Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1007

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Đưa vào đi." Tống Ân Nhã lạnh lùng ngắt lời bà, chừa ra một khe hở.
Cô ta bình tĩnh, làm Tống Vân Tích càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Anh ta càng thêm lo lắng.
Anh ta tình nguyện rằng Tống Ân Nhã khóc lớn quậy phá, không phân rõ phải trái mà khóc kể với anh ta, chứ không muốn nhìn thấy em gái mình giống như không hề quan tâm đến cái gì hết.
Người giúp việc thì không có suy nghĩ nhiều như vậy, giống như được tha tội lớn, vội vàng cúi đầu, cung kính bưng khay thức ăn tiến vào bên trong.
Sau khi người giúp việc đi ra, Tống Ân Nhã liền muốn đóng cửa lại.
Tống Vân Tích nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: "Chờ đã!"
Động tác của Tống Ân Nhã chậm lại, cô ta quay đầu, khó hiểu nhìn anh ta, vẫn là một đôi mắt trống rỗng không cảm xúc như cũ, làm người ta cảm thấy hoảng sợ.
Rõ ràng là cô ta còn sống, nhưng lại làm người đối diện cảm thấy như người ૮ɦếƭ.
"Rốt cuộc em bị làm sao vậy?"
Tống Vân Tích bực bội chất vấn: "Em nhìn lại bản thân mình đi, sao lại tự *** mình thành ra như vầy? Thật là kỳ cục!"
Tống Ân Nhã chỉ bình tĩnh nói: "Không cần anh quan tâm."
Lời này thật lạnh nhạt.
Tống Vân Tích thẹn quá hóa giận, cáu kỉnh trách cứ: "Em tự mà hiểu đi! Cái gì gọi là "không cần anh quan tâm" hả? Anh là anh trai của em! Em là em gái mà anh thương yêu nhất, làm sao anh có thể mặc kệ em được?"
Tống Ân Nhã nghe vậy, trên mặt rốt cuộc cũng có cảm xúc, nhưng chỉ là một nụ cười lãnh đạm: "Nói ra thật là dễ nghe, vậy anh nói cho em biết, anh định quan tâm thế nào đây?"
"..."
Câu hỏi này, khiến Tống Vân Tích sững sờ, nghẹn lời không nói được.
Anh ta không biết phải trả lời như thế nào cho câu hỏi sắc bén này của cô ta.
"Anh có thể làm được cái gì?"
Tống Ân Nhã nhàn nhạt cười, gương mặt tiều tụy, hiện lên sự thống khổ: "Anh, trong mắt anh, nhất định là em rất buồn cười có phải không? Trong mắt của mọi người, em luôn là một người không biết luân thường đạo lý, yêu một người đàn ông không nên yêu, buồn cười lắm đúng không."
"Anh..."
Tống Ân Nhã mất kiên nhẫn: "Không cần trả lời, bởi vì em biết anh nghĩ cái gì. Cho nên, anh không cần quan tâm tới em, em tự quan tâm đến bản thân mình là được rồi, được chứ?"
"Nhưng mà..."
Tống Vân Tích còn muốn nói thêm.
Tống Ân Nhã lại kiên quyết từ chối: "Anh không cần để ý tới em, cũng không cần chăm sóc cho em. Chuyện của em, tự em giải quyết, không tới phiên anh nhúng tay vào."
Nói xong, cô ta định đóng cửa lại.
Tống Vân Tích tức giận: "Buồn cười!"
Tống Ân Nhã dừng lại.
Tống Vân Tích tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Ân Nhã, bây giờ em thật là quá đáng! Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho em, nhưng tại sao em cứ hết lần này đến lần khác vì một người đàn ông mà biến mình thành bộ dạng như vậy chứ? Không có anh ta, chẳng lẽ em sẽ ૮ɦếƭ sao?"
"Đúng."
Một chữ này rơi vào tai anh ta, vô cùng kiên định.
Cô ta xoay người, buồn bã cười một tiếng, lại rất quyết liệt.
"Em sẽ ૮ɦếƭ."
Tống Vân Tích không nói gì.
Tống Ân Nhã cười nhạt, nói từng chữ: "Em yêu anh ấy, còn hơn sinh mệnh."
Nói xong mấy chữ, "ầm" một cái, cô ta đóng chặt cửa phòng, ngăn anh ta ở bên ngoài.
Tống Vân Tích tức giận nói: "Được! Không cần anh quan tâm, được thôi! Vậy thì anh cũng không thèm quan tâm tới em nữa!"
Anh ta xoay người đi xuống lầu.
Giang Khởi Mộng đi tới, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Ân Nhã nó..."
"Mẹ quan tâm tới nó làm cái gì? Nó muốn ૮ɦếƭ, nói là không cần con quan tâm, con biết phải làm sao đây?"
Giang Khởi Mộng vô cùng lo lắng, gương mặt sầu não, bất đắc dĩ thở dài: "Đứa nhỏ này, quá tùy hứng! Tính khí sao lại hư hỏng thế không biết..."
Tống Vân Tích kéo cà vạt, ngồi xuống ghế salon, không nhịn được mà oán trách: "Mẹ, tính cách của Ân Nhã, còn không phải là do cha mẹ quá nuông chiều nó hay sao!"
"Mẹ... Con đang trách mẹ sao?" Giang Khởi Mộng tức giận nói: "Đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy? Con với Ân Nhã, hai đứa đang thông đồng với nhau chọc tức mẹ phải không?"
"Con không dám."
Tống Vân Tích hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm trà, mệt mỏi dựa lưng lên ghế salon.
“Chuyện trong bộ đội đã đủ mệt mỏi rồi, về đến nhà lại còn phải vội vàng dỗ dành em gái bảo bối. Mẹ, mẹ cũng đừng quá nuông chiều nó nữa, Ân Nhã đã lớn rồi, làm việc gì cũng phải có chính kiến của mình."
"Chính kiến?"
Giang Khởi Mộng im lặng: "Đứa nhỏ này thì có cái chính kiến gì là tốt chứ? Cả ngày đều lo làm loạn. Còn thằng nhóc Nhã Triết kia, căn bản là không muốn nhìn thấy nó, nó lại cứ dính sau lưng người ta, không phải để cho người ta chế giễu sao?"
Tống Vân Tích nói: "Cậu Mộ là cậu của nó, có liên hệ máu mủ, cho dù thích thế nào đi nữa, thì cũng phải có chừng mực thôi. Con thấy nó là bị điên rồi, căn bản không thèm quan tâm đến khái niệm luân thường đạo lý. Cho nên mới muốn yêu cậu Mộ, thật buồn cười."
"Thật ra thì, nếu hai đứa nó thật lòng yêu nhau, ở chung một chỗ, không phải là không được. Rất nhiều người trong cùng gia tộc kết hôn rồi, cũng không phải bí mật gì, chưa chắc sẽ bị người ta chê cười đâu." Giang Khởi Mộng dừng một chút, biểu đạt ý kiến của mình: "Thật ra mẹ cũng rất vừa ý thằng bé kia, Nhã Triết năng lực bất phàm, ưu tú xuất sắc, trên dưới nhà họ Mộ, không có một người nào có thể so sánh được với nó. Cho nên, mẹ cũng không phản đối. Vấn đề là, Nhã Triết đối với Ân Nhã chẳng qua chỉ là tình anh em thôi, chuyện tình cảm dù sao cũng không miễn cưỡng được. Huống chi, thằng bé đó cũng rất cố chấp..."
"Mẹ, mẹ cũng bị điên rồi sao? Đừng để cha nghe được những lời này, nếu không thì mẹ xong đời." Tống Vân Tích cắt ngang lời bà ta: "Em gái đã không hiểu chuyện mà làm loạn rồi, mẹ cũng hùa theo nó sao? Đúng là loạn hết."
Giang Khởi Mộng giận không nói nên lời.
Thật ra bà ta rất thích Mộ Nhã Triết.
Đáng tiếc, Mộ Nhã Triết đối với Ân Nhã, chỉ xem cô ta như em gái.
Bà ta thở dài một hơi, sau đó lại hỏi: "Con đói bụng không? Nếu đói thì mẹ làm đồ ăn cho con."
Tống Vân Tích khoác tay: "Không cần! Con không đói bụng, đã ăn no rồi."
Dừng một chút, anh ta lại nói: "Coi như là chưa ăn, cũng bị Ân Nhã làm cho tức giận no rồi."
Giang Khởi Mộng dở khóc dở cười, ngồi bên cạnh anh ta, trông có vẻ rầu rĩ.
"Tính khí con bé Ân Nhã này cũng không biết giống ai nữa!"
Cơn giận của Tống Vân Tích đương nhiên là còn chưa tan hết, tức giận nói: "Từ nhỏ đã được cưng chiều trong lòng bàn tay, tính tình có thể tốt được sao?"
Giang Khởi Mộng cả giận nói: "Con bé là em gái con đó! Con làm anh, sao có thể nói nó như vậy được?"
"Được rồi, con không nói nữa, được chưa? Mẹ nhìn đi, con chỉ mới nói có mấy câu mà mẹ đã nói đỡ cho nó rồi! Không bị làm hư mới là lạ!"
Tống Vân Tích không nhịn được đứng lên, đi lên lầu.
Giang Khởi Mộng hỏi theo: "Con đi đâu vậy?"
"Đi phòng sách, đọc sách! Ngủ!"
Tâm trạng Tống Vân Tích hỏng bét, không muốn nói chuyện thêm với bà ta nữa.
Giang Khởi Mộng lắc đầu một cái, không nói được gì.
Trong phòng, Tống Ân Nhã đi tới ban công, bấm một dãy số.
"Mọi chuyện sắp xếp thế nào rồi?"
"Cô chủ, cô yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, người đã mang ra, chỉ chờ cô xử lý."
"Coi chừng cô ta, không để cô ta chạy lung tung!"
Tống Ân Nhã nham hiểm cười một tiếng, thong thả nói: "Ngày mốt, tôi muốn sử dụng cô ta."
"Được."
Để điện thoại di động xuống, cô ta lặng lẽ ngước mắt, nhìn về một mảnh đen nhánh sau vườn hoa, lạnh lùng cong môi cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc