Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1008

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Ngày tổ chức liên hoan phim.
Vừa rạng sáng, Vân Thi Thi đã thức dậy.
Liên hoan phim Kim Ưng được tổ chức ở Hải Thị, từ trong thành phố bay đến đó mất khoảng cha giờ đồng hồ, vì vậy, sau khi Mộ Nhã Triết họp xong cuộc họp thường kỳ ở công ty, sẽ quay lại Hương Thể Mạn Bộ đón cô, bay đến Hải Thị.
Vân Thi Thi ở nhà chờ anh.
Nhưng không biết tại sao, ngay từ rất sớm cô đã thức dậy rồi, sau khi Mộ Nhã Triết đến công ty, cô nằm ở trên giường, rõ ràng là muốn ngủ thêm một lát nữa, nhưng cứ trằn trọc trở mình, bất luận như thế nào cũng không ngủ được.
Trước lúc này, nếu hỏi cô, tham gia liên hoan phim có khẩn trương không?
Nhất định là cô sẽ nói, không khẩn trương.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy hồi hộp không thôi.
Tất cả mọi người đều có kỳ vọng rất lớn đối với cô.
Thật ra thì, cô không có kỳ vọng gì về bản thân mình.
Lúc bộ phim đạt được kỷ lục phòng vé phim điện ảnh, cô đã thấy đủ rồi.
Về mấy giải thưởng khác, căn bản là cô không có bất kỳ mong đợi gì.
Nhưng tất cả mọi người đều tin rằng cô sẽ cầm được giải thưởng lớn.
Lâm Phượng Thiên còn rất chắc chắn, ít nhất một chiếc cúp Kim Ưng lần này, là thuộc về tay cô.
Vân Thi Thi còn tưởng rằng liên hoan phim lần này giải thưởng đã được sắp xếp từ trước rồi, cho nên Lâm Phượng Thiên mới mạnh miệng cam đoan như vậy, làm cô càng thêm hồi hộp.
Tần Chu cũng dự đoán, chuyện cô nhận được giải thưởng tân nhân, hẳn là không có vấn đề.
Còn về giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, không chừng cũng có hy vọng.
Vân Thi Thi khẩn trương muốn ૮ɦếƭ.
Nếu được giải thì tốt.
Còn nếu không được, chắc cô sẽ trở thành trò cười mất.
Tần Chu cười cô suy nghĩ quá nhiều, không được giải thì thôi, việc gì phải trở thành trò cười.
Được giải, mọi người đều đồng tình.
Không được giải, như vậy chỉ có thể nói mấy vị giám khảo có mắt như mù, biểu hiện của cô tốt như vậy mà lại không được nhận giải, nhất định là có điều gì đen tối phía sau hậu trường.
Dù sao, có nhiều bộ phim như vậy, nhưng nhân vật "Doãn Hạ Thuần" này, cho dù là doanh thu phòng bán vé hay khả năng diễn xuất, ở góc độ người xem phim mà nói, đều có thể áp đảo một số diễn viên gạo cội.
Giải thưởng tân nhân nhất định cầm được.
Lời này, chọc Vân Thi Thi cười ha ha.
"Làm gì mà khoa trương như vậy chứ? Không sợ có người mua giải ư?"
Tần Chu lãnh đạm hừ một tiếng: "Nếu không được giải tân nhân, em cứ chờ đó, anh khiêng đại bác đến gặp ban tổ chức."
Vân Thi Thi vui vẻ nói: "Được. Đến lúc đó em sẽ thường xuyên đến thăm anh."
"Thăm anh?"
"Thăm tù ấy." Vân Thi Thi nói một cách đương nhiên.
Tần Chu thẹn quá hóa giận lên án: "Sao anh lại làm việc cho một người không có lương tâm như em chứ!"
Vân Thi Thi vùi trong chăn, lướt Weibo một hồi, rời giường.
Chờ Mộ Nhã Triết họp xong, về nhà sẽ cùng nhau khởi hành.
...
Mỗi sáng nào tập đoàn tài chính Đế Thăng cũng sẽ họp hội nghị thường kỳ.
Bởi vì lần này muốn đích thân đến Hải Thị tham gia liên hoan phim, nên hội nghị thường kỳ lần này, anh đã sắp xếp chuẩn bị trước tất cả mọi chuyện, ở Hải Thị tham gia buổi lễ xong, sẽ ngủ lại khách sạn một đêm, hôm sau mới quay lại thành phố.
Lúc kết thúc cuộc họp, Mẫn Vũ đã chuẩn bị xong vé máy bay.
Mộ Nhã Triết trở lại phòng làm việc, an bài ổn thỏa mọi việc xong, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng giày cao gót dồn dập bước nhanh, cùng với giọng nói liên tục ngăn cản của trợ lý.
"Bà Tống, tổng giám đốc vẫn còn đang họp!"
"Đừng cản tôi! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm cậu ấy!"
"Bà Tống... Bà Tống..."
"Tránh ra!"
Một giây sau, cánh cửa chợt bị bà Tống đẩy ra.
Mẫn Vũ kinh ngạc một chút, xoay người nhìn về phía cửa, đã thấy Giang Khởi Mộng trực tiếp đẩy cửa xông vào, bà ta nhìn quanh văn phòng một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Mộ Nhã Triết ngồi trước bàn làm việc, lòng như lửa đốt đi tới.
"Nhã Triết!"
Mộ Nhã Triết ngước mắt, vừa thấy là Giang Khởi Mộng, không khỏi nhíu mày lại.
"Chị(1), sao thế? Chuyện gì hấp tấp như thế!"
Giang Khởi Mộng không khỏi oán trách một tiếng: "Nhã Triết, sao gọi điện thoại cho em không được?"
Mộ Nhã Triết khẽ trả lời: "Em mới vừa họp, lúc này vừa trở lại văn phòng."
"Tổng giám đốc Mộ..." Thư ký đứng ở cửa ra vào có chút co quắp xưng hô một tiếng, nhìn Giang Khởi Mộng một chút, hiển nhiên có chút mê mang.
Mẫn Vũ khẽ nói, " Cô về làm việc đi!"
"Vâng." Thư ký gật đàu, đóng cửa rời đi.
Mộ Nhã Triết hỏi, "Bác gái sảy ra chuyện gì sao?"
"Chị..."
Giang Khởi Mộng vừa muốn phát ra tiếng, bỗng nhiên có chút xoắn xuýt nhìn thoáng qua Mẫn Vũ đứng ở một bên.
Mộ Nhã Triết cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt ra hiệu, Mẫn Vũ cũng coi như hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức ngầm hiểu, cung kính lui ra.
Đợi cửa đóng lại, Mộ Nhã Triết nói: "Nói đi."
"Nhã Triết, Ân Nhã xảy ra chuyện rồi!" Giang Khởi Mộng ngậm lấy nước mắt nhìn qua anh, giọng run rẩy phát ra.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết khẽ giật mình, có chút kinh ngạc nhìn bà ta, nghi ngờ nheo mắt lại: “Xảy ra chuyện?"
"Ừm..." Hiển nhiên là Giang Khởi Mộng khóc qua, giọng khàn khàn, nhất là đôi mắt, đỏ bừng, xem ra là thật sự xảy ra chuyện.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Chị... Sáng sớm hôm nay, người làm đi lên lầu gõ cửa, không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng mơ hồ nghe được trong phòng ngủ, truyền đến tiếng nước. Người làm lo lắng đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi Vân Tích, Vân Tích sức lớn, một chân đá tung cửa ra, lúc xông đi vào, đã nhìn thấy Ân Nhã nằm trong bồn tắm, trong bồn tắm đổ đầy nước, đều bị máu nhuộm đỏ..."
Giang Khởi Mộng nói tới chuyện này, giống như một màn kia hiện rõ mồn một trước mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Cô ấy thế nào?"
Mộ Nhã Triết mơ hồ nghe được một chút đầu mối.
"Ân Nhã... Con bé quá ngốc, nghĩ quẩn..."
"Hiện tại cô ấy ở đâu?"
"Sau khi Vân Tích phát hiện chuyện xảy ra, liền vội vàng đưa con bé đến bệnh viện, may mắn phát hiện kịp thời, cứu chữa được. Thế nhưng nha đầu này tỉnh táo lại, cảm xúc liền không ổn định, không biết cô ấy lại muốn làm ra hành động quá khích gì. Hiện tại, Vân Tích ở trong bệnh viện trông chừng, chuyện này, chị cũng không dám nói với bác em, sợ ông ấy tức giận."
Trong lòng Giang Khởi Mộng vẫn còn sợ hãi nói, bà ta thực sự là không dám tưởng tượng, nếu phát hiện không kịp thời, có phải mình sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con gái này.
Mộ Nhã Triết nghe Giang Khởi Mộng nói Tống Ân Nhã được cấp cứu, tâm khẽ buông.
"Không có chuyện thì tốt."
Giang Khởi Mộng cẩn thận đánh giá anh từng li từng tí, lập tức, ngập ngừng nói: "Nhã Triết, Ân Nhã muốn gặp em, chính miệng nói xin lỗi với em. Em lúc này, có thể đi xem nó một chút không, trấn an tâm tình của nó một chút. Từ khi ra khỏi phòng cấp cứu đến bây giờ, cả người nó đều cảm giác sa sút, nằm ở trên giường bệnh, mặc cho Vân Tích nói chuyện thế nào nó cũng không để ý một tiếng? Chị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng không có cách nào, không thể không đến cầu xạnh em. Trước mắt, đại khái nó chỉ nghe lọt lời của em nói, những người khác nói gì căn bản không nghe, mọi người không có biện pháp nào."
(1) Như đã nhắc đến ở nhiều chương trước, mối quan hệ giữa Mộ Nhã Triết và 4 mẹ con Giang Khởi Mộng rất rắc rối, lúc thì tác giả để thế này, lúc để thế nọ, nên nhóm editor quyết định mặc kệ tác giả, bà ấy để sao thì sẽ edit y như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc