Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1019

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nếu Lâm Phượng Thiên muốn giành được giải thưởng, vẫn còn cần chút thực lực.
Đương nhiên, cần thực lực, bối cảnh cũng rất quan trọng.
Vân Thi Thi cực kỳ hi vọng Lâm Phượng Thiên có thể giành được giải thưởng này, không phải tâm tư gì, ở trong mắt cô, Lâm Phượng Thiên có thực lực như vậy, tuy Lâm Phượng Thiên không cần một cái cúp để chứng minh mình, nhưng mà Vân Thi Thi cảm thấy những người có tên trong danh sách, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể có lực ảnh hưởng và thái độ làm việc giống như Lâm Phượng Thiên.
Khách quý trao giải đạo diễn xuất sắc nhất, là diễn viên gạo cội nổi tiếng Trần Hải Dân, diễn viên gạo cội đã qua tuổi năm mươi, đã không còn trẻ tuổi, hơn nữa năm trước chống cự với căn bệnh ung thư, cuối cùng đấu tranh với căn bệnh lâu năm.
Sau khi trở lại phim ảnh, tiếp tục diễn vài bộ phim, được khen ngợi như nước.
Tất nhiên tuổi tác đã cao, nhưng khi ông ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mỉm cười đứng ở trên đài, tinh thần có vẻ phấn chấn như trước, ông ta vừa nói một tiếng, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên như sấm.
“Xa cách sân khấu ba năm, hiện giờ tôi đứng ở trong lễ trao giải, tựa như về đến nhà mình vậy. Những người thân thương ngồi ở dưới đài đã đồng ý chấp nhận cho tôi vinh hạnh này, để tôi tới trao giải giải thưởng thần thánh và trang nghiêm.”
Tiếng vỗ tay lại nổi lên.
“Trong ngành sản xuất điện ảnh, đạo diễn là người lãnh đạo tác phẩm điện ảnh, giống như chỉ huy tối cao ở trong quân đội, đội ngũ thắng bại hay không, đều quyết định bởi năng lực lãnh đạo của đạo diễn. Trải qua nhiều năm lắng đọng lại, trong giới phim ảnh cũng xuất hiện không ít đạo diễn ưu tú, tôi cho rằng, một đạo diễn ưu tú không phải đơn thuần là do phòng bán vé quyết định. Tố chất và tu dưỡng, cùng với thái độ tôn kính với sự nghiệp điện ảnh, cũng là nhân tố quan trọng. Cực kỳ vinh hạnh, hôm nay đạo diễn nhận được cúp này, cũng là đạo diễn ưu tú trong cảm nhận của tôi. May mắn, tôi có thể cùng anh ta hợp tác qua một vài bộ phim, nhưng làm tôi khó quên nhất, chính là thái độ cực kỳ chuyên nghiệp của anh ta. Tôi nói người này, mọi người chắc là đã đoán ra được là ai rồi!”
Trần Hải Dân mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn những người dưới đài.
Khán giả sôi trào rồi.
Thông qua tiết lộ của Trần Hải Dân, đại khái cũng suy đoán được rốt cuộc là ai.
Lâm Phượng Thiên ngồi ở hàng thứ nhất híp mắt nở nụ cười.
Vân Thi Thi khẩn trương cầm tay Tần Chu.
“Em có cảm giác đó là đạo diễn Lâm!”
Tần Chu trêu ghẹo: “Cũng không phải em đoạt giải, em kích động cái gì?”
“Phân lượng cái cúp này của đạo diễn Lâm quan trọng hơn em, em có thể không kích động được sao?”
Lúc cô khẩn trương, trên đài truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Hải Dân.
“Đạo diễn xuất sắc nhất được vinh danh lần này là - - Lâm Phượng Thiên! Tác phẩm lớn tiêu biểu ‘Quả trám’!”
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Phượng Thiên từ chỗ ngồi đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi đi đến trước đài.
Trần Hải Dân ôm anh ta rồi đưa cúp, sau đó đưa microphone cho anh ta, trước mắt nhân vật chính là anh ta.
Lâm Phượng Thiên đứng ở phía trước, nhẹ nhàng giơ cúp trong tay lên, mỉm cười.
“Cực kỳ vinh hạnh, thật sự cực kỳ vinh hạnh! Lâm mỗ có thể nhận được sự chứng kiến của bạn bè khắp mọi nơi, nhận được chiếc cúp này! Cúp nặng trịch, giống như tán thành và yêu thích của khán giả đối với tôi, tôi cảm thấy rất là vinh hạnh.”
Lâm Phượng Thiên nhìn xuống dưới đài, dưới ánh đèn sáng, vẻ mặt nghiêm túc khác với những lúc ở phim trường, giờ phút này có vài phần dịu dàng.
“Làm nghề này đã mười mấy năm, từ lúc mới quay phim, đến khi chiếu phim lần đầu, cho đến bây giờ ‘Quả trám’ cuối cùng cũng làm thay đổi phòng bán vé, một đường sợ hãi mà đi. Sợ hãi mình không có đủ năng lực, sợ mình không nhận được sự tán thành của người xem. Cảm ơn mọi người đã cùng phấn đấu với tôi, năm nay tôi làm được rồi. ‘Quả trám’ đối với tôi mà nói, không phải đơn thuần chỉ là tác phẩm với ý nghĩa thanh xuân, mà là một tác phẩm quan trọng! Giống như vậy, tôi còn muốn cảm ơn đại gia đình đoàn làm phim, làm cho tôi cảm nhận được vui sướng và hạnh phúc lớn dần! Nhận được chiếc cúp này, không chỉ thuộc về tôi, mà còn thuộc về mọi người nữa, cảm ơn!”
Vân Thi Thi mỉm cười vỗ tay.
Đạo diễn xuất sắc nhất, Lâm Phượng Thiên đúng là rất xứng đáng.
Lý Cửu Hiền cười hỏi: “Chiếc cúp này của đạo diễn Lâm, phân lượng đúng là nặng, nhưng mà đúng là rất xứng đáng.”
“Tất cả vinh quang của tôi, cũng thuộc về tất cả nhân viên đứng sau màn không có tiếng tăm gì trong đoàn làm phim, bọn họ đều là anh hùng. Cảm ơn!”
Lâm Phượng Thiên ở trên đài khiêm tốn hữu lễ, rất khó tưởng tượng người đàn ông này là người mà tất cả diễn viên đều mắng ở trong phim trường một lần là đạo diễn ma quỷ.
Sau khi Lâm Phượng Thiên xuống đài, giải thưởng tiếp tục được công bố.
“Quả trám” nhận được rất nhiều giải thưởng đề cử, ngoại trừ đạo diễn xuất sắc nhất, nam diễn viên xuất sắc nhất, nữ diễn viên xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, phim hay nhất của năm, minh tinh được chào đón nhất…
Đương nhiên không phải là cuối cùng đều nhận được giải thưởng.
Cố Tinh Trạch vậy mà không nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, chiếc cúp này cuối cùng lạc khỏi tay anh ta rồi.
Cho đến nay danh tiếng của Cố Tinh Trạch rất cao.
Phẩm chất, kỹ thuật, rèn luyện hàng ngày… Bất luận là lấy ra bên nào, đều không có gì bắt bẻ.
Nhưng vì sao…
Chẳng lẽ là vì phong sát sao?
Vân Thi Thi có chút mất mát mím chặt môi.
Tần Chu nhìn cô một cái, rất nhanh hiểu rõ cô buồn vì chuyện gì, lập tức nói: “Đừng buồn, Tinh Trạch không đoạt giải là vì thực lực của anh ta chưa đủ. Sáu tháng cuối năm thị trường phim điện ảnh tất nhiên thấp, rất nhiều fan tụ tập lại, thật giả lẫn lộn không ít. Nhưng nửa năm trên còn có rất nhiều tác phẩm có giá trị, như là ‘Thảm án sông MeKong’, ‘Tuyết Sơn phi kiếm’, ‘Thương thành’, rất nhiều tác phẩm ưu tú, nam nghệ sĩ kỹ thuật diễn rất tốt.”
“Nhưng mà… Kỹ thuật diễn của Tinh Trạch cũng không thua gì bọn họ.” Vân Thi Thi hiển nhiên không phục.
Tần Chu giải thích, “Nhưng mà phim thanh xuân trong cuộc đua giải thưởng này vẫn vào thế yếu. Kém hơn những phim có ý nghĩa sâu xa, cho nên… Ảnh đế sai sót cũng ở trong dự liệu. Tâm tình nên thả lỏng hơn chút!”
Vân Thi Thi chậm rãi gật gật đầu.
Hàn Ngữ Yên ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh nói: “Cô cho rằng vào trong danh sách đề cử nhất định là có thể nhận được giải thưởng sao? Diễn bộ phim thanh xuân mà thôi, còn có thể cảm thấy diễn xuất ưu tú hơn người sao? Giống như phim thanh xuân “Quả trám”, lừa gạt học sinh còn được, khó có thể trèo lên nơi thanh nhã! Vân Thi Thi, tôi thấy cô đừng nên ôm ấp quá nhiều hi vọng, cô cũng không chiếm được bất luận giải thưởng gì đâu! Cùng lắm là nhận được giải thưởng người mới, để cho cô chơi đùa.”
Vân Thi Thi mặt không chút thay đổi quay đầu lại, nhìn cô ta một cái, mỉm cười tao nhã.
“Xem ra trí nhớ của tôi không tốt rồi. Giống như Hàn ảnh hậu xuất thân ưu tú như vậy, từ trước đến nay luôn khinh thường diễn những tác phẩm thanh xuân kém cỏi. Nhưng mà nếu tôi nhớ không nhầm, hình như lần đầu tiên cô gia nhập giới giải trí thì diễn phim của đạo diễn Lâm không phải sao…? Nếu không có ‘Chuồn chuồn trúc ’, cô sẽ có địa vị như hiện giờ được sao.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc