Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1015

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sinh ra là cô chủ nhà họ Tống, cô ta được mọi người nâng niu như thể hòn ngọc quý.
Ngoại trừ sao trên trời, bất kể thứ gì cô ta muốn đều sẽ được đáp ứng.
Vì vậy cô ta dần hình thành cái tính cách hiếu thắng, thứ gì cô ta không chiếm được thì sẽ liều mạng tranh giành, cho dù đầu rơi máu chảy cũng sẽ không từ bỏ ý định.
Có một lần, Ân Hi thích con Pu'p bê của cô ta, cô ta không muốn, thà ném đi chứ nhất quyết không chịu tặng cho em gái.
Đây là bản tính của Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã ngồi trên giường, ôm chăn khóc, Giang Khởi Mộng đứng bên cạnh than thở.
Tống Vân Tích thấy phiền muốn ૮ɦếƭ, cảm giác như đầu muốn nổ tung lên.
"Mẹ, mẹ mặc kệ nó đi! Nó muốn sống muốn ૮ɦếƭ gì thì tùy nó! Nếu nó thật sự có cái gan đó thì con cũng muốn nhìn xem nó có thể tự ђàภђ ђạ mình thành cái dạng gì nữa!"
Tống Vân Tích vừa dứt lời, Giang Khởi Mộng liền trừng mắt nhìn anh ta một cái.
"Câm miệng cho mẹ! Con thấy bây giờ còn chưa đủ loạn hay sao?"
Tống Vân Tích híp híp mắt, vẻ mặt luống cuống, đi đi lại lại mấy bước, bỗng nhiên cười lạnh một cái, nói: "Mẹ muốn bao che cho nó thì cứ tiếp tục bao che đi, để con xem mẹ còn có thể bao che cho nó đến lúc nào! Trước mắt còn có con giúp nó thu dọn cục diện rối rắm, để đến lúc nó biến mọi chuyện trở thành không thể vãn hồi xem còn có ai đến giúp nó thu dọn tàn cục không!"
Nói xong, Tống Vân Tích liền đóng sầm cửa lại rời đi.
Tống Ân Nhã tức giận đến mức càng níu chặt chăn hơn, răng cắn chặt, nước mắt lại chảy giàn giụa.
Giang Khởi Mộng thở dài một tiếng, hốc mắt cũng đỏ lên, bà ta đi lên trước, ngồi xuống cạnh mép giường, muốn nói cái gì đó nhưng lại sợ sẽ kích động đến con gái, chỉ có thể chờ cho cô ta bình ổn lại cảm xúc rồi mới có thể nói chuyện đàng hoàng.
"Ân Nhã à, con đừng giận, anh con chỉ nói nhảm thôi, con đừng để trong lòng."
Tống Ân Nhã cuộn chặt người vào trong chăn khóc nức nở.
...
Ở sân bay, Tần Chu đã làm xong thủ tục check in.
Vân Thi Thi ngồi trên ghế dài, đã gọi mấy cú điện thoại liên tục nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Cô hơi thất vọng nhíu chặt mày.
Tần Chu đưa cho cô một chai nước, Vân Thi Thi lại lắc đầu: "Em không khát."
Tần Chu nhướng mày: "Nhìn mặt em đầy tâm sự như vậy, đang nghĩ cái gì đấy?"
"Không có."
Tiếng chuông đột ngột vang lên.
Vân Thi Thi ngẩn mặt ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng cầm lấy điện thoại, cũng không thèm nhìn, trực tiếp gạt màn hình chọn nghe máy.
"Vâng?"
"Ha ha... Vân Thi Thi, cô thua rồi."
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khiến người ta lạnh cả xương.
Vân Thi Thi hoàn toàn sửng sốt.
"Tống Ân Nhã?"
Vân Thi Thi cười, giọng nói lạnh lùng: "Tôi thua? Cô có ý gì?"
"Cô có biết, anh Mộ đang ở đâu không?"
Giọng nói mê hoặc như phù thủy của Tống Ân Nhã rót thẳng vào tai cô.
Sắc mặt Vân Thi Thi trắng bệch, không nói lời nào.
"Không phải cô vẫn luôn miệng nói rằng anh Mộ rất chiều chuộng cô sao? Không phải cô vẫn luôn diễu võ giương oai trước mặt tôi, nói rằng trong lòng anh Mộ, cô quan trọng hơn tôi sao? Thật sự là như vậy sao?"
"...."
"Cho dù trong lòng anh ấy, cô quan trọng đến mức nào thì cũng không thể bằng được tôi. Anh Mộ bây giờ đang ở chỗ tôi này!"
Vân Thi Thi nhíu chặt mày, nhìn lên Tần Chu.
Tần Chu hoàn toàn không hiểu: "Sao thế? Là điện thoại của ai?"
Giọng nói của Tống Ân Nhã lại vang lên: "Tôi nói cô trước giờ đều tự cho mình là đúng, cô vẫn cứ không tin! Nhưng mà thực tế thì sao, anh Mộ sẵn lòng mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi chứ không muốn cùng cô tham gia liên hoan phim! Sự thật đã chứng minh rằng tôi quan trọng hơn cô nhiều."
"Ngậm miệng." Vân Thi Thi cười lạnh: "Cô cho rằng tôi sẽ tin mấy lời châm ngòi ly gián này của cô sao?"
"Châm ngòi ly gián?"
Đầu bên kia lại truyền đến tiếng cười đắc ý của Tống Ân Nhã.
Cô ta càng cười, trong lòng Vân Thi Thi lại càng thiếu tự tin.
Đáng ૮ɦếƭ!
Rõ ràng là cô tin tưởng anh, nhưng vì sao lúc nghe tiếng cười này, trong lòng cô lại thấy lo lắng.
Vân Thi Thi cắn chặt khóe môi đỏ mọng, cố gắng kìm nén cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
"Cười đủ chưa?"
Tiếng cười của Tống Ân Nhã dừng lại, cuộc điện thoại lập tức trở nên im ắng, cô ta lại nói: "Có phải là châm ngòi ly gián hay không, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ hay sao? Sở dĩ anh Mộ thất hẹn với cô là vì cái gì? Vân Thi Thi, cô đừng có tự lừa mình dối người nữa, anh Mộ căn bản là không để ý đến cô như những gì cô nghĩ đâu!"
Vân Thi Thi không thể nhịn được nữa, lập tức cúp điện thoại, trên mặt trắng bệch.
Tần Chu nhìn sắc mặt xanh mét của cô, rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không biết rốt cuộc cú điện thoại này là do ai gọi tới, nhưng tiếng cười truyền ra từ điện thoại vừa rồi quả thực khiến người ta nổi cả gai ốc.
"Là ai gọi điện thoại tới?"
Lúc này, tâm tình của cô cực kỳ tệ.
Vân Thi Thi miễn cưỡng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chuẩn bị lên máy bay rồi phải không?"
"...Ừ."
Tần Chu gật đầu, lên tiếng.
Vân Thi Thi đưa điện thoại ra tắt máy, bỏ vào túi xách, ngồi yên lặng trên ghế.
Tần Chu cảm giác được sự tình rất quỷ dị.
Chỉ là một cuộc điện thoại nhưng lại khiến sắc mặt cô trở nên khó coi như vậy.
Nhưng mà anh ta lại không thể lắm chuyện.
Cô không nói, anh ta cũng không thể hỏi đến cùng.
Một hồi yên lặng qua đi, Vân Thi Thi bỗng nhiên rầu rĩ hỏi: "Mộ Nhã Triết thật sự không nói với anh lý do anh ấy không thể tham dự buổi lễ công chiếu phim sao?"
Tần Chu giật mình, nhanh chóng hiểu ra cô là đang nghi ngờ rằng anh ta biết ông chủ ở đâu nhưng lại giấu diếm cô.
Anh ta lập tức nói: "Ông chủ không nói rõ, nếu như có nói thì anh sẽ không giấu em làm gì!"
"Được, cám ơn."
"Thi Thi, em đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng đừng nghi ngờ địa vị của mình trong lòng ông chủ. Ít nhất là anh từng đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy cô gái nào chiếm vị trí quan trọng trong lòng ông chủ giống như em."
Tần Chu vội vàng dập lửa.
Trong lòng anh ta lại oán thầm: Ông chủ thật là, vứt lại cục diện rối rắm như vậy, rõ ràng là đã đồng ý cùng Thi Thi tham dự liên hoan phim, tại sao bây giờ lại thất hẹn?
Hôm nay anh ta đã chuẩn bị xong thủ tục check in, trợ lý của Mộ Nhã Triết lại gọi tới, nói rằng ông chủ có việc gấp không thể đến kịp chuyến bay, bảo anh và Vân Thi Thi cứ bay đến Hải Thị trước.
Chỉ là ông chủ cũng không nói rõ vì sao anh không đến kịp chuyến bay, Tần Chu chỉ cho rằng anh bộn bề nhiều việc, không thể đi được, cho nên mới tạm thời sắp xếp lại kế hoạch, nếu như ông chủ không thể tham dự thì Vân Thi Thi sẽ cùng anh ta bước lên thảm đỏ.
Máy bay cất cánh đúng giờ.
Tần Chu và Vân Thi Thi thuận lợi lên chuyến bay đến Hải Thị.
Vân Thi Thi vừa ngồi vào chỗ của mình, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói đầy kinh ngạc.
"Thi Thi?"
Cô vừa quay đầu sang liền nhìn thấy Hoa Cẩm ngồi cạnh đó, chỉ ngăn cách một lối đi ở giữa, đang ngạc nhiên nhìn cô.
"Thật khéo, em cũng bay chuyến này sao?"
"Phải."
Liên hoan phim lần này Hoa Cẩm cũng tham gia, tuần lễ vàng cuối năm, bộ phim nhựa của anh cũng thuận lợi lọt vào danh sách đề cử, anh có khả năng sẽ đạt được giải nam phụ xuất sắc nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc