Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1011

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đây là lý do gì?
Lúc trước, cô chỉ lo lắng Mộ Nhã Triết bị việc quấn thân, căn bản rút không ra, liên tục hỏi thăm.
Nhưng anh đã thề son sắt, nói bất kể chuyện gì, cũng không sánh nổi việc đi thảm đỏ cùng cô.
Lời nói dễ nghe như vậy, nhưng hôm nay lại bội ước?!
Đến cùng là có chuyện gì quan trọng?
Anh cho tới bây giờ đều nói được thì làm được, không nuốt lời.
Vân Thi Thi giật mình lo lắng một chút, lập tức, trong mắt lạnh lẽo.
"Không phải anh ấy đáp ứng cùng tôi đi Hải Thị tham gia lễ mừng điện ảnh sao? Sao bỗng nhiên nói không đi..."
"Khả năng có chuyện quan trọng!"
Tần Chu cũng không tìm hiểu tình huống, thế nhưng công việc của tập đoàn Đế Thăng lớn nhỏ phong phú, Mộ Nhã Triết không đi được, cũng có thể hiểu.
Vân Thi Thi vẫn có chút không tin, nghi vấn nói: " Anh ấy có chuyện gì mà bận rộn?"
"Chưa nói."
"Chưa nói?"
Vân Thi Thi vốn mang tâm tình vui mừng khôn xiết, bây giờ lại giống như bị một chậu nước lạnh dội lên, toàn thân lạnh xuyên tim.
Cô bỗng nhiên cảm giác được ủy khuất lớn lao, rõ ràng đã hẹn, anh lại nói không đi thì không đi, rốt cuộc có suy nghĩ tới cảm nhận của cô hay không.
Không phải đã nói muốn cùng cô đi thảm đỏ sao?
Anh không đi, như vậy cô nên tay người nào tham gia lễ mừng điện ảnh?
Tần Chu giống như nhìn ra cô lo lắng, thản nhiên nói: "Lễ mừng điện ảnh, tôi và cô cùng đi thảm đỏ."
Vân Thi Thi nghe, lại giữ im lặng, có chút hờn dỗi quay về ngồi lên trên ghế sofa, cúi đầu xuống, mặc cho tóc rủ xuống, che kín vẻ mặt mất mát của cô.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn nhau một chút, không hẹn mà cùng nhíu lông mày, cũng không biết rốt cuộc xảy ra tình huống gì.
Tần Chu thấy vậy, có chút lúng túng, vừa nói đùa vừa nói thật nói, "Sao, tôi đi thảm đỏ cùng cô, cô không muốn sao?"
Vân Thi Thi càng cúi đầu thấp hơn, cô buồn bực, cũng không lên tiếng, có thể nhìn ra được, Mộ Nhã Triết bội ước, khiến cô rất mất mát.
Tần Chu đi tới, ngồi xuống bên người cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô.
"Tuy không biết rốt cuộc là chuyện gì làm trễ nãi, chẳng qua, công việc của Đế Thăng rất nhiều, ông chủ không thể phân thân, cũng hợp tình hợp lý."
"Tên lừa đảo."
Vân Thi Thi bỗng nhiên mặt không thay đổi phun ra hai chữ, giọng điệu cô đơn, lộ ra một chút muốn khóc lại nhịn xuống, khàn khàn nói: "Tên lừa đảo!"
Tần Chu: "..."
"Rõ ràng đã đáp ứng, lại nuốt lời, tên lừa đảo..."
"Thi Thi..."
"Anh ấy không đi, tôi cũng không đi."
Vân Thi Thi có chút tức giận nói, "Anh đi đi."
"Thi Thi, đừng tùy hứng. Ông chủ không đi, không có sao, cô không đi, đến lúc đó nếu trao giải, cô không lên, khó tránh khỏi sẽ bị người nói đùa bỡn."
"Không quan trọng."
Cô căn bản không quan tâm giải thưởng gì, cũng không quan tâm phần thưởng diễn viên tốt nhất gì.
Trong lòng cô tràn đầy mong đợi, là có thể cùng anh chứng kiến.
Nhưng anh không tới, giống như tất cả mất đi ý nghĩa.
Vân Thi Thi co bả vai lại, muốn khóc, lại trở ngại Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đều ở đây, cố gắng cắn răng nhịn.
Tần Chu cũng không biết nên an ủi cô ra sao.
Anh ta vốn cho là, ông chủ không đi, giải thích nhiều một chút, cô sẽ cười một tiếng mà đi.
Lại không nghĩ rằng cô lại để ý chuyện này như vậy.
"Thi Thi, đừng tùy hứng, lần này bỏ qua, còn lần nữa mà! Cô mới xuất đạo, lần đầu tham gia chúc mừng điện ảnh, về sau còn sẽ có rất nhiều lần, chỉ cần cô muốn."
Vân Thi Thi nhắm mắt lại, nghe không vô bất kỳ an ủi gì.
Hữu Hữu đau lòng đi tới, chậm rãi ngồi xuống trước mặt Vân Thi Thi, tay nhỏ dịu dàng cầm lấy mu bàn tay cô.
"Mẹ, đừng khổ sở, khẳng định là bởi vì cha có chuyện rất quan trọng, mới không thể không lỡ hẹn. Mẹ luôn rất hào phóng, không nên bởi vì việc này tức giận?"
Vân Thi Thi mấp máy môi, Hữu Hữu không an ủi còn tốt, vừa an ủi, liền rơi mấy giọt nước mắt.
"Tách" một tiếng.
Nhỏ xuống mu bàn tay Hữu Hữu.
Ánh mắt Hữu Hữu rơi xuống nước mắt trên mu bàn tay, ánh mắt lập tức sắc bén rất nhiều.
Có trời mới biết, giờ khắc này, cậu hận không thể xé cha!
Rõ ràng đáp ứng mẹ cùng đi thảm đỏ, nhưng lúc này lỡ hẹn, rốt cuộc là làm sao!
Như xe bị tuột xích!
Cậu tức giận!
Nhưng cho dù trong lòng tức giận, lại cũng không thể ở phàn nàn về cha trước mặt mẹ lúc này.
Cậu làm con, khẳng định phải điều hòa tình cảm giữa cha và mẹ.
Thế là, cậu cười, đùa Vân Thi Thi nói, "Mẹ, đừng buồn, mẹ buồn như vậy, Hữu Hữu thương tâm ૮ɦếƭ!"
Tần Chu nghe nói như thế, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Đứa trẻ mới bảy tuổi, lại có thể nói ra lời thâm tình như thế.
Nếu là đứa trẻ bình thường khẳng định lúc này bất lực ôm mẹ, mờ mịt thất thố.
Đứa nhỏ này, lại năng lực vô cùng, hiểu được an ủi người lớn.
Không đơn giản!
Có thể thấy được, là đứa trẻ rất thông minh.
Tiểu Dịch Thần cũng chạy tới, đau lòng ôm lấy cô: "Mẹ, đừng thương tâm! Nếu mẹ không ghét bỏ, Tiểu Dịch Thần đi thảm đỏ với mẹ, có được hay không?"
Hữu Hữu ghét bỏ đẩy cậu ra: "Anh đi ra, cùng đi thảm đỏ với mẹ, cũng không tới phiên anh."
"Cũng không tới phiên em! Em lùn như thế, mẹ dắt tay em còn muốn xoay người sao, như vậy sẽ không ưu nhã."
Vân Thi Thi bị hai đứa bé này anh một câu em một câu, chọc cho nứt vỡ, nín khóc mỉm cười, không nhịn được nói: "Được rồi... Hai người không nên ồn ào."
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nhao nhao nhìn về phía cô, thấy cuối cùng cô cũng cười, trong lòng trấn an.
Tần Chu cũng nói, "Hai đứa nhóc này thật hiểu chuyện! Thi Thi, ngươi cũng đừng nóng giận, có lẽ ông chủ thật sự có việc gấp cần phải xử lý, cô cũng không cần quá oán trách, trở về hỏi rõ ràng là được rồi, cùng lắm thì, để anh ấy quỳ một đêm trên thảm mát xa, tự nhiên trút giận."
"Tôi nào dám?"
Vân Thi Thi tức giận nói.
Tần Chu lại cười nói, "Nếu cô không dám, trên đời này không ai dám để ông chủ quỳ thảm mát xa!"
Vân Thi Thi câu môi cười một tiếng, trong lòng nhìn thấy mặt trời, cuối cùng cảm thấy tâm tình khá hơn một chút.
"Ừm, tôi đã biết, có lẽ anh ấy thật sự có chuyện quan trọng, được rồi, không bắt buộc."
Cô đứng dậy, cười với Tần Chu một tiếng: " Anh chờ tôi một chút, tôi thu dọn một chút, sau đó theo anh ra sân bay."
"Ừm, ngoan, đi thôi!"
Vân Thi Thi lập tức qua phòng.
Thấy cô vào phòng, Hữu Hữu nghi ngờ hỏi anh ta, "Chú thật sự không biết cha là bởi vì cái gì mới làm trễ nãi chúc mừng điện ảnh này sao?"
Tần Chu sửng sốt một chút, mờ mịt lắc đầu.
"Không cho phép giấu diếm!"
"Không, cậu chủ nhỏ, chú thật sự không biết ông chủ có chuyện gì, anh ấy không nói với chú."
Đối với Mộ Nhã Triết mà nói, anh ta chẳng qua là nhân vật nhỏ, làm sao có thể tìm hiểu chuyện của ông chủ.
Tần Chu có chút đổ mồ hôi lạnh, đứa bé này không phải nhạy bén bình thường, lại hiểu được thẩm vấn người.
Hữu Hữu gật đầu, bỏ đi lo nghĩ, nói với anh ta, "Hai ngày này, không có cha, mẹ liền nhờ chú chăm sóc!"
"Yên tâm, giao cho chú."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc