Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1001

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đầu dây bên kia, giọng nói của Cung Kiệt vô cùng dịu dàng.
Vân Thi Thi cười: "Người bận rộn, rốt cuộc cũng nghỉ ngơi rồi sao?"
Cung Kiệt mím môi cười, sau đó nói: "Ừ! Chị, em muốn đi dạo quanh thành phố, đáng tiếc là không tìm được người dẫn đường. Chị xem, phải làm sao bây giờ?"
"Được rồi, như vầy đi, buổi chiều chị qua đón em, dẫn em đi chơi.
"Được."
Vân Thi Thi về đến nhà, thay một bộ quần áo, khoác cái áo dày cộm bên ngoài, đội mũ, đeo kính, mang khẩu trang, trang bị kỹ lưỡng rồi ra khỏi nhà.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong trẻo, ánh nắng tươi sáng, ra ngoài đi dạo là thích hợp nhất.
Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi đã nghĩ kỹ, hôm nay không phải ngày lễ, đi tham quan sở thú là một lựa chọn hoàn hảo.
Cung Kiệt gửi địa chỉ cho cô, Vân Thi Thi đến đó, là trụ sở tập đoàn Nhạc Trí.
Vừa lái xe vào bên trong, Vân Thi Thi đã bị choáng ngợp bởi sự đồ sộ ở đây.
"Tòa nhà thật khí phách!"
Tập đoàn Nhạc Trí, nơi cung cấp đồ chơi lớn nhất thế giới, danh tiếng lừng lẫy, hai năm trước chỉ là một xưởng sản xuất đồ chơi trẻ em, mà hôm nay, sau hai năm phát triển, đã trở thành bá chủ, là thương hiệu hàng đầu thế giới, rất được trẻ em yêu thích.
Lúc trước cô mua quần áo cho Hữu Hữu, toàn là đến cửa hàng của thương hiệu Nhạc Trí để mua, phục vụ chuyên nghiệp, giá cả không tính là quá đắt, rất hợp túi tiền, hơn nữa, chất lượng cũng rất tốt.
Hữu Hữu rất yêu thích sản phẩm của nhãn hiệu này.
Thật không ngờ, trụ sở Nhạc Trí lại khí phách như vậy.
Nhưng mà, sao Cung Kiệt lại ở chỗ này?
Sau khi Cung Kiệt lên xe, Vân Thi Thi liền hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"À... Bởi vì Hữu Hữu..."
Cung Kiệt giật mình, theo bản năng tìm một cái cớ, may là chưa nói cái gì, nhớ tới những lời dặn dò của Hữu Hữu, nhất định phải giữ kín bí mật này giúp cậu, nên chợt dừng lại, không có nói tiếp.
"Hữu Hữu làm sao?"
Vân Thi Thi ngờ vực, khó hiểu.
"Không phải Hữu Hữu rất thích đồ chơi của Nhạc Trí sao? Trùng hợp, công ty này cũng là bạn bên đối tác của em, cho nên, thuận tiện em muốn đến đây khảo sát một chút."
Cung Kiệt giải thích.
Lúc này Vân Thi Thi mới hiểu ra, gật đầu cười: "Ừ, Hữu Hữu rất thích đồ chơi của Nhạc Trí, yêu thích không buông tay."
Cung Kiệt mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Cái gì mà yêu thích không buông tay chứ, bất quá cũng chỉ là biểu hiện giả dối có được không?
Trên thực tế, Hữu Hữu là người thiết kế mấy món đồ chơi đó, trong phòng của cậu có cất một xấp rất dày mấy bản vẽ đồ chơi, trước khi được đưa ra thị trường, phải trải qua sự kiểm duyệt của cậu, nếu còn chưa đạt tiêu chuẩn, phải đợi chỉnh sửa lại cho hoàn thiện rồi, mới đưa qua nhà máy bắt đầu công đoạn sản xuất.
Có món đồ chơi còn chưa được bán trên thị trường, nhưng cậu đã được chơi chán.
Hữu Hữu từng kể lể với anh: "Mẹ mà tặng quà cho cháu, không có cái gì mới hết. Ngoài đồ chơi của Nhạc Trí, thì cũng là mấy sản phẩm thông minh của Nhạc Trí thôi, có thể nói, mỗi một món quà mẹ tặng cháu đều là hàng của cháu thiết kế ra. Cháu lại còn phải giả bộ rất thích, nếu không, sợ mẹ sẽ suy nghĩ lung tung."
"Có nghĩa là, thiết kế của cháu rất tốt, rất được ưa chuộng trên thị trường."
Hữu Hữu bất đắc dĩ vỗ trán: "Chỉ là, món đồ chơi nào cháu cũng đã sớm được thử qua rồi, có chơi nữa cũng không thấy cảm giác gì."
Nghĩ tới đây, Cung Kiệt không ngừng cười trộm.
Người chị ngốc nghếch này của anh, sợ là sẽ không bao giờ biết được, vị chủ nhân của tập đoàn Nhạc Trí chính là con trai bảo bối của chị ấy!
"Chị, chị đã nuôi dạy Hữu Hữu như thế nào vậy?"
Cung Kiệt có chút hiếu kỳ hỏi.
Anh cực kỳ ngạc nhiên, chị của mình, làm sao lại có năng lực mạnh mẽ như vậy, có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ thiên tài đặc biệt hiếm có?
So với Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần cũng là cùng một mẹ sinh ra, cũng mang thai tám tháng giống nhau, nhưng sao lại không bằng một góc của Hữu Hữu.
Lúc anh hỏi Hữu Hữu, cậu trả lời rằng: "Mẹ cháu nuôi dạy cháu thế nào à? Mẹ không có quản lý nghiêm ngặt gì cháu hết, cứ để cháu tự do phát triển."
Cung Kiệt không thể tin được.
Tự do phát triển mà có thể phát triển thành như vậy sao?
Nói thật, anh vẫn luôn muốn đưa Hữu Hữu trở về nhà họ Cung.
Cha rất mong chờ đứa trẻ này, đặt kỳ vọng rất lớn vào nó, ông vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là một đứa trẻ như thế nào, mà lại nghĩ ra kế hoạch "Thiên Nhãn", hơn nữa còn thúc đẩy nghiên cứu, nếu lần này mà thành công, thì trong tương lai cơ nghiệp khổng lồ của tập đoàn Cự Phong khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa ra mắt Hữu Hữu với cha.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười: "Chị cũng không có dạy dỗ nó được cái gì hết. Ngay từ nhỏ sức khỏe của Hữu Hữu đã không được tốt, toàn bộ sự chú ý của chị, đều đặt lên chuyện chữa bệnh cho cậu nhóc."
"Sức khỏe không tốt?"
Cung Kiệt nhíu mày.
Cơ thể Hữu Hữu xác thực là không được tốt lắm, sức khỏe của cậu rất yếu ớt, khác xa so với Tiểu Dịch Thần tinh thần luôn phấn chấn, cậu làm cho người khác cảm thấy, ngoài tính cách chững chạc như ông cụ non, còn có một cảm giác không bình thường nữa.
Tình trạng sức khỏe của cậu không ổn định, một khi vận động mạnh, tim đập rất nhanh, hít thở dồn dập đến đáng sợ.
Anh chưa từng thấy qua bộ dạng Hữu Hữu lúc bị bệnh, nhưng thường xuyên nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, có vẻ rất yếu ớt.
Vân Thi Thi lẳng lặng nói: "Ừ. Bởi vì là sinh non mà, hơn nữa lúc còn trong bụng mẹ, tất cả nguồn dinh dưỡng đều truyền hết cho Tiểu Dịch Thần, lúc cậu nhóc ra đời, không khóc không la gì hết, khuôn mặt nhỏ nhắn tím bầm, thậm chí còn không có hô hấp. Còn lúc sinh Tiểu Dịch Thần ra, cậu nhóc khóc rất to, mặc dù cũng là sinh non, nhưng rất khỏe mạnh, còn Hữu Hữu mới sinh ra đã phải làm phẫu thuật, sau đó để trong phòng dưỡng nhi theo dõi rất lâu, mới vượt qua được giai đoạn nguy hiểm. Xém chút nữa... Là ૮ɦếƭ yểu rồi. Các y tá đều nói, nếu không phải là sức sống của đứa bé mạnh mẽ, thì căn bản sẽ không qua được."
Vân Thi Thi nói xong, dừng một chút, nhìn anh: "Có phải rất thần kỳ hay không? Đứa bé nhỏ như vậy, mà lại có ý chí sống sót mãnh liệt! Cho nên chị cảm thấy, chị và Hữu Hữu có duyên phận, đó chính là món quà tốt đẹp nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho chị."
Mặc dù lúc cô nói những lời này, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng nhớ lúc Hữu Hữu còn trong giai đoạn nguy hiểm cần phải theo dõi, lúc đó cô mới vừa sinh con xong, vẫn cố gắng chống đỡ, tận lực chăm sóc che chở cho Hữu Hữu.
Khoảng thời gian đó trong lòng cô vô cùng tuyệt vọng, tràn đầy bất an, không lúc nào không cầu nguyện để đứa bé được bình yên vô sự.
Mỗi một phút, một giây, đều là đau khổ.
Bởi vì không ai biết, một giây sau, đứa bé sẽ xảy ra chuyện gì.
Là ૮ɦếƭ?
Hay là tiếp tục sống?
Ngay cả bác sĩ cũng không thể chắc chắn, chỉ nói là ý chí sống còn của đứa bé rất mạnh, nhưng sinh mệnh lại quá yếu ớt, bọn họ chỉ có thể cố hết sức, nhưng cuối cùng đứa bé có sống sót được hay không, cũng phải trông chờ vào số phận.
Vân Thi Thi nghe thấy những lời này thì vô cùng sợ hãi, chỉ sợ đứa bé không chịu nổi nữa.
Hồi còn đi học, thật ra cô cũng không thích con nít.
Nhìn mấy đứa trẻ nhà người khác nghịch ngợm ầm ĩ, cô thầm nghĩ, sau này nếu mình có con, phải dạy nó thật ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhưng khi biết tin mình mang thai, tình mẫu tử trong lòng cô lại trỗi dậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc