Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1006

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Liên hoan phim lần này, Cố Tinh Trạch là một đề cử viên nặng ký.
Dàn diễn viên "Quả trám" cùng xuất hiện, nhưng lại không có mặt Cố Tinh Trạch, tất nhiên sẽ tạo thành rất nhiều lời đồn đại.
Vân Thi Thi ngắt điện thoại di động, dựa vào lưng ghế.
Có lúc, làng giải trí thật là một nơi rất tàn khốc.
Cô mới vào nghề không bao lâu, nhưng đã được thể nghiệm qua rất nhiều thứ.
Thôi, không nên suy nghĩ nhiều nữa.
Lúc Mộ Nhã Triết về, Vân Thi Thi đã sớm ngủ thiếp đi, điện thoại di động rơi ở một bên, màn hình vẫn còn sáng.
Anh cầm lên xem thử, thì ra cô vẫn đang học thuộc lời thoại từ nãy giờ.
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đắp lại chăn cho cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt cô.
Vân Thi Thi ngủ không sâu, anh vừa chạm vào đã làm cô tỉnh giấc, mở đôi mắt ௱ôЛƓ lung ra, nhìn thấy anh, hơi bất ngờ.
"Anh về rồi à?"
Cô dụi mắt, oán trách nói: "Mấy giờ rồi chứ, sao anh lại về trễ như vậy?"
"Công ty có chút việc nên bị kéo dài."
"Ăn tối chưa?" Vân Thi Thi quan tâm hỏi.
Dạ dày anh không tốt lắm, thời thời khắc khắc cô đều chú ý xem anh có ăn đủ cha bữa cơm hay không.
"Ăn rồi."
Mộ Nhã Triết cười, ngồi lên giường, vuốt vuốt mái tóc rối của cô: "Bản thân mình còn lo chưa xong, lo cho anh cái gì?"
"Đâu có? Rõ ràng em tự chăm sóc bản thân rất tốt."
Vân Thi Thi chậm rãi ngồi dậy, ôm hông anh, lẳng lặng ôm thật chặt, rũ mắt, tham luyến dán mặt lên người anh.
Trái tim bông dưng cảm thấy thật an toàn.
Cô thích cứ như vậy mà ôm anh.
Loại cảm giác an toàn này, giống như chỉ cần có anh ở đây, thì trời có sập cũng không sợ.
"Có anh thật là tốt."
Mỗi đêm được ôm anh ngủ, cô đều ngủ rất ngon, cả đêm không nằm mơ gì hết, luôn có thể ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Cảm giác rất bình yên.
Mộ Nhã Triết để mặc cho cô ôm, cũng yên lặng, bận rộn suốt một ngày, giờ phút này, rất hưởng thụ thời gian an tĩnh ở bên cạnh cô.
"Được rồi, em ngủ đi, anh muốn đi rửa mặt."
Vân Thi Thi im lặng, vẫn ôm như cũ, không buông tay.
Mộ Nhã Triết thấy cô không có động tĩnh gì, không nhúc nhích.
"Anh không mệt sao?"
"Ngủ đi."
Vân Thi Thi lười biếng, không muốn nhúc nhích, dồn tất cả sức nặng bám lên người anh, sự lệ thuộc của cô đối với anh, giờ khắc này là không thể nghi ngờ được.
"Ngủ thì ngủ, vậy thì đi ngủ sớm đi."
Vân Thi Thi lại "ừ" một tiếng, hiển nhiên vẫn không chịu buông tay ra: "Em muốn ôm anh."
Mộ Nhã Triết bật cười, nhẹ nhàng điểm một cái lên mũi cô: "Cô bé ngốc."
Anh thích cô lệ thuộc vào anh như vậy.
Hơn nữa, còn rất hưởng thụ sự ấm áp này.
Nếu như thời gian có thể tạm ngừng vào thời khắc này, thì thật tốt biết bao.
"Cô gái ngốc, mau ngủ đi, ban đêm lạnh, nếu bị cảm là ngày mốt không lên thảm đỏ được đâu."
Mộ Nhã Triết dỗ cô nằm xuống.
Vân Thi Thi nhẹ gật đầu, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nằm trên giường.
Anh đắp chăn cho cô, khẽ hôn lên cái trán, sau đó đi rửa mặt.
Lúc anh tắm nước nóng xong trở lại phòng, thấy cô gái trên giường đã ngủ, đèn đầu giường vẫn còn sáng, làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp trong suốt của cô, thời gian trôi qua yên bình.
Mộ Nhã Triết lên giường, ôm cô vào lòng, cũng nhanh chóng ngủ theo.
...
Nhà họ Tống
Tống Vân Tích đi tới trước cửa phòng Tống Ân Nhã, người giúp việc cầm cái khay đứng bên cạnh, phía trên là thức ăn đã hâm nóng lại mấy lần, Tống Ân Nhã vẫn không chịu mở cửa ra.
Cô ta đã cha ngày cha đêm không chịu ra khỏi phòng.
Đương nhiên là còn chưa hết tức giận.
Tống Vân Tích buồn bực.
Không biết tiểu tổ tông này bị cái gì, tức giận tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không chịu ra, lại giở tính tình đại tiểu thư.
Anh ta vừa mới trở về từ bộ đội, đã nghe mẹ nhắc tới chuyện này, không cần nghĩ cũng biết, lại ra ngoài bị ai chọc giận rồi.
Tống Vân Tích hỏi: "Cha ngày nay nó không hề ra khỏi cánh cửa này sao?"
"Không có. Nhưng mà... Cô ấy có mở cửa ra."
"Hồi nào?"
Người giúp việc hoảng sợ, đêm qua lúc bà gõ cửa, Tống Ân Nhã có mở cửa ra.
Nhưng vừa mở cửa, đã nhìn thấy sắc mặt cô ta vô cùng khó chịu, bà vừa mới hỏi một câu, Tống Ân Nhã lạnh lùng ném đổ hết khay thức ăn trong tay bà.
Bà bị ngã.
Nước canh còn nóng đổ lên tay bà, làm bà bị phỏng một mảng lớn trên cánh tay.
Sau đó bà bôi thuốc, băng bó lại, người giúp việc khổ sở kể.
Nhìn trên dưới gia đình nhà họ Tống, không thể nghi ngờ chỉ có mình Tống Ân Nhã là khó phục vụ nhất.
Tính khí kiêu căng, chuyện gì cũng muốn làm theo ý mình.
Không ít người giúp việc trong nhà bị khi dễ, mắng nhiếc.
Người giúp việc nhìn Tống Vân Tích, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, như thế nào? Đã cha ngày cha đêm rồi cô chủ không có ăn cái gì, nếu còn không chịu ăn uống, e là sức khỏe của cô chủ sẽ không thể duy trì nổi."
"Cần đến bà nhắc nhở tôi sao?"
Tống Vân Tích tức giận cười lạnh.
Anh ta giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó dịu dàng nói: "Ân Nhã, là anh. Mở cửa có được không?"
Bên trong không có động tĩnh gì.
Tống Vân Tích nghi ngờ nhíu mày, lại gõ cửa thêm nửa ngày trời, ôn tồn gọi cô ta thêm nửa ngày trời nữa, nhưng cũng không có bất kỳ tiếng động nào bên trong đáp lại.
Anh ta hoài nghi nói: "Bà xác định cô chủ không có rời khỏi phòng, vẫn còn ở bên trong có đúng không?"
"Dạ! Cô chủ vẫn chưa hề ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn coi chừng, nhưng cô ấy chưa từng ra khỏi phòng nửa bước."
Tống Vân Tích càng thêm hoài nghi, mặt biến sắc, mới vừa nghi ngờ được một chút, lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong.
Anh ta vui mừng, một giây sau, cánh cửa bị người bên trong mở ra.
Nhưng khi Tống Ân Nhã xuất hiện ở cửa, Tống Vân Tích lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ mới cha ngày, mà trạng thái của Tống Ân Nhã cũng hoàn toàn thay đổi.
Cha ngày nhốt trong phòng, sắc mặt cô ta có chút sa sút, lớp trang điểm còn chưa tẩy, nhưng có thể nhìn thấy, dường như cô ta đã khóc rất lâu, đôi mắt trở nên sưng đỏ khó coi, gương mặt cũng sưng húp.
Chẳng qua là, bởi vì không có nghỉ ngơi tốt, sắc mặt cô ta rất kém, giống như phủ lên một lớp tro tàn, không có chút sức sống.
"Ân Nhã..."
"A, anh, anh về rồi..."
Tống Ân Nhã nhìn anh ta, ánh mắt trống rỗng, giống như cái tượng gỗ vô hồn, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhất là đôi mắt, không có chút tia sáng, ảm đạm tối tăm.
"Ân Nhã, em... Em làm sao vậy?"
Tống Vân Tích chưa từng thấy qua bộ dạng chật vật như vậy của cô.
"Ha ha... Em rất khỏe." Giọng nói của cô ta bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.
Anh ta cứ tưởng cô ta sẽ giống như lúc trước, luống cuông lôi người giúp việc ra làm cái túi trút giận, đánh chửi một trận để phát tiết, hoặc sẽ vọt vào trong lòng anh ta, lớn tiếng khóc lóc kể lể.
Nhưng lần này không có chuyện gì xảy ra hết.
Cô ta chỉ dùng ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ để nhìn anh ta, phảng phất giống như xuyên qua người anh ta, nhìn về phía khác.
Người giúp việc thấy cô ta, không khỏi kinh hồn bạt vía, cố lấy lại dũng khí, thử dò hỏi: "Cô chủ, cô có muốn ăn chút gì không? Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc