Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1004

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trở lại nhà họ Cung?
Đó là nơi có quan hệ huyết thống với cô.
Nhà họ Cung là nơi như thế nào chứ?
Trong gia đình, mọi người có chung sống hòa thuận không?
Nếu như cô đến đó, sẽ có thù oán gì xảy ra không.
Từ những gì mà Cung Kiệt đã từng nói, cô suy đoán, Cung Thiếu Ảnh không phải là chỉ có một bà vợ, Cung Kiệt nói rằng thành viên trong gia tộc rất nhiều, có rất nhiều người để chọn làm người thừa kế.
Thứ nhất, cô có thể tưởng tượng, nhà họ Cung là một gia tộc rất lớn.
Thứ hai, cô đoán, Cung Thiếu Ảnh nhất định có rất nhiều phụ nữ, hơn nữa, cũng giống như nhà họ Mộ, có rất nhiều con.
Mà cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó bị lưu lạc ở ngoài.
Dường như ông vẫn không biết cô còn sống, nhưng vẫn rất quan tâm cô.
Dù sao, Mộ Khuynh Thành đại khái cũng là người phụ nữ ông yêu nhất trong đời, cũng là người làm ông cảm thấy mình có lỗi nhất, nên ôm nhiều nuối tiếc.
Giống như chỉ có thể tìm được cô, mới bù đắp được phần tiếc nuối này.
Vậy thì... Cô có nên trở lại nhà họ Cung hay không?
Vân Thi Thi chưa từng nghĩ kỹ về vấn đề này, cho tới bây giờ nhà họ Cung trong cảm nhận của cô, vẫn là thần bí không lường, cao lãnh xa cách!
Nơi đó không làm cô cảm thấy ấm áp.
Cái mà cô cảm nhận được, chính là, nơi đó hình như không hề tồn tại.
Cô không muốn trở về.
Trong tiềm thức, cô không muốn quay về cái chỗ lạnh như băng đó.
Đối với cô mà nói, nhà họ Cung không có ý nghĩa gì hết, chẳng qua là cả hai không có tình cảm cha con gì thôi.
Không phải là cô vô tình, mà là từ nhỏ đến lớn, đối với cái khái niệm cha con trong lòng cô, thật sự rất đạm bạc
Về đến nhà, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đang vây quanh quan sát lễ phục được đưa đến.
Nhân viên bên studio vừa lúc đưa lễ phục tới đây, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ra mở cửa.
Thấy Vân Thi Thi đã trở về, người phụ tá tiến lên cười tiếp đón, cung kính hỏi: "Cô Vân, cô về rồi! Chúng tôi đã ủi sẵn bộ lễ phục này kỹ càng, cô có muốn mặc thử hay không, nếu còn chỗ nào chưa được ổn, hoặc trên bộ váy có chút tỳ vết nào, chúng tôi sẽ đền bù lại một cái khác. Ngày kia chính là liên hoan phim rồi."
"Được."
Vân Thi Thi nhìn các cô một cái, lại thấy trên mặt mấy người phụ tá lộ ra sự mệt mỏi.
Bộ lễ phục này là đặc biệt định chế.
Cô vốn là muốn đến cửa hàng trực tiếp mua một bộ váy thành phẩm, không cần chờ đợi, mua về có thể mặc liền.
Ngoài cửa hàng cũng có bán rất nhiều trang phục hàng hiệu cao cấp đã được may sẵn.
Nhưng Tần Chu không đồng ý.
Mua quần áo may sẵn, rất dễ bị ***ng hàng.
Liên hoan phim có rất nhiều ngôi sao điện ảnh đến tham dự, nên rất dễ bị ***ng hàng.
Mặc dù, mấy chuyện ***ng hàng không đáng sợ, ai mắc cỡ thì tự mắc cỡ thôi.
Nhưng nếu ăn mặc giống nhau, khó tránh khỏi bị công chúng đem ra so sánh, soi mói.
Cái Tần Chu lo lắng chính là, bây giờ cô nổi tiếng như vậy rồi, nếu bị ***ng hàng với một diễn viên kém hơn mình, hẳn là sẽ bị hội fan club của đối phương kéo qua dựa vào cô để tự lăng xê.
Chuyện này không phải là bị "lợi dụng" sao?
Tần Chu không cho phép những chuyện như vậy xảy ra.
Cho nên, anh ta đặt hàng mấy nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế ra một vào bộ lễ phục, vẽ theo ý muốn của Vân Thi Thi xong, liền đo kích cỡ.
Khoảng cách từ ngày lên ý tưởng thiết kế nhiều lắm cũng mới mấy ngày thôi, mà lễ phục đã gấp gáp được may thành phẩm.
Bộ lễ phục này được chế tác rất tinh tế, nhìn rất đơn giản phóng khoáng, nhưng trên thực tế, lại hao phí không ít tâm tư và sức lực.
Chỉ mới năm ngày mà có thể may ra được một bộ lễ phục tinh tế như vậy, làm cho Vân Thi Thi vô cùng bất ngờ.
Cũng có thể nhìn ra, đội ngũ nhân viên của họ đã rất tỉ mỉ với bản thiết kế này.
Rõ ràng là làm việc thâu đêm để hoàn thành.
Vốn là gọi điện thoại cho Tần Chu, để anh ta và Vân Thi Thi cùng tới studio để mặc thử lễ phục.
Nhưng Tần Chu lại để bên đó trực tiếp mang đến nhà.
Mấy phụ tá giúp cô thay lễ phục, thay xong, Vân Thi Thi đứng trước gương, nhìn mình, rất hài lòng.
Không thể phủ nhận, ánh mắt của Tần Chu rất chuẩn.
Cô tưởng rằng, anh ta sẽ đặt may cho cô một bộ lễ phục rất hoa mỹ, vậy mà, lại định chế cho cô một bộ lễ phục vừa đơn giản vừa trang nhã như vầy.
Lần này ở liên hoan phim, bộ phim "Quả trám" lấy được rất nhiều giải thưởng, vì vậy, cô bước trên thảm đỏ, cần phải phối hợp với không khí của buổi lễ.
Trong phim, hình tượng nhân vật của cô là một cô gái trong sáng, như vậy lúc lên thảm đỏ, nếu ăn mặc trang điểm quá lòe loẹt, hoa hòe lộng lẫy, sẽ làm mọi người cảm thấy cô thật xa lạ.
Muốn phù hợp với chủ đề bộ phim, thì quan trọng nhất là phong cách.
Những người ái mộ bộ phimm điện ảnh của cô, đa phần là bị phong cách trong phim "Quả trám" thu hút.
Cho nên Tần Chu đã cho người chế tác riêng cho cô một bộ váy thanh thuần, như vậy sẽ làm mọi người sinh ra thiện cảm với cô, giống như nhân vật từ trong phim bước ra ngoài đời thật vậy.
Bộ váy trắng tinh, điểm xuyến thêm viền ren màu lam tinh xảo, thoát tục ưu nhã, đẹp không sao tả xiết.
Phối hợp trang sức thạch anh nữ tính, vừa đơn giản lại phóng khoáng.
Rất xinh đẹp.
Vân Thi Thi cảm thấy rất hài lòng, cô mặc lễ phục đi ra, đứng trước mặt Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần: "Các con cảm thấy bộ lễ phục này như thế nào?"
"Woah------!"
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc cảm thán: "Mẹ thật là đẹp!"
Cái gọi là giá treo đồ, hẳn là cũng như vậy!
Khung xương của Vân Thi Thi nhỏ, dáng người cân xứng, tỉ lệ hoàn mỹ, đôi chân thon dài, cho nên mặc dù bây giờ cô đang mang dép, nhưng vẫn rất có khí chất.
Tiểu Dịch Thần cảm thấy mẹ mặc cái gì cũng đẹp.
Bởi vì chẳng những dáng người mẹ xinh đẹp, mà khí chất cũng rất đặc biệt.
Sắc đẹp có thể làm ra được, nhưng khí chất thì rất khó để thay đổi.
Có vài nữ nghệ sĩ dáng dấp rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy giống như một con Pu'p bê sứ vô hồn, trống rỗng, không có sắc thái gì hết.
Cho nên người có khí chất, có khi còn đánh bại cả sắc đẹp.
Hữu Hữu khoanh tay, ánh mắt thâm thúy, lẳng lặng quan sát cô, bỗng dưng dịu dàng cười một tiếng.
"Mẹ mặc bộ lễ phục này, thật là đẹp!"
"Sao con nhìn chòng chọc nửa ngày trời mới trả lời vậy hả?"
Vân Thi Thi chu môi: "Không phải con đang nói trái lương tâm, dụ cho mẹ vui vẻ có phải không?"
"Đâu có? Đẹp chính là đẹp, mẹ mặc cái gì lên nhìn cũng đẹp, làm sao có thể nói trái lương tâm được."
"Còn nói là không phải hả? Cái gì mà "mặc cái gì lên nhìn cũng đẹp"? Hữu Hữu không được lừa gạt mẹ."
Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh không ngừng cười trộm: "Có câu nói "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi". Là Hữu Hữu đã dạy con đó."
Vân Thi Thi đỏ mặt: "Cái gì mà tình nhân..."
"Hữu Hữu nói, mẹ chính là người yêu kiếp trước của nó, cho nên kiếp này mới có duyên phận..."
Tiểu Dịch Thần còn chưa kịp nói xong, Hữu Hữu chợt bưng kín miệng cậu, hung hăng trợn mắt: "Nói nhảm gì vậy?"
Tiểu Dịch Thần vô tội nhìn cậu, chớp chớp mắt, giống như đang lặng lẽ tố cáo: Rõ ràng em nói với anh như vậy mà!
Cậu không có nói lung tung.
Lúc trước Hữu Hữu từng nói với cậu, người ta cho rằng con gái là người yêu kiếp trước của cha, như vậy giữa mẹ và con trai chắc cũng giống vậy.
Cho nên, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Trong mắt Hữu Hữu, mẹ hoàn mỹ, trên trời dưới đất, không ai có thể so sánh được.
Nhưng mà...
Hữu Hữu trách Tiểu Dịch Thần không có ý tứ, nghiến răng nghiến lợi, tại sao có thể nói mấy điều này trước mặt mẹ chứ!
Sẽ làm mẹ suy nghĩ lung tung có biết không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc