Giá Như Em Là Con Gái - Chương 19

Tác giả: Lee Na

Chiếc xe chở nó chạy ào vào sân chính của bệnh viện. Viện trưởng cùng với bác sĩ y tá đã có mặt đầy đủ rồi. Họ đã chuẩn bị từ trước. Hắn vội vàng đặt nó lên giường rồi đẩy đi.
- Con bé mạnh khỏe lắm mà. Sao lại bị ngất thế này?_Ba nó lên tiếng trong sự hốt hoảng. Từ khi nhận nó làm con nuôi đến giờ, ông chưa bao giờ nhìn thấy vẻ suy kiệt này của nó lần nào.
- Duy, con bé bị sao thế?_Ba nuôi nó vừa đẩy xe vừa hỏi viện trưởng.
- Tớ xin lỗi!_Ông viện trưởng chẳng biết nói gì thêm nữa. Ba nuôi nó không hiểu gì cả. Tự dưng viện trưởng lại đi xin lỗi ông.
- Chị à, tỉnh lại đi!_Rein lay tay nó nhưng dù nhỏ có lay thế nào nó cũng không tỉnh lại. Nhỏ lo lắm.
- Viện trưởng à! Không hay rồi! Tai cô bé chảy máu rồi_Một cô y tá hoảng loạn la lên. Từ trong tai nó, một dòng máu đỏ chảy ra. Không ai không hoảng sợ khi thấy chuyện đó
- Phải cấp cứu trước đã. Trước hết phải cầm máu rồi tính tiếp. Tình trạng cô bé nguy kịch lắm rồi_Ông viện trưởng đẩy xe càng nhanh hơn.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?_Hắn hỏi. Hắn không biết chuyện gì đang xảy đến với nó nhưng bốn chữ “tình trạng nguy kịch” đã làm tim hắn như ngừng đập. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một câu hỏi “Em bị sao vậy Lallie?” Nhưng chẳng có ai trả lời câu hỏi đó giúp hắn cả. Bọn người kia cũng không biết lấy ai trả lời. Bây giờ chỉ có viện trưởng mới trả lời được câu hỏi đó thôi. Nhưng ông viện trưởng lại không nói gì. Chiếc giường chở nó bây giờ đã được các bác sĩ cùng ông viện trưởng đẩy vào trong phòng cấp cứu rồi.
- Lallie!_Hắn ngồi phịch xuống đất. Người hắn bây giờ không còn chút sức lực. Hồn hắn đã vào trong đó cùng nó rồi. Nó nhất định phải bình an vô sự ra đây gặp hắn, nhất định phải thế!
10 người nhưng cả 10 đều đang cùng một tâm trạng, một tâm trạng lo lắng khôn nguôi. Con người bên trong căn phòng đó rất quan trọng với 10 con người này. Có thể coi người đó là nguồn sáng của họ. Sẽ như thế nào nếu ánh sáng mất đi? Các bạn hãy nghĩ xem
Sau 2 tiếng, cuối cùng cánh cửa cũng đã mở. Ông viện trưởng mệt mỏi đi ra. Tay đưa lên lau đi những giọt mồ hôi còn vươn trên trán. Vừa trông thấy ông cả bọn đã sáp lại
- Duy, con bé sao rồi?_Ba nuôi nó sốt sắng hỏi và cái đám lóc chóc kia bây giờ cũng không khác gì ông
- Viện trưởng nói đi ạ. Lallie sao rồi?
Ông viện trưởng không trả lời câu hỏi của bọn hắn mà chỉ thở dài. Ông hướng ánh mắt buồn rầu sang ba nuôi nó
- Mọi người theo tôi!_Ông bước đi. Và không ì lại thêm một giây nào nữa, cả bọn cũng lon ton đi theo ông. Trong phòng làm việc của viện trưởng, không khí nặng nề vô vùng
- Cậu nói được chưa?_Ba nuôi nó là người lên tiếng phá tan cái bầu không khí ngột ngạt đó
- Mọi người nhìn lên đây_Ông viện trưởng chỉ tay vào màn hình TV bên cạnh mình. Cả bọn không hiểu gì cả. Mắt dán chặt vào màn hình tối đen đó. Ông viện trưởng muốn cho cả bọn xem cái gì đây?
- Như tôi đã nói, tình trạng của Lallie bây giờ rất nguy kịch…_Ông nói rồi thở dài
- Nguy kịch là sao ạ?_Jame chột dạ hỏi. Nỗi lo trong lòng tất cả những con người ở đây càng ngày càng lớn hơn
Màn hình Tv sáng lên. Trong màn hình đó là hình ảnh cấu tạo của não. Não đó không phải của ai khác mà chính là hình ảnh hiển thị não của nó. Nhưng lạ một chỗ, trong não của nó lại xuất hiện một khối đen. Đó là cái gì vậy ta? Nhưng mà nguy hiểm lắm nha! Khối đen đó đang đè lên các dây thần kinh. Nhìn những dây thần kinh bây giờ đã căng như dây đàn rồi. Chỉ cần một tí nữa thôi là “Phựt”. Và hậu quả ra sao thì các bạn hãy tưởng tượng xem
- Trong não Lallie hiện giờ có một khối máu đông lớn như mọi người đã thấy đó. Vài tháng trước, con bé đã đến đây khám. Tôi đã phát hiện ra khối máu đông này.
- Sao lại có chuyện này? Lallie đang khỏe mạnh mà_Sally chau mày nói. Khóe mắt nhỏ đã cay cay rồi
- Tôi có nghe Lallie kể: có lần con bé bị thương vào đầu. Có lẽ đây là di chứng của lần bị thương đó. Con bé bị suất huyết não và máu đông lại tạo thành một khối đen sì như thế. Khối máu này sẽ ngày càng lớn hơn, khi đó hậu quả rất khó lường
- Là do chuyện đó sao?_Cả bọn trầm ngâm
- Nhưng sao cậu không phẫu thuật cho con bé đi? Sao cậu không cho tớ biết sớm hơn?_Ba nuôi nó trách
- Cậu nhìn cũng thấy mà. Khối máu đó nằm ở đâu. Nếu trong lúc phẫu thuật có sai sót thì con bé sẽ ૮ɦếƭ. Đội ngũ bác sĩ ở đây không ai dám thực hiện ca phẫu thuật này cả. Vả lại con bé cũng không chịu phẫu thuật_Lại một tiếng thở dài nữa vang lên từ viện trưởng_Lúc đó, nếu phẫu thuật chỉ có 60% sống sót. Tớ đã bảo con bé liều một phen nhưng nó không đồng ý. Nó bảo còn chuyện phải làm. Nó sợ nếu chẳng may phẫu thuật không thành công thì nó ૮ɦếƭ cũng không thể nhắm mắt. Dù tớ có khuyên răng thế nào con bé cũng không nghe. Nó lại không cho tớ nói với cậu. Nó không muốn có người phải lo lắng cho nó
- Cái con bé ngốc này!_Ba nuôi nó mím môi. Ông hiện đang đau lòng lắm_Vậy Lallie giờ sao rồi?
- Con bé thường xuyên bị xuất huyết, đầu óc thì rất đau và choáng váng và quan trọng hơn, hiện giờ con bé…không nhìn thấy gì nữa cả.
Từng lời từng chữ của viện trưởng làm bọn hắn lâm vào tình trạng ૮ɦếƭ lâm sàn. Nó không nhìn thấy gì…là thật hay đùa?
- Bác à, bác đừng có đùa. Em cháu không thể mù được_Jame lên tiếng phủ nhận. Anh làm sao có thể chấp nhận sự thật này
- Không phải mù, con bé chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi!
- Có cách nào cứu chữa không?_Sau một lúc trầm ngâm, Ba nuôi nó lấy lại bình tĩnh rồi hỏi
- Bây giờ nếu phẫu thuật chỉ còn lại 30% sống sót thôi! Cậu có chấp nhận để con bé làm phẫu thuật không?_Lại một lần nữa cả bọn phải suy nghĩ. Nếu chẳng may phẫu thuật không thành công thì nó sẽ rời khỏi nơi đây mãi mãi. Nếu không phẫu thuật thì nó có thể sống thêm vài ngày nữa. Chuyện này phải suy nghĩ cho thật kĩ.
- Liều đi. Còn một tia hi vọng tớ cũng thử và tớ tin vào tài năng của cậu._Ba nuôi nó nắm chặt lòng bàn tay. Phải liều thôi! Ông không thể đứng nhìn nó chịu đau đớn như thế này mãi được
- Tớ sẽ cố gắng hết sức…_Giọng viện trưởng dịu xuống. Chuyện của nó đã làm ông đau đầu suốt thời gian qua. Cả gian phòng chợt trở nên lặng im. Chỉ còn lại những tiếng thở dài mệt mỏi
- Giá như khối máu đó không nằm ở nơi nguy hiểm như thế thì tốt biết mấy._Sakia buông thõng hai tay
- Sao tôi lại quên chuyện này nhỉ?_Ông viện trưởng bỗng dưng la lên làm cả bọn giật mình. Ngự trị trên môi ông bây giờ là một nụ cười thật rạng rỡ
- Gì vậy?
- Thế lực của cậu lớn lắm mà. Sao cậu không tìm giúp tớ một chuyên gia về thần kinh đi
- Để làm chi?
- Cậu nhìn đây! Tình trạng của Lallie ngày càng trở nên tồi tệ là do khối máu này ngày càng lớn dần và chèn ép các dây thần kinh. Như cô bé này nói, nếu khối máu này không nằm ở đây thì tốt rồi. Bây giờ tớ cần một chuyên gia thần kinh để giúp tớ cố định các dây thần kinh trong khi tớ làm phẫu thuật. Như thế thì khả năng xảy ra rủi ro sẽ ít hơn. Tỉ lệ sống của Lallie sẽ cao hơn. Chúng ta chỉ cần lấy khối máu đó ra rồi ngăn chặn suất huyết não là ok_viện trưởng giảng giải với một nụ cười trên môi. Vậy là ông đã tìm ra cách cứu nó rồi. Một niềm hi vọng len lỏi qua từng tế bào của bọn hắn. Nói vậy là nó vẫn có thể sống. Thật là một niềm vui không tưởng
- Nhưng tìm đâu ra chuyên gia thần kinh đây. Phải là người thật khéo tay và nhiều kinh nghiệm mới được_Ba nuôi nó xoa cằm suy nghĩ. Cả bọn cũng bắt đầu suy nghĩ. Bác sĩ chuyên về thần kinh thì có nhưng người khéo tay và dày dặn kinh nghiệm thì khó mà tìm ra
- Cháu có một người chú chuyên về thần kinh. Cháu sẽ nhờ chú ấy giúp_Hắn nhanh miệng nói. Thật may khi trong gia đình hắn có một người chuyên về ngành này!
- Bác à, cháu sẽ đi mời vị bác sĩ đã từng chữa trị cho Lallie. Có thể ông ấy giúp được. Ông ấy là một bác sĩ giỏi mà (Các bạn còn nhớ lần Lallie bị mất giọng không? Là vị bác sĩ này đã chữa trị cho nó đấy)_John cũng góp lời.
- Vậy mọi sự trông cậy vào hai đứa đấy
- Chúng ta chỉ có một ngày thôi! Não của Lallie đang suất huyết rất nhiều, con bé khó mà cầm cự được. Hai đứa nhất định phải mời được họ về.
- Vâng!_Cả hai rời đi. Nhưng trước khi đi hắn muốn ghé qua thăm nó. Hắn di chuyển đến phòng bệnh của nó. Cửa không đóng. Hắn đứng ở ngoài và nhìn vào trong. Nó đã tỉnh rồi. Nó đang ngồi dựa vào thành giường. Nó đang nhìn ra chỗ hắn nhưng nó không hề nhận ra hắn đang ở đây. Nó…không thể nhìn thấy mà. Thật tội nghiệp cho nó. Nhìn cái vẻ thẩn thờ, tàn tạ của nó, hắn càng quyết tâm hơn
- Lallie, anh sẽ đưa chú về cứu chữa cho em. Hãy đợi anh!_Nghĩ rồi hắn quay lưng đi. Hắn chạy thật nhanh. Hắn phải tranh thủ thời gian. Chú hắn đang làm việc ở nước ngoài. Phải tốn nhiều thời gian mới đưa được ông ấy về đây. Mong sao hắn có thể đưa ông ấy về kịp lúc
Hắn gọi cho chú mình nhưng gọi hoài mà chú hắn không bắt máy. Bây giờ hắn chỉ còn cách đến tận nơi đưa chú hắn về thôi. Nhưng mắc một điều, hắn không biết chỗ chú hắn ở. Từ khi chú hắn đi, hắn có bao giờ sang Anh thăm chú đâu. Hắn không biết nhưng chắc ba mẹ hắn phải biết chứ. Và hắn lập tức gọi cho mẹ mình
- Mẹ biết địa chỉ chú út chứ ạ!
- [Mẹ biết. Sao thế?]
- Mẹ cho con địa chỉ của chú đi ạ. Con phải sang tìm chú gấp_Hắn nói một lua. Hắn đang vội lắm
- [Tìm chú con? Có việc gì sao?]
- Có một người cần chú chữa trị. Tình trạng của người đó nguy kịch lắm rồi. Mẹ mau cho con địa chỉ đi_Hắn thúc
- [Chú con đang ở đây!]
- Dạ? Có thật không ạ?
- [Ừm, vào thời gian này chú con thường hay về đây nghỉ dưỡng. Con không thể liên lạc với chú ấy đâu]
- Sao vậy ạ?
- [Con biết khu nghỉ dưỡng *** chứ?]
- Vâng
- [Chú con đang ở đấy! Khi đã vào đó rồi thì phải vứt bỏ mọi thứ bên ngoài, tịnh tâm tu dưỡng. Mọi liên lạc từ bên ngoài đều bị cắt đứt. Ở nơi đó không có công việc, không có tiền bạc. Đó là nơi mà chú con thường đến để xả hơi. Chú con ở đó khoảng một tháng thì về]
- Mẹ cho con địa chỉ nơi đó đi ạ! Con phải đến gặp chú ngay bây giờ
- [Con không thể gặp được chú đâu. An ninh nơi đó chặt chẽ lắm]
- Con phải vào đó bằng tất cả mọi cách. Mẹ hãy gửi địa chỉ qua cho con nha!_Không kịp để mẹ hắn nói lời nào, Hắn liền tắt máy. Mẹ hắn cũng chẳng biết nói thêm lời nào nữa. Bà biết người mà hắn muốn cứu cho bằng được này rất quan trọng với hắn. Thôi thì cứ gửi địa chỉ cho cậu con trai yêu quý trước đã. Hắn chắc chắn sẽ xoay sở được.
Nhận được tin nhắn từ mẹ mình, hắn liền phóng xe như bay đến nơi đó. Mắt hắn cứ đăm đăm về phía trước. Mọi phương tiện, người và vật trên đường đều né tránh xe hắn. Công an thấy xe hắn cũng chẳng thể làm gì. Không cần bàn đến thế lực gia đình hắn, cái đám công an đó có đuổi kịp tốc độ của hắn không mà đòi bắt hắn.
- Lallie! Em nhất định phải đợi anh về!
Hắn chạy đi chỉ với một động lực như thế thôi. Và mất khoảng 2 tiếng hắn mới đến nơi. Hắn khá bất ngờ khi có hàng trăm người đang đứng trước khu nghỉ dưỡng này. Nhiều người còn quỳ rộp xuống trước cổng khu nghỉ dưỡng nữa. Họ đang van xin ai trong đó thì phải. Cảnh ngộ giống hắn đây mà. Chẳng để ý gì nhiều, hắn liền sấn tới chỗ cổng
- Tôi có thể gặp chú Hoàng Anh Khải được không ạ?_Hắn hỏi chú bảo vệ
- Xin lỗi. Nơi đây không cho phép công việc hay vấn đề cá nhân nào làm ảnh hưởng đến khách. Xin cậu đi cho
- Nhưng việc này có liên quan đến mạng người đấy! Tôi là cháu của chú Khải. Cho tôi gặp chú ấy một lúc thôi cũng được_Hắn ra sức nài nỉ nhưng bảo vệ cũng chỉ một câu không cho là không cho. Hắn lủi thủi quay lại xe. Làm sao bây giờ, thời gian mỗi lúc một trôi qua mà hắn lại không thể nào gặp được chú mình. Thật là éo le.
- Nếu đã không cho thì tôi tự vào tìm chú vậy. Các người ngăn được tôi sao?_dứt lời hắn chạy ra phía sau khu nghỉ dưỡng. Bức tường này cũng khá cao, 3m chứ ít gì. Nhưng thế thì có nhằm nhò gì với hắn. Hắn lùi ra xa lấy đà rồi bật nhảy qua khỏi bức tường đó. Một cái đáp thật êm được hắn thả xuống nền cỏ xanh mượt. Hắn nhìn quanh khắp nơi. Ở đâu cũng có người canh gác. Xung quanh không có lấy một căn nhà trọ, khách sạn, mà thay vào đó là hàng trăm cái lều nhỏ được dựng hờ lên như một chỗ để ngủ. Đất ở đây rộng lắm nên dựng nhiêu cái lều không được. Nhưng trong bấy nhiêu cái lều đó, cái lều nào là của chú hắn. Cái này mới khó đây. Mà lạ nha! Từ khi hắn vào đây, ngoài bảo vệ và phục vụ ra hắn không thấy người nào cả. Họ đi đâu cả rồi cà. Hơn 100 cái lều ở đây chẳng lẽ dựng lên cho ma ở. Kì quái!
Nhưng hắn cũng không thể cứ ngồi một chỗ mà chờ chú hắn xuất hiện được. Chỉ có cách hắn phải tự đi tìm thôi. Hắn len lỏi qua từng gốc cây để không bị phát hiện. Nhưng có vẻ trời không thường hắn rồi. “Rốp” Hắn đã đạp phải một nhánh cây và cái âm thanh đó đã vang đến tai cái đám bảo vệ không khác gì cỗ máy kia. Mặt hắn lập tức tái xanh như tàu lá chuối. Đột nhập chưa được bao lâu đã bị phát hiện. Sau này hắn không thể đi làm điệp viên được rồi
- Xin chào!_Hắn đưa tay vẫy chào đám bảo vệ và ba chân bốn cẳng vụt chạy. Ngay lập tức hắn bị đám người kia rượt cho bán sống bán ૮ɦếƭ.
- Sau khi ra khỏi đây, tôi sẽ cho người san bằng nơi quái quỷ này luôn_Hắn vừa chạy vừa lẩm bẩm. Hắn cứ chạy mãi cho đến một khúc quanh. Nhìn thấy một cái lều còn mở, hắn liền vọt vào đó và trốn đám bảo vệ. Và quả nhiên hắn đã thoát được
- Hú hồn_Hắn vuốt ***_Ai mở ra cái nơi quái quỉ này vậy không biết! Ủa mà nơi này lạ nha!_Hắn nhìn quanh. Trong lều không lấy một đồ dùng. Sao vậy nhỉ? Khi ánh mắt hắn quét đến chính giữa lều thì
- Ôi má ơi!_Hắn nhảy lùi lại sau. Gì vậy nhỉ?
- Cậu ta ở trong này!_Tiếng hét của hắn đã đánh động tới đám bảo vệ đang lùng sục hắn ở ngoài kia
- Toi rồi! Chưa tìm được chú mà sắp bị đá bay ra ngoài rồi_Hắn sụt sịt. Trong này đâu có chỗ nào để trốn, không bị bắt mới lạ. Hắn tức giận quay phắt lại sau. Đằng sau hắn là một kẻ đang ngồi thuyền. Cũng vì cái con người đó làm hắn giận mình nên hắn mới hét lớn như thế. Nếu không vì kẻ đó thì hắn đâu bị phát hiện sớm như vậy. Vì thế, trước khi bị tống cổ khỏi đây hắn phải dằn mặt kẻ đó một lần mới được.
- Này,…_Hắn vừa mở miệng thì phải im bặt ngay. Người ngồi trước mặt hắn đây chẳng phải là chú hắn sao? Woa, vui quá! Tự dưng không tìm lại gặp được chú, hắn không vui mới lạ. Hắn liền bay đến chỗ chú mình. Mà chú hắn mặc cho ai có la hét gì cũng chẳng mảy may mà mở mắt, cứ tập trung ngồi thuyền như thế. Bây giờ trời có sụp cũng chẳng liên quan gì đến ông
- Chú ơi! Cháu tìm được chú rồi_Hắn vui mừng đến nỗi nhào đến ôm chú mình như một đứa con nít. Mà người kia khi nghe thấy tiếng chú quen thuộc thì đã vội mở mắt. Ông đã khá hốt hoảng khi nhìn thấy hắn
- Ailen! Sao cháu lại ở đây? Sao cháu vào được đây?
- Cháu…
- Này cậu kia, đã không cho vào sao còn dám vượt rào vào đây hả?_Đám bảo vệ đã kéo vào rồi
- Tôi chỉ muốn nói chuyện với chú tôi một lúc thôi! Có cần làm quá thế không? Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi thề sẽ san bằng nơi này rồi bán đấy._Hắn đay nghiến nói
- Ở đây không ngán gì người quyền lực đâu. Cậu mau đi ra cho tôi!_2 tên bảo vệ đi đến tóm lấy hắn nhưng ngay lập tức đã bị hắn cho đo ván một cách tuyệt đẹp. Nhưng rồi lại có mấy tên sấn tới chỗ hắn và cũng đã bị hắn cho xơi võ karate. Thấy tình hình không ổn, chú hắn vội lên tiếng can ngăn
- Nó là cháu tôi. Để tôi đưa thằng bé về_Và khi đã có người lên tiếng muốn về thì đám bảo vệ đó cũng chẳng muốn làm khó khách. Cả đám liền rút lui chỉ còn chú hắn và hắn thôi!
- Nói đi! Vì ai? Vì chuyện gì mà một thiếu gia cao cao tại thượng như cháu lại vượt rào vào đây và phá hỏng kì nghỉ của chú thế này_Chú hắn khoanh tay trước *** hỏi
- Vì một cô gái, cô ấy đang ở trong tình trạng nguy kịch lắm! Cháu cần chú giúp
- Oh, nếu cháu tôi đã nhờ thế này thì tôi không thể từ chối rồi. Mà cô gái đó có phải là cháu dâu tương lai của chú không?_Chú hắn tinh nghịch hỏi
- Cái này thì cháu không chắc ạ. Chỉ…chỉ mình cháu đơn phương thôi
- Cố gắng lên rồi cháu sẽ làm được._Chú hắn đứng lên vỗ vai hắn rồi đi. Chú hắn đến hai tay không nên khi ra đi khỏe vô cùng. Hắn cùng chú cùng nhau trở về nhưng vừa bước ra khỏi cổng, một đám đông đã vây lấy hai người
- Bác sĩ Hoàng, hãy cứu con tôi
- Hãy giúp Ba tôi với bác sĩ

Thì ra những người này đến đây chờ chú hắn. Nhìn cảnh tượng này hắn cũng đủ biết chú mình nổi tiếng đến đâu rồi!
- Khổ thật!_Hắn thở dài. Tiếng thở dài của hắn vừa trút xuống thì một giọng nói vang lên.
- Ailen_Có người đang gọi tên hắn. Hắn lập tức quay đầu lại. Là John
- Ớ, sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đi mời vị bác sĩ gì đó sao?
- Là ông ấy đấy!_John chỉ tay về chú hắn_ Hình như em quen với ông ấy thì phải! Anh thấy hai người đi ra cùng nhau mà
- Ý anh là…chú ấy sao?_Hắn chỉ tay về chú mình
- Ừ
- Sao trái đất lại tròn thế này?_Hắn nói một câu làm John không hiểu gì cả
- Ý em là gì?
- Ông ấy là chú ruột của em_Hắn nói rồi nhìn phản ứng của John và
- Cái gì?_Quả không ngoài dự đoán của hắn_Sao anh không biết?
- Anh không biết cũng đúng thôi. Khi anh quen chị 2 thì chú đã sang anh rồi mà
- Đúng là trái đất tròn thật
- Em đã cực khổ lắm mới đưa chú ấy ra vậy mà bây giờ chú lại bị mắc trong đám người đó rồi_Hắn lại thở dài_Ủa mà sao anh biết chú ở đây?
- Nghe y tá nói lại.
- Thì ra là vậy
- Mọi chuyện nói sau đi. Chúng ta phải về nhanh thôi. Từ đây về thành phố phải mất đến 2 tiếng đấy
- Được rồi. Em sẽ đưa chú đi. Anh chặn đám người ồn ào kia lại giúp em
- Ok
Cả hai bàn bạc rồi hắn chạy ào lại chỗ chú mình và kéo tay ông lôi đi. Bọn hắn cũng phải khó nhọc lắm mới cắt đuôi được đám người bát nháo kia. Vậy là đã mời được chú hắn về rồi. Điều đó đồng nghĩa với việc nó được cứu rồi. Thật không uổng công để hắn đi một đoạn đường xa và vượt qua nhiều trở ngại như hôm nay

Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc