Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1022

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tuy ‘Quả trám’ đúng là ưu tú, nhưng mà cũng có tác phẩm cũng đáng được khẳng định như vậy.
Thời gian còn lại là một tiết mục nhỏ.

Kỳ thật nữ diễn viên xuất sắc nhất lần này, đúng thật là có điều động nội bộ chọn người.
Tập đoàn tài chính Mộ thị đầu tư mạnh, lúc trước anh đề xuất một điều kiện không thể làm trái, nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Ưng năm nay phải là Vân Thi Thi, không thể là bất luận kẻ nào.
Bởi vậy, Vân Thi Thi vốn có thể nhận được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm.
Nhưng mà đáng tiếc giám khảo lại xảy ra xung đột.
Mộ Nhã Triết cũng không có đến hiện trường, bởi vậy chủ sự thấy người cầm quyền cao nhất Mộ thị không có đến hiện trường, vì thế có tâm tư, bình chọn cuối cùng đã nghiêng đi, một nhà đầu tư thông qua thao tác ám muội, đem giải vốn thuộc về Vân Thi Thi, ban cho Lâm Chi.
Chuyện này vẫn là lúc Vân Thi Thi trở lại khách sạn, thông qua Tần Chu mới biết được.
Tần Chu cũng là sau khi lễ trao giải chấm dứt mới biết được, trong lòng anh ta phẫn nộ, khó trách lúc trao giải thưởng này, nhóm giám khảo hình như xảy ra tranh chấp, mấy giám khảo sắc mặt xanh mét tranh chấp gì đó, hóa ra là có người giở trò, muốn làm thao tác ám muội, vậy mà đoạt giải thưởng của Vân Thi Thi.
Nếu không có người này xen vào, giải này cuối cùng cũng vào tay Vân Thi Thi.
Đây là giải thưởng Kim Ưng mở đầu thời khắc lịch sử!
Nếu có thể cùng giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên xuất sắc nhất, như vậy đối với Vân Thi Thi mà nói, là vinh quang lớn đến cỡ nào, hơn nữa còn có ý nghĩa lạ thường.
Cô sẽ trở thành người nhỏ tuổi nhất cùng giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên xuất sắc nhất, trước đó chưa từng có.
Chuyện này đối với người mới còn trẻ tuổi mà nói, là ao ước vinh hạnh đặc biệt của biết bao nhiêu người!
Nhưng mà bởi vì đủ loại nguyên nhân, chỉ có thể trở thành tiếc nuối!
Dọc đường đi Tần Chu không có cho cô biết, sợ hãi trong lòng Vân Thi Thi sản sinh mực nước chênh lệch lớn giữa lòng sông và mặt biển, tan vỡ mất mát.
Nhưng thực ra, Vân Thi Thi không có cảm thấy mất mát lắm, bởi vì nhóm Lâm Chi muốn làm thao tác ngầm, Mộ Nhã Triết cũng làm như vậy không phải sao.
So với anh vắng mặt trong lễ trao giải, tựa hồ toàn bộ đều có vẻ không quan trọng rồi.
Cô nói với Tần Chu: “Anh đừng lo lắng, em không có yếu ớt như vậy. Có thể nhận được giải thưởng người mới, em đã cực kỳ vui vẻ rồi.”
Tần Chu cảm khái nói, “Tâm lý và sức chịu đựng của em cũng thật là lớn! Nếu là các nữ nghệ sĩ khác, lúc này e là mơ màng ở trong chăn khóc rồi.”
“Con người đừng nên tham lam quá, phải hiểu được vừa lòng.”
Tần Chu gật gật đầu, tùy cơ dặn dò: “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng sớm ngày mai còn trở về thủ đô.”
“Dạ.”

Vân Thi Thi trở lại căn phòng vắng vẻ, nhẹ nhàng để cúp lên bàn, sau khi nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, vì thế, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, liền lên giường nghỉ ngơi.
Tâm tình cô có chút loạn, bởi vậy nằm ở trên giường trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới đều là tiếng động lớn ầm ĩ không chịu nổi.
Lúc nửa đêm, lúc cô sắp ngủ, màn hình di động đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn gửi đến.
Vân Thi Thi mở khóa máy, là tin nhắn Tần Chu gửi đến.
“Anh đợi em ở trên sân thượng.”
Một câu ngắn ngủi, bảy chữ ngắn gọn sáng tỏ.
Sân thượng sao?
Khách sạn này có sân thượng, nhưng mà ở tầng 28, Tần Chu hẹn cô lên sân thượng làm cái gì thế?
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được sao?
Vân Thi Thi gọi điện thoại lại cho anh ta, vậy mà đã tắt máy.
Kỳ lạ!
Cô gọi liên tiếp vài cuộc, đều không liên lạc được.
Chẳng lẽ là vì tín hiệu trong khách sạn không tốt sao?
Nhưng quá kỳ lạ rồi.
Điện thoại của Tần Chu tín hiệu vẫn luôn cực kỳ tốt, có đôi khi di động của cô không có tín hiệu, anh ta đều có tín hiệu.
Vân Thi Thi cứ gọi như vậy hơn mười cuộc, vẫn là nhắc nhở không liên lạc được.
Cô nhíu mày, đứng dậy, thay quần áo, ban đêm thời tiết rất lạnh, cô cố ý mặc một cái áo khoác, cầm thẻ phòng mở cửa đi ra ngoài.
Cô hình như còn nhớ Tần Chu ở phòng nào?
1502?
Cô ở tầng 14, hình như Tần Chu ở tầng 15, anh ta có nhắc số phòng với cô, nói có chuyện gì thì trực tiếp đi gõ cửa.
Nhưng mà lúc ấy căn bản không có chú ý nghe, bởi vậy không có nhớ kỹ số phòng của Tần Chu.
Trong lúc này, cô có chút ảo não, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ để tìm.
Thang máy đến tầng 15, cô mượn ấn tượng mơ hồ, đi tới cửa phòng 1502, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
“Leng keng - -”
Vài âm thanh liên tiếp, đều không có người đáp lại.
Vân Thi Thi nghi hoặc nhíu mày, chẳng lẽ không phải phòng 1502?
Lúc cô đang định rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa cửa.
Vân Thi Thi có chút vui mừng xoay người, lại thấy sau khi cửa mở ra, vẻ mặt Hoa Cẩm mệt mỏi đứng ở cửa, ngữ khí không tốt hỏi: “Người nào… A…”
Nói còn chưa xong, Hoa Cẩm nhìn Vân Thi Thi đứng ở cửa, ánh mắt hiện lên bất ngờ, lạnh lùng trong mắt rút đi lập tức nổi lên ý cười.
“Thi Thi? Cô tìm tôi sao?”
Hoa Cẩm mặc áo tắm, tóc có chút ướt sũng, hỗn độn buông xuống lông mày, đôi mắt hoa đào mê người vì bất ngờ và vui mừng trong mắt mà hơi lộ ra.
Ánh mắt Vân Thi Thi không khỏi rơi vào người anh ta.
Hoa Cẩm mặc áo tắm làm nổi bật lên dáng người cao gầy, chỉ là hơi lộ ra, lộ ra làn da rõ ràng, cực kỳ gợi cảm.
Lúc bình thường hầu như là thấy anh ta mặc cổ trang, bởi vậy thoạt nhìn anh ta giống như mỹ nam nhu nhược thời cổ, cảm giác eo cũng rất nhỏ.
Nhưng mà không nghĩ tới, anh ta là người đàn ông mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng cởi ra thì có thịt.
Hoa Cẩm ý thức được ánh mắt cô rơi vào chỗ nào, cũng cúi đầu nhìn theo tầm mắt cô, nhìn thoáng qua trước *** mình, cười nhẹ, có chút thẹn thùng sửa vạt áo của mình, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Đẹp sao?”
“…”
Trên mặt Vân Thi Thi đỏ lên, quay đầu sang chỗ khác, hắng giọng một cái, “Cái gì tôi cũng không thấy được.”
“Ừm, tôi biết.”
Ý cười trong mắt Hoa Cẩm dần dần sâu hơn, nhưng không vạch trần cô vì mình mà giải vây.
Vân Thi Thi cũng nhận thấy được ý tốt của anh ta, nhất thời cực kỳ xấu hổ, xoay mạnh người muốn rời đi.
Ý cười của Hoa Cẩm đột nhiên thu lại, có chút khẩn trương nói: “Cô đi đâu vậy?”
“Trở về phòng.”
“Không phải cô tìm tôi sao?”
Hoa Cẩm gọi cô lại, “Có chuyện gì sao?”
Vân Thi Thi xoay người, lập tức giải thích: “Không có… Tôi tìm lầm phòng. Tôi cho rằng Tần Chu ở gian phòng này.”
Sắc mặt Hoa Cẩm ngẩn ra, trong mắt là cô đơn, rất nhanh hiểu rõ, sở dĩ cô gõ cửa, chỉ vì đây là phòng của Tần Chu, bởi vậy nhớ nhầm phòng.
Anh ta thất vọng, anh ta còn tưởng rằng cô tới tìm mình, kết quả không nghĩ tới, chỉ là tự mình đa tình.
“Nói như vậy, cô là tìm Tần Chu, không phải tìm tôi?”
“Ừm.”
Vân Thi Thi nhất thời dở khóc dở cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc