Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 102

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tâm tư như bị dẫn dắt, trong đầu dần hiện ra những cảnh vụn vặt trong mơ.
Trong giấc mơ, hình như cậu nhìn thấy một bé trai, giống như cậu, ngũ quan giống cậu như đúc, mái tóc mềm mại, vầng trán đẹp trai, nhưng mà gương mặt thanh tú lại có vẻ hơi lãnh đạm.
Trong giấc mơ, cậu ta đều đứng cách chỗ cậu rất xa, vẻ mặt lạnh lùng, quay lưng về phía cậu, yên lặng đi về phía trước.
Hình ảnh chân thực, giống như đưa tay là có thể chạm tới.
Cậu liều lĩnh đuổi theo cậu ta, nhưng mà cậu ta tiếp tục đi tới, cậu chạy, nhưng dù làm thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cậu càng chạy càng xa, trong lúc kinh hồn bạt vía, cũng là lúc tỉnh mộng.
Tỉnh lại, cả người đổ mồ hôi lạnh, cảnh tượng trong mộng chân thực, làm cho sau khi cậu tỉnh giấc, thể lực như bị tiêu hao.
Có đến vài lần, cậu mơ thấy bé trai nằm trên một cái giường, còn linh hồn của chính mình như được thay vào trong thân thể đó, không thể động đậy.
Một người phụ nữ ngồi ở bên giường, đường nét gương mặt lúc ẩn lúc hiện, thấy không rõ lắm, chỉ có thể ngờ ngợ phân biệt ra được mặt mày ôn nhu.
Cô ấy không ngừng khẽ vuốt mặt của cậu, trong mắt dịu dàng như nước.
Giấc mộng kia dài dằng dặc mà dày vò, lúc tỉnh lại, cậu cũng cảm giác được tay chân mình cực kỳ nặng nề, đầu váng mắt hoa.
Bác sĩ gia đình chẩn đoán bệnh, là bị sốt cao.
Lấy lại tinh thần, Tiểu Dịch Thần yên lặng nhìn gương mặt của Vân Thiên Hữu, rất giống với đứa nhỏ trong giấc mộng, chồng chéo lên nhau.
"Là cậu ấy —— "
Cậu kinh ngạc thốt lên.
Tiếng nói của cậu không lớn, rất nhanh đã bị chôn vùi bên trong tiếng nhạc của vũ hội.
Nhưng mà giống như có tâm linh cảm ứng, Vân Thiên Hữu cũng nhìn về phía cậu ta, đã thấy cơ thể nhỏ nhắn linh hoạt của cậu ta lóe lên, chân ngắn nhỏ bé leo lên cầu thang, chạy về phía cậu.
Vân Thiên Hữu ngẩn ra, con thỏ nhỏ ૮ɦếƭ bầm này, chạy tới đây làm gì, chẳng lẽ đến tìm cậu sao?
"Tổng giám đốc Vân, cậu chủ nhỏ nhà họ Mộ giống như đến tìm cậu đấy."
Vân Thiên Hữu không nhìn thấy, nhưng mà Lý Hàn Lâm ỷ vào ưu thế thân cao, tự nhiên có thể dễ như ăn cháo nhìn thấy bóng người Tiểu Dịch Thần chạy lên lầu hai, đang chạy về phía Vân Thiên Hữu.
"Đi, đừng để ý tới cậu ta."
Hữu Hữu nói xong, quay đầu lại bỏ đi.
Lý Hàn Lâm cũng theo sát sau lưng cậu, bước chân lưu loát.
Tiểu Dịch Thần thấy, thở hổn hển giơ tay ra nói: "Đừng... Đừng chạy..."
Chạy cái gì mà chạy, cậu ta không phải quỷ, đây chỉ là đang muốn trốn cậu ta?
Tiểu Dịch Thần bất mãn dậm chân, tiếp tục đuổi theo Hữu Hữu.
Hữu Hữu có thể lực kinh người, nhưng mà quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Tiểu Dịch Thần đã sắp đuổi tới, biến sắc: "Chân ngắn nhỏ, chạy rất nhanh?"
Lý Hàn Lâm nắm tay cậu, bất đắc dĩ nói: "Tổng giám đốc Vân, tại sao nhất định phải chạy?"
"Không muốn gặp lại cậu ta." Vân Thiên Hữu tức giận nói: "Tôi không muốn nhận người anh trai này, thật ngu ngốc."
Lý Hàn Lâm bật cười: "Tổng giám đốc Vân, tôi phát hiện lúc cậu nổi lên tính trẻ con, cũng rất đáng yêu."
"Nói nhiều chút nữa, trừ lương của ông."
Lý Hàn Lâm đổ mồ hôi lạnh, đàng hoàng không nói thêm gì.
Tối hôm qua Vân Thiên Hữu ngủ không ngon, bởi vậy khi chạy trốn thở hồng hộc, bỗng nhiên cậu nói: "Quản lý Lý, ôm tôi."
Lý Hàn Lâm nghe vậy, uốn cong eo, nâng cậu lên cao, Vân Thiên Hữu tự nhiên ngồi lên vai của ông ta, nắm lấy hai lỗ tai ông ta, trịnh trọng ra lệnh: "Chạy nhanh lên một chút, cắt đuôi cậu ta!"
Dù sao Lý Hàn Lâm là người cao nên có ưu thế, một đôi chân dài sải bước to, tương đương với ba bước chạy lạch bạch của Tiểu Dịch Thần, chỉ mười mấy giây, liền bỏ cậu nhóc rất xa.
Tiểu Dịch Thần ấm ức nghỉ chân tại chỗ, thở hổn hển xoa xoa eo, tức giận dậm chân nói: "Ô, mất dấu rồi!"
Rốt cuộc bé trai đó là ai?
Là em trai của cậu sao?
“Ông chủ, đã chuẩn bị theo lời dặn của ngài.”
Ghế khách quý, người đàn ông tây trang phẳng phiu cung cung kính kính đứng cạnh Mộ Nhã Triết, đưa một Pu't ghi âm tinh xảo đặt vào trong tay anh.
Anh nhếch tuấn mi, liếc nhìn người đàn ông, trầm ngâm. “Ở phòng nào?”
“208.”
“Ồ.” Mộ Nhã Triết cất Pu't ghi âm Pu't vào túi tây trang, môi mỏng cong lên, “Con cá nhỏ đã cắn câu, cá lớn vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Anh nâng chén R*ợ*u vang, nhìn ngắm thứ nước màu đỏ trong ly, giọng nói lười biếng thâm trầm. “Con cá lớn này, chờ mấy năm nữa, chắc sẽ không chịu nổi mà phải trồi lên mặt nước nhỉ?”
Người đàn ông khẽ gật đầu đáp: “Hiện giờ, trong nội bộ tập đoàn lòng người khó dò, người của hội đồng quản trị ……”
“Giám đốc Mộ!”
Một giọng nói thanh thúy vang lên cắt đứt câu nói của người đàn ông.
Nét mặt của Mộ Nhã Triết không vui ngước mắt nhìn, thấy Đường Vũ xấu hổ thẹn thùng bưng ly R*ợ*u đi đến trước mặt anh, dựa hơi R*ợ*u tăng thêm can đảm, ý đồ gần gũi với anh.
“Giám đốc Mộ, sao ngài lại ngồi một mình ở đây vậy? Mợ cả Mộ không ở bên cạnh ngài sao?”
Đường Vũ vừa nói, trên mặt hiện lên nụ cười tự cho là mê người, dáng người yểu điệu ngồi xuống cạnh anh.
Dây của lễ phục bất chợt trượt khỏi đầu vai, lộ ra bờ vai tuyết trắng mê hoặc.
Cô ta chỉ uống chút R*ợ*u, tự nhiên có thêm mấy phần can đảm.
Lúc trước Đường Vũ thấy Mộ Nhã Triết mời Vân Thi Thi khiêu vũ, hóa ra, anh ấy cũng không phải cao không thể với đến vậy!
Vân Thi Thi có thể làm bạn nhảy của anh, vậy dĩ nhiên cũng sẽ có phụ nữ, có thể làm bạn giường của anh.
Nếu có thể trèo lên giường anh, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc cô ta được bay lên đầu cành sao?
Cô ta có đủ tự tin với bản thân, lại trẻ tuổi xinh đẹp, mấu chốt là dáng người chuẩn, không ít ông chủ cũng thích cô ta, nhưng cô ta không nhìn vừa mắt địa vị của bọn họ.
Dã tâm của Đường Vũ không quá lớn, nói cách khác, cô ta không giống Lục Cảnh Điềm khát vọng gả vào hào môn, cô ta chỉ hy vọng mượn quyền thế của Mộ Nhã Triết, nhanh chóng thăng tiến.
Cô ta diễn xuất đã lâu nhưng vẫn bị Dương Mị chèn ép, không quá nổi tiếng.
Dương Mị có kim chủ ở phía sau, nhưng cô ta thì sao? Đường Vũ vẫn luôn tìm kiếm một người có bối cảnh hùng hậu để củng cố địa vị trong giới của cô ta.
Bởi vậy, cô ta quan sát Mộ Nhã Triết.
Đường Vũ không coi ai ra gì ngồi xuống cạnh anh, hiện giờ Mộ Uyển Nhu không ở đây, cô ta giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng.
“Giám đốc Mộ, không ai bồi ngài uống R*ợ*u sao?”
Mộ Nhã Triết nhìn cô ta, môi mỏng nhếch lên, mặt không biểu cảm.
Người đàn ông bên cạnh muốn đuổi cô ta đi, lại bị Mộ Nhã Triết giơ tay ngăn lại. Trên mặt người đàn ông hơi kinh ngạc, Đường Vũ thấy vậy, trong lòng mừng rỡ như điên.
Ý này…… Chẳng lẽ, Mộ Nhã Triết cảm thấy hứng thú với cô ta?
Tưởng tượng đến khả năng này, Đường Vũ hận không thể nhiệt tình dán lên người anh.
“Giám đốc mộ, sao ngài không nói lời nào? Hay là, em bồi ngài uống một chén, được không?”
Lời nói nũng nịu, khiến người ta nổi da gà.
Song Mộ Nhã Triết rất có định lực, ái muội vén tóc mai cô ta lên, trêu chọc: “Đêm nay, có người nào muốn em không?”
“Không đâu! Giám đốc Mộ, ý ngài là……”
Tim đập thình thịch, cực kỳ hồi hộp.
Anh ấy gần kề như vậy, còn tuấn mỹ như thế, chỉ nghĩ đến người đàn ông này có ý với cô ta, Đường Vũ quả thực mở cờ trong bụng.
Mộ Nhã Triết mỉm cười nói: “Vậy, đêm nay cùng anh nhé.”
Đường Vũ ngạc nhiên trợn to mắt, biểu cảm kinh hỉ* không hề che giấu…
*kinh hỉ: ngạc nhiên + vui vẻ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc