Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen - Chương 07

Tác giả: Tạp Nhi

Tất Thịnh đi tới bên người Thạch Du khoác tay lên vai của cô, khinh miệt hừ lạnh: “Thật là chuyện bé xé ra to, một người đàn ông kiêu vũ chỉ bị đá một cái mà đã kêu ca.”
Thạch Du dựa vào trong иgự¢ anh , làm như không có chuyện gì xảy ra nỉ non: “Nhưng nếu là cố ý, vậy đó lại là chuyện khác rồi.”
Tất Thịnh kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, “Cô nói là. . . . . . Cô là cố ý?”
Thạch Du làm gật đầu một cái.
Tất Thịnh lại không nhịn được hé miệng cười trộm, “Vậy chính xác là chuyện khác rồi, có thể cho hắn bị đau!”
Thạch Du lập tức xoay người nhìn thẳng vào anh, “Anh vừa mới nói sẽ cùng tôi đi thưởng thức cảnh đêm, lời nói này vẫn thực hiện ?”
” Dĩ nhiênlà như vậy.” Tất Thịnh tươi cười rạng rỡ mà ôm Thạch Du. Cô giúp anh cho lão hồ ly ăn một chút đau khổ, mỗi điểm này thôi cũng đủ là một công lao lớn, đáng để anh cùng với cô đi thưởng thức cảnh đêm ở Las Vegas rồi.
Tất Thịnh kéo Thạch Du đến chỗ ngồi của các vị lão đại chào tạm biệt, hai người hớn hở đi ra khỏi sòng bạc của Kha Tái Tư ,nhanh chóng cùng nhau hòa vào cảnh đêm tuyệt đẹp của Las Vegas.
Hắc Báo không chịu được những cô gái hấp dẫn ở bên ngoài, quyết định để choTất Thịnh và Thạch Du đi một mình để đi thử một chút vận may cho mình, Tất Thịnh cũng gật đầu đồng ý.
Màn đêm buông xuống, đèn nê ông càng không ngừng bật lên, ban đêm tại Las Vegas đèn đuốc sáng choang, giống như hội Gia Niên Hoa cực kỳ náo nhiệt ở Brazil .
Tất Thịnh như hướng dẫn viên du lịch riên của Thạch Du , trên mặt cô đầy tò mò, thưởng thức mỗi một khách sạn nhà hàng khác nhau.
“Kim Điện” khung cảnh thác nước phun trong nháy mắt đã biến thành thác lửa đang phun trào, ngọn lửa hừng hực làm nóng chảy nham thạch, ánh theo khuôn mặt ngạc nhiên của Thạch Du.
Ngay bên cạnh là “Đảo vàng bạc” Hải Tặc và quan binh Anh quốc biểu diễn tranh đấu như thật, cũng làm Thạch Du phát thán phục; nơi cho xem miễn phí các khung cảnh là “Ma thuật cung” nơi đó lại càng làm cho cô mở rộng tầm mắt,nhìn những bọt nước phun ra thật là kì lạ.
“Tôi dẫn cô đi đên một nơi rất tuyệt, đó là nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh của Las Vegas .”
Tất Thịnh lơ đãng cầm lấy tay của cô, trong lòng hết sức vui vẻ.
Thạch Du nhanh chóng đi theo anh.
Tất Thịnh dẫn cô đến tòa nhà có tên là”Sử trác Thác Tư Phil tháp”.
“Đi! Chính là chỗ này.” Anh hết sức phấn khởi dắt cô đi vào thang máy.
Một lúc sau, Tất Thịnh dắt Thạch Du đi đến nơi cao nhất của tòa nhà.
Thạch Du không nghĩ gì nhiều vui mừng đi đến hành lang bên cạnh cúi đầu nhìn xuống, rồi ngay sau đó sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, sợ hãi lui về phía sau một bước, “Trời ạ! Nơi này cao bao nhiêu? Dọa ૮ɦếƭ người.”
Tất Thịnh đứng ở phía sau mặt mỉm cười nhìn cô, “Tòa nhà này cao 1149 thước, tương đương với một nhà tầng tám tầng, là nơi cao nhất ở miền tây thuộc Tây Bỉ.”
“Oa! Khó trách tôi nhìn xuống cảm thấy đầu váng mắt hoa.” Thạch Du vỗ иgự¢, tự trấn an lòng hoảng sợ .
“Cô xem! Từ nơi này nhìn sang, toàn cảnh Las Vegas sẽ được thu hết vào trong đáy mắt.” Tất Thịnh nhìn ra xa trước mắt đó là những dải màu thuộc về cảnh đêm.
Thạch Du phóng theo tầm mắt nhìn hướng ra xa, cảm nhận lúc này Las Vegas thật giống như một viên kim cương, đang chiếu sáng lấp lánh.
“Thật là đẹp!” khóe miệng Thạch Du nở nụ cười rạng rỡ.
“Thạch Du, cô bây giờ có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại cố ý đạp lão hồ ly một cái ?” Ánh mắt của anh vẫn dừng lại ở cảnh đêm xinh đẹp trước mắt.
Thạch Du nghiêng đầu nhìn về anh, thì ra là trong lòng anh còn băn khoăn chuyện này.”Bởi vì hắn nói một số lời tôi không thích nghe, còn nữa cái tau mập của hắn cứ luôn xoa lưng tôi.”
Tất Thịnh nghe vậy cười nhạt, “Xem ra lúc này lão hồ ly kia chắc là rất đau rồi.”
“Tất Thịnh, tôi muốn hỏi anh một chuyện, có thể không?” Thạch Du chần chừ lo lắng hỏi thăm.
“Cô có phải muốn hỏi mỗi quan hệ giữa tôi và Tang Nhã, và tại sao tôi ghét Kha Tái Tư phải không?” Tất Thịnh một câu đã nói hết những nghi ngờ trong lòng Thạch Du.
“Ừ, chẳng qua tôi cũng biết đây là chuyện riêng của anh, tôi không có quyền được hỏi , cho nên anh có muốn nói hay không nói ra cũng không việc gì.” Thạch Du cũng không miễn cưỡng anh.
Đột nhiên một cơn gió lanh thổi qua, thổi đúng vào Thạch Du, làm cho cô không ngừng run run, cô đưa đôi tay ra ôm chặt lấy mình, cố gắng làm giảm đi một chút lạnh lẽo.
Tất Thịnh thấy thế, lập tức ϲởí áօ tây trang xuống khoác choàng trên vai Thạch Du, “Thời tiết chuyển lạnh.”
Thạch Du hướng anh cảm kích mỉm cười, “Cám ơn anh.”
Tất Thịnh lấy cười một tiếng, sau đó quay lại trọng tâm nói: “Thật ra thì tôi và lão hồ ly ở trong cuộc chiến này không phải chỉ tại vì Tang Nhã, thực chất việc này là do tích lũy qua một thời gian dài mà thành, về chuyện Tang Nhã. . . . . .” Anhkhông nhịn được hít một hơi thật sâu, “Tôi thừa nhận tôi đã từng say đắm cô ta,cho nên đối với việc cô ta phản bội tôi làm tôi rất tức giận.”
“Thì ra những điều Kha Tái Tư nói đều là thật, Tang Nhã đã từng là người phụ nữ của anh. . . . . .” Thạch Du lơ đãng nói.
“Lão hồ ly nói chuyện này cho cô?” Tất Thịnh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười trừ, “Tôi bây giờ đã không còn để ý đến lựa chọn của Tang Nhã, cũng có thể tôi không bằng lão hồ ly.”
“Tại sao anh có cảm giác như thế?” Thạch Du nghi ngờ nhìn Tất Thịnh.
Tất Thịnh tự giễu cười cười, “Cho tới hôm nay tôi mới chính thức tỉnh táo, Tang Nhã không phải là kiểu phụ nữ mà tôi thích.”
Thạch Du vô cùng kinh ngạc khi anh nói như vậy, cô chăm chú nhìn Tất Thịnh nói: “Tôi còn đang suy nghĩ, nếu như anh thật sự thích Tang Nhã, tôi có thể giúp anh——”
Cô còn chưa kịp nói hết, Tất Thịnh đã dùng ngón tay đè môi cô lại, dùng ánh mắt khóa chặt cô, “Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được làm như vậy, được không?”
“Tại sao?” Thạch Du đẩy ngón tay anh ra.
“Cô ta đã không còn là gì trong lòng của tôi nên cô không cần phải làm như vậy!” Lý do của anh thật đơn giản, giọng nói kiên quyết.
“Tôi có thể hỏi một câu nữa hay không?” Thạch Du lại nói.
“Nói.” Câu trả lời của anh đơn giản ,tóm tắt.
“Ban đầu mục đích anh chịu bỏ ra số tiền lớn như vây thuê tôi đóng giả người yêu là. . . . . .” Thạch Du cẩn thận từng li từng tí.
Trong phút chốc, cả cơ thể Tất Thịnh mơ hồ tỏa ra hơi thở quỷ dị, anh khẽ cười một tiếng, nhưng là trong nụ cười đó làm người ta sợ không dám đùa giỡn.
Anh kéo nhẹ cà vạt, ung dung, nhẹ nhõm nói.”Thật ra thì mục đích ban đầu của tôi chỉ là muốn cho Tang Nhã biết, mất đi cô ta đổi với tôi không là gì cả , cũng tiện thể nói cho lão hồ ly kia, Tang Nhã không phải là người phụ nữ giỏ nhất của tôi.”
“Thì ra là loại trả thù tâm tình.” Thạch Du rốt cuộc hiểu rõ chân tướng của sự việc.
“Nhưng là bây giờ tất cả đã không còn là vấn đề quan trọng.” Tất Thịnh nặng nề thở dài.
“Nói như vậy, anh là muốn dừng hiệp ước lại?” Thạch Du lo lắng nhìn anh, trong lòng đột nhiên sinh một cỗ không muốn dừng lại ,không phải là tiền, mà là không bỏ được anh.
“Không, tôi muốn cô tiếp tục diễn vai diễn người yêu này, chỉ là bây giờ công việc của cô sẽ phức tạp hơn.” Tất Thịnh vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Công việc của tôi sẽ phức tạp hơn? Như vậy là sao?” Lời nói của anh làm lòng Thạch Du không hiểu.
Tất Thịnh cười đưa mắt nhìn cô, “Bởi vì tiếp đó, cô không phải chỉ là đối phó với âm mui của lão hồ ly , cô còn phải đối phó với trăm phương ngàn kế chèn ép của Tang Nhã, tôi nghĩ việc này sẽ gây ra một áp lực rất lớn cho cô.”
Thạch Du không tin nhìn anh, “Làm sao anh có thể khẳng định như vậy, hai người đó muốn làm việc gì tiếp theo?”
Tất Thịnh quỷ quyệt cười cười, “Có tin hay không là tùy cô.” Anh nhanh chóng lại trở lại bộ mặt nghiêm nghị nói: “Cô sẽ giống như Tang Nhã, không chịu được những lời nói của Kha Tái Tư mà rời tôi đi sao?”
Thạch Du nghi ngờ nhìn Tất Thịnh, anh giống như vô cùng lo lắng cô sẽ vứt bỏ anh, để đến bên cạnh Kha Tái Tư , tại sao anh lại lo lắng và băn khoăn việc này?
Tạm thời Thạch Du không muốn nghĩ gì nhiều , nhưng cô rất tin mình tuyệt đối sẽ không có khả năng vứt bỏ anh mà lựa chọn Kha Tái Tư; cho dù là hợp tác hay là đã kết thúc hợp tác.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không như thế.” Thạch Du kiên quyết trả lời.
“Nhưng khi chúng ta kết thúc hợp tác, cô sẽ trở lại công ty làm việc, đến lúc đó Kha Tái Tư đưa ra điều kiện, đối với cô mà nói nhất định tương đối hấp dẫn.” Tất Thịnh nói lời này thì cố ý tránh ánh mắt của cô, quay đầu nhìn về phương xa .
Thạch Du nhìn vẻ mặt Tất Thịnh, đáy mắt thâm thúy có ý lạnh, mặc dù ánh mắt anh nhìn vào khoảng không kia, nhưng cô tin tưởng rằng anh rất muốn nghe câu khẳng định của cô.
Cô đi tới bên cạnhanh, dùng sức buộc anh nhìn cô, âm thanh đề cao lên rất nhiều: “Muốn biết câu trả lời của tôi, xin mời nhìn tôi!”
Tất Thịnh bị hành động bất thình lình của cô dọa, thiếu chút nữa không đứng vững, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, “Nói đi, tôi đang lắng nghe.”
Thạch Du thở phì phò dùng ngón tay chạm Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, “Tôi khinh thường loại người như hắn, nói cách khác tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận công việc mà hắn caand cho dù có điều kiện tốt như thế nào đi chăng nữa!Thạch Du tôi dù có nghèo, cũng không ngu dốt như vậy!” Sau khi nói xong, cô hừm một tiếng, đôi tay khoanh lại ở trước иgự¢, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tất Thịnh không thể nhịn được cười ha ha, kìm lòng không được giang hai cánh tay ôm chặt lấy cô, “Cô nói là thật, không phải là cố ý nói cho tôi nghe sao?”
“Anh. . . . . .” Bị giữ chặt, Thạch Du chỉ có thể giãy giụa quay đầu trừng anh ta.
Tất Thịnh biết mình lại chọc giận cô, vọi vàng tựa đầu lên người cô, “Tôi chỉ trêu chọc cô, đừng nóng giận !”
Âm thanh anh dịu dàng giống như gió xuân êm ái thổi vào đáy lòng Thạch Du.
Rốt cuộc Thạch Du không còn tức giận, tự nhiên dựa vào vòm иgự¢ rộng rãi cường tráng của anh, thưởng thức cảnh đêm tại Las Vegas , trong lòng thầm mong muốn giờ khắc này vĩnh viễn đừng qua đi.
Trời ạ! Cô lại có khát vọng cháy bỏng như vậy với Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp an toàn.này . . . . .
Tất Thịnh dắt tay Thạch Du, hai người vui vẻ trở lại khách sạn.
Vào trong phòng , Thạch Du lập tức đá giày cao gót trên chân xuống , giọng điệu thoải mái khẽ thở dài, “Thật thoải mái, đây chính là lần đầu tiên tôi đi giày cao gót lâu như thế, thật không biết trước kia phụ nữ phải bọc chân làm mà sao sống được.”
Tất Thịnh nghe cô lơ đãng thốt lên lời oán trách mà cười ra tiếng thật to, “Nghe nói lúc đó phụ nữ chân càng nhỏ thì càng đẹp!”
“Hàaa…! Tôi tình nguyện là một người phụ nữ chân to,cũng không muốn suốt ngày phải bó chân; nếu như anh cưới một người phụ nữ bó chân , anh sẽ nguyện ý giúp cô tắm chân sao?” Thạch Du đột nhiên hỏi.
Tất Thịnh đối với vấn đề cổ quái của cô, không khỏi cười một tiếng, “Thật không biết đầu cô chữa những thứ gì, lấy ở đâu ra mà nhiều vấn đề kỳ quái như vậy.”
Đối với lời bình của anh Thạch Du lơ đễnh, ở trong phong khách nhanh nhẹ nhảy múa.
Tất Thịnh bình tĩnh đứng ở một bên thưởng thức kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp củaThạch Du, nhìn cô kiễng chân lên không ngừng xoay tròn, trong phút chốc làm anh say đắm , trầm luân trong đó.
Đột nhiên, cô ngừng lại, nghiêm nghị nhìn Tất Thịnh, “Ngày mai sòng bạc của Kha Tái Tư khai mạc à?”
“Đúng vậy.” Tất Thịnh chậm rãi đi vào phòng khách, vẻ mặt vui vẻ ngồi ở trên ghế sa lon.
“Vậy ngày mai chúng ta cũng phải đi sao?” Thạch Du đi tới bên cạnh anh, tự nhiên ngồi bên cạnh anh.
“Không sai! Ngày mai cô có thể yên tâm đi chơi.” Tất Thịnh vẻ mặt thái nhiên (tự nhiên, thư thái) cởi ra hai cúc trên của áo sơ mi.
“Nhưng tôi chơi không giỏi lắm, ngộ nhỡ thua thì sao?” bộ mặt Thạch Du nghiêm túc hỏi.
“Chơi không tốt? Vậy cô cũng phải tỏ ra là mình biết một chút?” Tất Thịnh mặt mỉm cười nhìn cô.
“Tỏ ra á! Nếu như mà tôi thua thì ai trả tiền? Anh hay là tôi?” Thạch Du dí dỏm nâng miệng nhỏ nhắn hỏi.
“Cô cứ nói đi? Là cô hay là tôi?” Tất Thịnh hỏi ngược lại cô.
“Đương nhiên là anh đấy! Nếu không tôi sợ sẽ đem tất cả gia sản của mình mất.” Thạch Du nháy mắt với anh bướng bỉnh cười một tiếng.
“Vậy nếu như cô thắng?” Tất Thịnh cười một tiếng, hỏi ngược lại.
“Tiền thắng là của tôi!” Cô nhanh chóng trả lời.
“Xem ra cô rất giỏ tính toán.” Tất Thịnh buột miệng cười.
“Đó là đương nhiên!” Thạch Du cúi đầu cười duyên, dùng chân chỉ trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Tất Thịnh không nhịn được cười ha ha, đột nhiên hăng hái, “Không bằng như thế này, chúng ta hãy đánh cuộc một cuộc trước, nếu như mà tôi thua, ngày mai nếu cô chơi thua liền do tôi trả, thắng thì cho cô ; nhưng ngộ nhỡ cô thua. . . . . .”
“Tiền đánh cuộc lớn như vậy, tôi không chơi nổi!” Thạch Du không đợi anh nói xong đã vội vàng cự tuyệt.
“Tôi còn chưa nói hết, nhìn cô chưa gì đã khẩn trương. Nếu như cô thua, thì hãy cởi một thứ quần hay áo ở trên người, chủ ý này như thế nào?”
Tất Thịnh cố ý dùng ánh mắt nhìn trộm cô.
Thạch Du suy tư một chút, “Theo anh nói, anh sẽ đồng ý nếu tôi thua thì do anh trả tiền , thắng thì tôi được hưởng rồi hả ?”
“Ừ.” Tất Thịnh hớn hở gật đầu cam kết.
Thạch Du nghĩ ngợi một lát, mặc kệ thắng hay thua dù sao cô đều là kiếm được tiền, vì vậy hào sảng (hào hứng sảng khoái) mở miệng đồng ý, rồi sau đó lại để ý có chuyện không ổn; cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lập tức ngẩng đầu lên không chịu nói: “Không được! Trên người tôi một bộ quần áo, ngộ nhỡ tôi thua thì anh sẽ được tiện nghi à!”
Tất Thịnh nhăn mày lại xem kỹ cô, “Cô nói cũng đúng, tốt! Cho phép cô bây giờ đi thay quần áo.”
Thạch Du vừa nghe, không che giấu được cảm giác hưng phấn, “Tốt!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc