tức giận, điên cuồng đánh trả cô ta.
Nhất thời Mộ Uyển Nhu không trở tay kịp với mấy cú đánh của Vân Thi Thi, để mặc cho Vân Thi Thi nắm đầu cô ta, liên tục đập xuống đất, đầu đau muốn bể ra, thậm chí cảm thấy như trời đất quay cuồng, đau đớn đến ૮ɦếƭ lặng, tựa như mất đi cảm giác đau!
Mặc dù cô ta có đánh trả, nhưng rất nhanh lại bị Vân Thi Thi đánh trở lại.
Hai người căm tức nhìn nhau, hai đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy thù hận.
"Cô mới là kẻ *** tàn nhẫn! Là cô, không phải tôi! Tất cả mọi chuyện xảy ra với tôi ngày hôm nay, đều chính là do cô hại tôi!"
Sau giây phút ngắn ngủi mất đi ý thức của Mộ Uyển Nhu, lòng thù hận của cô ta lại khôi phục, gương mặt bộc phát sự hung ác dữ tợn, nhìn chằm chằm cô giống như con dã thú.
Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào, có thể biểu hiện ra sự hung hãn của dã thú.
Lệ khí trên người Mộ Uyển Nhu, giống như một ác ma đáng sợ kinh người!
"Tôi giết cô! Tôi giết cô!"
Mộ Uyển Nhu tuyệt vọng khàn khàn rống lên, vang vọng trong sân thượng rộng rãi, bầu không khí đầy sát ý.
Không biết sức mạnh đáng sợ từ đâu ra mà hồi phục, cô ta chợt đứng dậy, lại một lần nữa giằng co với Vân Thi Thi.
Hai người lăn xuống gần chỗ mép sân khoảng mấy mét, người này một đấm, người kia một đấm, đánh nhau liên hồi.
Khoảng cách còn mấy mét nữa đến mép sân, nhìn xuống phía dưới, là tòa nhà chọc trời cao hơn một trăm mét.
Một khi trượt chân té xuống dưới, đủ để tan xương nát thịt.
"Giết cô! Giết cô! Vân Thi Thi! Cô đáng ૮ɦếƭ, cô đáng ૮ɦếƭ! Cô đi ૮ɦếƭ đi!"
Mộ Uyển Nhu vừa rống lên, vừa điên cuồng đánh cô.
Vân Thi Thi vừa chống đỡ, vừa đánh trả, hai người đều bị thương tích khắp người.
Nhất là Mộ Uyển Nhu, vô cùng thê thảm, chẳng những trên mặt đầy vết thương, đằng sau ót máu chảy ròng ròng, bộ đồ bệnh nhân trên người bị xé rách tan nát.
Vân Thi Thi thì đỡ hơn, chỉ là khóe miệng bị rách một chút, trên trán có một vết thương không ngừng chảy máu.
Quần áo do lăn lộn nãy giờ nên dính đầy bụi bặm.
Cuối cùng Mộ Uyển Nhu cũng ra tay được, thừa dịp Vân Thi Thi xuất thần để lộ kẽ hở, lần nữa P0'p cổ cô.
Vân Thi Thi hít thở không thông, trước mắt tối sầm, cổ họng bị đè ép, cảm thấy như sắp đứt hơi.
Đang lúc cô tưởng mình sắp ngất đi thì ---------
"Ầm" một tiếng!
Một giây sau, Mộ Uyển Nhu trừng to mắt, cơ thể cứng đờ, ngay sau đó chật vật lăn qua một bên.
Vân Thi Thi khó khăn mở mắt, che cổ họng, cực kỳ đề phòng xung quanh.
Gương mặt khẩn trương của Hoa Cẩm chợt xuất hiện.
"Thi Thi..."
Anh ta đỡ cô lên, ôm vào trong lòng, đau lòng nhìn cả người cô đầy vết thương, ứa nước mắt.
"Đừng sợ, là anh, Hoa Cẩm đây, thật xin lỗi! Anh đã tới chậm!"
Vân Thi Thi theo bản năng phòng bị, muốn tránh thoát, Hoa Cẩm vội vàng dịu dàng an ủi cô, rốt cuộc cũng làm cô bình tĩnh trở lại.
Lúc đầu, khi Vân Thi Thi rời khỏi phòng, Hoa Cẩm định nghỉ ngơi.
Nhưng nghĩ thế nào, cũng cảm thấy thật kỳ quặc.
Bằng sự hiểu biết của anh ta về Tần Chu, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì, mà không nói trong điện thoại, không nói trong phòng, lại hẹn lên tầng thượng để nói.
Cố tình, hệ thống camera theo dõi của khách sạn lại bị xâm lấn, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Quá kỳ lạ.
Hoa Cẩm lo lắng, vì vậy vội vàng chạy lên tầng thượng.
Lên tầng thượng có hai lối đi.
Vân Thi Thi đi cửa A, anh ta lại đi cửa B.
Cửa B đã đóng, khóa lại, giữa cửa A và cửa B có một cái hành lang thông qua nhưng đã bị chặn, không cách nào qua được, bất đắc dĩ, anh ta không thể làm gì khác hơn là đi vòng lại đường cũ, chạy lên cầu thang, cửa A còn chưa khóa.
Lên tới tầng thượng, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hồn bạt vía.
Hai người phụ nữ đang lăn lộn đánh nhau trên mặt đất, khoảng cách tới phần mép sân, chỉ còn có mấy mét.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc