Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 101

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sau khi Ngải Luân đem tài liệu ghi nhận có liên quan tới Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu tiêu hủy, cô ta liền lạnh nhạt, tránh anh ta, xem chuyện ngày hôm đó như không tồn tại.
Ngải Luân vô cùng đau đớn, hỏi: "Có phải do tôi không còn giá trị lợi dụng, nên em vứt bỏ tôi. Hay là nói, tâm ý tôi bày tỏ không đủ kiên định, em không tin tôi..."
"Câm miệng!"
Mộ Uyển Nhu bất đắc dĩ nói: "Tôi không thể rời khỏi anh ấy, anh ૮ɦếƭ tâm đi. Giữa chúng ta, căn bản không có khả năng!"
Giữa bọn họ bất quá chỉ là một đoạn tình cảm nghiệt ngã không thể lộ ra ngoài, tuy đã xảy ra, nhưng cô ta phải tàn nhẫn Ϧóþ ૮ɦếƭ nó từ trong nôi.
"Uyển Nhu, tôi chưa bao giờ đòi hỏi danh phận. Tôi chỉ muốn đi cùng với em, dù cho không thể tiếc lộ ra ngoài, tôi cũng không có gì lo sợ!"
"Không phải anh không nhìn thấy thủ đoạn của Mộ Nhã Triết, anh vì tôi, thật sự không ngại phản bội anh ấy?" Vẻ mặt Mộ Uyển Nhu hơi động, hiển nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Ngải Luân này, còn có chỗ để lợi dụng.
Chi bằng lợi dụng thêm vài lần, Vân Thi Thi vẫn còn chưa được diệt trừ triệt để, cô ta đang cần người.
Ngải Luân thâm tình nói rõ: "Vì em, lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi đều cam tâm tình nguyện."
"Có thật không?" Trong mắt Mộ Uyển Nhu lóe lên tính toán, thâm trầm nở nụ cười, lập tức giả vờ nhu nhược nói: "Anh vì tôi, thật sự chuyện gì cũng nguyện ý làm sao?"
"Ừm! Đúng thế." Ngải Luân nặng nề gật đầu.
"Tốt lắm!" Mộ Uyển Nhu oán hận nói: "Người phụ nữ Vân Thi Thi này, vẫn luôn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt tôi, thay tôi diệt trừ cô ta, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt!"
Trong mắt Ngải Luân lóe lên vẻ khát máu, cực kỳ giống như tôi tớ bị nữ ma đầu đầu độc, mặc dù trước mắt anh ta là vực sâu vạn trượng, anh ta cũng không tiếc vì cô ta lấy thân mạo hiểm.
"Uyển Nhu, tôi nên làm gì, em muốn tôi làm thế nào?"
"Đêm nay, cao tầng công ty chỉ tên muốn gặp cô ta, thay tôi đưa người phụ nữ này đến trên giường đổng sự Lý. Nhớ kỹ, phải làm tỉ mỉ không chê vào đâu được, hành động bí mật chút!"
Ngải Luân liên tục gật đầu, mắt lộ ra kiên định.
"Tôi nhất định làm cho cô ta không thể nào trở mình được!"
Mộ Uyển Nhu độc ác nói, ngược lại quyến rũ nở nụ cười, đẩy cửa một gian phòng, dựa vào cánh cửa, quay về phía anh ta ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngải Luân như bị si mê, đi tới.
Mộ Uyển Nhu mỉm cười xinh đẹp, đưa tay ôm lấy vai Ngải Luân, dẫn anh ta vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại. Bây giờ, căn phòng này chỉ thuộc về bọn họ.
Người phụ nữ nở nụ cười lẳng lơ, phong tình vạn chủng bám vào vai anh ta, nhón chân lên, hôn lên môi mỏng của anh ta, hơi thở như lan: "Ngải Luân, ôm chặt tôi, nhanh..."
Có vẻ như cô ta không thể chờ đợi được nữa, Mộ Nhã Triết chưa từng chạm qua một ngón tay của cô ta, trước đây thậm chí cô ta còn hoài nghi, phương diện kia của anh có bệnh không tiện nói ra.
Mãi đến tận sáu năm trước, người phụ nữ kia mang thai con trai của anh, cô ta mới rõ ràng, hóa ra, chỉ là anh không muốn ᴆụng vào cô ta.
Nhất định là không có làm tốt tâm lý chuẩn bị?
Mộ Uyển Nhu không cam lòng, lập lời thề sớm muộn gì cũng phải đoạt được trái tim của anh.
Trận chiến tranh không có khói thuốc súng của nhà giàu, cô ta là tình thế bắt buộc.
Dưới sự cổ vũ của cô ta, Ngải Luân bị kích thích, hóa ra, trong lòng cô ta thật sự có anh ta, nhất định cô ta cũng có chút cảm giác với anh ta, nếu không, sẽ không có lần thứ hai!
Hai người hồn nhiên trầm luân trong thế giới vui thích.
Ngoài cửa, một người đàn ông âu phục thẳng thớm, nghe trong cửa truyền đến tiếng thở gấp, lúc này mới ấn 乃út ghi âm trong tay chấm dứt câu chuyện.
Anh ta đẩy khung mắt kính trên mũi, gương mặt anh khí tràn ngập chán ghét cùng khinh bỉ.
"Ông chủ nói không sai, Ngải Luân đã sớm có lòng phản trắc!"
Anh ta thưởng thức 乃út ghi âm trong tay, cười nhạt: "Hừm, chứng cứ không tệ."
Dứt lời, anh ta xoay người, nghênh ngang rời đi.
Giữa sân khiêu vũ, âm nhạc chưa ngừng lại.
Mộ Nhã Triết nắm tay Vân Thi Thi, trong giai điệu tao nhã nhẹ nhàng khiêu vũ, đôi mắt thu hút tâm hồn người khác từ đầu đến cuối rủ xuống trên gương mặt xấu hổ của cô, trong mắt hiện lên một tia cân nhắc.
Từ lúc bắt đầu, cô đều cúi đầu.
Vân Thi Thi không có cách nào quên người đàn ông này đã làm gì với mình, bởi vậy có chút mất tập trung, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt anh.
Còn anh, lại là dáng vẻ tao nhã ung dung, vẻ mặt hững hờ, phảng phất tất cả đều được anh nắm giữ trong lòng bàn tay.
Ham muốn nắm giữ của anh thật sự rất mạnh, đặc biệt là...
Vừa nghĩ tới hình ảnh trầm luân kiều diễm kia, mặt Vân Thi Thi càng đỏ, oán hận cắn răng, rất muốn hất tay của anh ra, chạy trốn khỏi anh.
Anh không nói một lời xuất hiện trong thế giới của cô, trêu chọc cô, nhiễu loạn tâm thần của cô, nhưng mà, lại lấy tư thế thản nhiên thanh thản, tùy tiện thưởng thức luống cuống và hoảng loạn của cô.
Người đàn ông này, tại sao có thể xấu xa như vậy chứ?
Nghĩ như thế, cô khó tránh khỏi việc bị mất tập trung, bước chân khiêu vũ liên tiếp phạm sai lầm.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, khẽ nói: "Cô Vân, kỹ thuật nhảy của cô quá cứng ngắc."
Vân Thi Thi cắn cắn môi, tức giận nói: "Tôi vốn không biết khiêu vũ, chỉ có thể nhảy một ít đơn giản! Anh cứ việc cười nhạo là được rồi."
Mộ Nhã Triết nhíu mày, môi mỏng phác hoạ ra chút độ cong: "Cô thực sự mọc đầy gai khắp toàn thân, không có một chỗ mềm mại, cực kỳ giống một con nhím."
"Tôi chính là một con nhím." Vân Thi Thi nói: "Võ trang đầy đủ, chỉ vì bảo vệ mình."
Bảo vệ mình, cũng sẽ đâm đau người thật lòng muốn thương yêu cô.
Người đàn ông nhìn cô, bây giờ dường như cô hơi thu sự sắc ngọn cả người lại, chỉ có một đôi mắt cực kỳ cảnh giác trừng mắt nhìn anh, như đang cảnh giác nếu anh lại gây rối với cô, cô sẽ đáp trả ngay lập tức.
Thật sự là một người mẹ nhỏ bị tổn thương đầy người, luôn căng thẳng phòng bị bất cứ người nào muốn đến gần cô, trong đôi mắt kia, đầy rẫy bất an, ngạc nhiên nghi ngờ, còn có cả đề phòng.
Một người phụ nữ vừa quật cường lại vừa yếu đuối, thật mâu thuẫn.
"Thả lỏng, theo nhịp điệu, khiêu vũ rất đơn giản."
Trên lầu hai, Vân Thiên Hữu nhìn hình ảnh này, tức giận đến mức giẫm mạnh lên mu bàn chân Lý Hàn Lâm, người phía sau vẻ mặt đau khổ ôm cậu lên, oan ức nói: "Tổng giám đốc Vân, cậu giẫm tôi cũng không thể hả giận!"
"Người đàn ông này, rõ ràng là muốn theo đuổi mẹ tôi! Tôi không cho phép, tôi không cho phép!"
Cậu muốn ngăn cản người đàn ông này.
Mẹ là của cậu, là mẹ của một mình cậu, sao cậu có thể cho phép bất luận người nào xông vào thế giới của bọn họ, hoa xưng vương?
Nếu lúc bình thường, Vân Thiên Hữu đều ung dung, giống như tất cả đều được cậu nhóc nắm giữ trong lòng bàn tay.
Nhưng mà chỉ cần chuyện liên quan đến mẹ, cậu đều mất khống chế.
Ở trước mặt người ngoài, cậu có thể lạnh lùng, có thể trầm tĩnh.
Thế nhưng ở trước mặt Vân Thi Thi, cậu chỉ là một cậu nhóc chưa trưởng thành, chỉ nguyện ý làm áo bông nhỏ ấm lòng của mẹ.
"Tổng giám đốc Vân, bình tĩnh..."
Trong ghế khách quý, Tiểu Dịch Thần rót một ly nước trái cây, rõ ràng tâm tình có chút sa sút. Nhìn Vân Thi Thi ở giữa sân khiêu vũ, cậu vô cùng hi vọng mình có thể mau mau lớn lên, trưởng thành thành người đàn ông cao to như cha, khiêu vũ cùng chị gái xinh đẹp!
Lúc đang chán nản, vô ý liếc mắt một cái, bỗng nhiên thoáng nhìn trên lầu hai, Vân Thiên Hữu ở trong lòng Lý Hàn Lâm triệt để nổi giận, lập tức hoảng sợ từ chỗ ngồi đứng lên đến, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc