Giả Dung - Chương 04

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Ông của Diệp Dung Hoa, ba ngày sau khi Khấu Quân Khiêm cùng cô nói chuyện thì qua đời.
Lo xong tang lễ của ông cô gầy mất một vòng.
Cô càng trở nên ít nói hơn, cảm giác như không tồn tại, khi ở nhà càng ít nói chuyện hơn, bởi vì người luôn vỗ lưng cô, yêu cô, nghe cô làm nũng đã không còn nữa.
Cô biết cha mẹ vẫn quan tâm đến cô nhưng là luôn không gần gũi nên không sao làm biến mất khoảng cách đó được, đã sống hai mươi mấy năm vậy mà ngay cả một cái ôm cũng miễn cưỡng mới có.
Trạm Hàm một mực yên nặng nhìn cô, nghĩ rằng cô sẽ không phát hiện ra nên chăm chú nhìn cô.
Hôm nay, cô vừa bước chân vào cửa hàng, đang tìm bàn trống để ngồi xuống bên tai đột nhiên vang lên một tiếng lạnh lùng “Cút”
Cô nhìn về phía sau bên trái thấy là Trạm Hàm.
Xung quanh đây không phải chỉ có nhà hàng này. Cũng lười tranh cãi xem ai đến trước hay sau, cô xoay người đi ra ngoài, ai ngờ anh cũng đi theo.
Ngày thường thì từ xa nhìn thấy thì sẽ tìm đường vòng để đi, hôm nay thì lại khác, thủy chung duy trì một khoảng cách nhất định đi bên trái cô.
Một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Được, cô biết mình không được hoan nghênh.
Cô không ăn một bữa cơm cũng không ૮ɦếƭ được. Lại thay đổi hướng đi về phía đê.
“Đừng đi theo!” Anh theo sau âm trầm nói: “Ta nói lại lần nữa, đừng bao giờ để ta gặp lại nữa.”
Đủ rồi. Cô dừng bước, trừng mắt với người đi theo sau như bóng với hình.
“Rốt cuộc là ai đi theo ai? Anh nghĩ rằng tôi muốn nhìn thấy anh lắm sao?”
Anh kinh ngạc chăm chú nhìn cô, đại khái là không tin là cô sẽ nổi giận.
Đúng vậy, người tính tình hiền hòa, luôn luôn tươi cười với người khác – Diệp Dung Hoa làm sao có thể quát to, không khống chế được mà trên đường mắng chửi người như vậy? Cô cười trào phúng.
Chắc là cô rất khó chịu rồi. Bởi vì cô tính tình rất tốt nhưng như vậy là có thể ăn *** cô sao? Cô không nợ anh cái gì không nhất thiết phải nhượng bộ với anh, cam chịu tính tình cổ quái của anh.
“Bởi vì anh, tôi ngay cả một bữa cơm cũng không được tự do. Khi thấy anh ở trong cửa hàng đó tôi cũng không thể đi vào, gặp anh trên đường tôi luôn phải chọn đường vòng để đi. Là tôi ngại làm bẩn mắt anh, tôi biết chứ. Tôi không tranh ςướק với anh, nhưng hôm nay anh như âm hồn không tiêu tan đi theo tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì mà anh làm khó dễ tôi như vậy?” Nhiều năm nay cô không hiểu mình làm gì để cho người ta chán ghét, bài xích rốt cuộc hôm nay đã có thể phát ra ngoài, mắng một chuỗi dài, làm sao cũng không dừng được.
Anh đại khái bị cô làm cho lú lẫn rồi, đứng ngây ở đó một lúc, mới kinh ngạc đáp lại: “Cô không làm gì sai cả”
“Đã không có vậy tại sao lại chán ghét tôi?”
Chán ghét? Anh ngạc nhiên. Thì ra đó là tại sao mà cô lại hành động như vậy. Cũng đúng thôi, người bình thường thấy chắc chắn sẽ hiểu như vậy nhưng anh thực sự không có ý đó.
Anh há miệng nhưng không biết giải thích như thế nào.
Xấu hổ trầm mặc không nói gì, một lúc sau, cô nhụt chí bỏ qua: “Thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì cả, tôi hôm nay tâm tình không tốt, không điều khiển được cảm xúc, xin lỗi”
Cô làm sao mà phải xin lỗi? Đây không phải cô sai.
Thấy cô trầm mặc đi qua, anh đi nhanh đuổi theo. Đúng như anh đoán cô lại lên đê. Mỗi khi tâm trạng của cô không tốt sẽ lại tới đây ngồi hóng gió.
Nhớ tới cô còn chưa ăn cơm, anh mua Quan Đông nấu, cũng mua cả cafe lẳng lặng đứng phía sau cô.
Người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Đợi nửa ngày, anh cũng không tránh ra, cũng không nói chuyện, giống như một pho tượng đứng bên cạnh cô, mãi không thấy anh nói gì, cô mất kiên nhẫn: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Hết giận rồi sao?” Anh không đầu không cuối nói một câu này.
Anh cho rằng cô còn đang tức giận, nên đợi cô hết giận sao? Diệp Dung Hoa dường như đã hiểu một chút: “Nếu hết, thì anh muốn như thế nào?”
Anh đưa Quan Đông nấu : “Ăn một chút đi?”
Việc này đúng là ngoài ý muốn của cô, ánh mắt nhìn cốc cafe trên tay anh, cái kia cũng là mua cho cô?
Trạm Hàm hiểu nhầm ánh mắt của cô, lắc đầu: “Ăn xong mới có thể uống cafe.”
Trong nháy mắt, cô giống như nghe thấy mình thường nói với bọn trẻ: “Rửa tay mới có thể ăn bánh quy.” Cách nói đó làm cho cô có chút buồn cười.
Bên môi cô có chút ý cười, làm cho anh có chút ngây ngốc. Trong khoảng thời gian này, cô rất ít cười nhưng cho dù như vậy….
“Vẫn không được.”
Anh không hề bị nụ cười này mua chuộc được, anh kiên trì nếu không ăn gì mà uống cafe thì bụng sẽ khó chịu.
Người này tính tình rất thú vị. Diệp Dung Hoa liêc mắt nhìn anh, cánh tay đưa ra.
Thấy anh giống kẻ ngốc đứng đó, cô cười đáp: “Không phải là mua cho tôi ăn sao?”
“Ừ”
Cẩn thận đưa Đông Quan nấu nóng đến tay cô, rõ ràng là anh mua từ nãy vậy mà hoàn toàn không bị lạnh, thật kì lạ.
Nhân lúc cô cúi đầu ăn, cánh tay hướng về phía sau cô bắt lấy, bắt được thứ quỷ dị toát ra trên người cô, lấy ánh mắt cảnh cáo.
Lời ta nói ngươi không quan tâm sao?
“Đại thần tha mạng. Đây là ý trời, tiểu quỷ bọn tôi làm sao dám tự ý làm.” Làm sao có thể làm bọn chúng khó xử?
Ta mặc kệ dù là ý trời, ai cũng được miễn là đừng tới gần cô.
“Nhưng là ….. số mệnh Diệp Dung Hoa đã được quyết định như vậy rồi, trong một tháng này nhất định sẽ gặp kiếp nạn phải ૮ɦếƭ, ngài đuổi tôi đi chắc chắn sẽ có người khác đến.”
Có ta ở đây các ngươi sẽ không có cơ hội.
Tóm lại, anh sẽ không để điều gì bất trắc xảy ra với cô, nhất là sát quỷ mang đến tai họa làm hỏng số mệnh của cô (như kiểu thần ૮ɦếƭ ý).
Đây là nguyên nhân mà Tôn Y Nỉ muốn anh nhìn thấy.
Một khi bên người xuất hiện sát quỷ, trong thời gian tới chắc chắn sẽ gặp đại kiếp nạn, ai cũng sẽ không biết khi nào thì phát sinh cho nên anh không thể rời cô nửa bước, cho dù cô chán ghét anh, anh cũng không thể đi.
Diệp Dung Hoa bất ngờ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy phía sau cô, nắm đấm không kịp thu hồi.
Cút ra xa một chút.
Anh vừa nói xong, liền nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu chuyên chú đang nhìn.
“Tôi …. không phải nói cô.” Trạm Hàm cứng ngắc thu tay.
Anh cũng không muốn chọc giận cô, nhưng hành động như vậy… bởi vì anh không thể giải thích cho cô được, cô chắc chắn vĩnh viễn sẽ không để ý lời giải thích của anh.
Những lời này, ánh mắt lạnh như băng kia không phải nhằm vào cô thì là nói ai? Ở đây không còn ai khác.
Cô nhìn lại phía sau: “Ở đằng sau tôi có cái gì sao?”
“Không, không có.”
Vậy chỉ có thể có hai khả năng, anh nếu không phải là cao nhân ẩn mình thì chính là bị bệnh thần kinh.
Cô chắc chắn anh không phải là loại người sau. Cô nhớ tới ông cô những ngày cuối đời cũng thường nói chuyện với không khí.
“Là …. ông sao?” Cô nói nhỏ hỏi.
“Không phải.”
“Anh không cần gạt tôi, làm ơn.” Lệ nhanh chóng tích tụ quanh hốc mắt, cô nói có chút run, cúi đầu khẩn cầu: “Nếu là ông, không cẩn đuổi người đi.” Ông chính là lo lắng cô, cô biết. Trên đời này ông là người đối với cô tốt nhất, ông sẽ không làm cô bị tổn thương.
“Thực sự không phải, hắn đi rồi.” Khi anh đáp ứng sẽ vĩnh viễn bảo hộ cô, ông cô đã yên tâm mà rời đi.
“Vậy sao? Phải không?” Cô không nói.
Cô nhìn mặt sông, tịch mịch mất hồn, trầm mặc không nói gì, làm cho anh không đành lòng bật nói: “Nếu cô muốn gặp lại ông tôi sẽ dẫn ông tới.” Mới hết tuần đầu chắc vẫn đang trên đường xuống hoàng tuyền, anh cũng quen biết với quỷ hồn chắc là sẽ không khó lắm.
Người bình thường mà nghe như vậy chắc chắn sẽ nói là bị bệnh thần kinh?
Cô nghiêng mặt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh không giống là nói giỡn.
“Muốn sao?” Anh hỏi lại.
Cô lắc đầu: “Không nên.” Nếu ông đã rời đi vậy cứ để ông đi không nên để ông lại nhớ mong.
Cô không nói thêm gì nữa, anh cũng rất nhẫn nại, không nói gì chỉ ngồi bên cạnh cô, cùng cô ngồi hóng gió. Cô vỗ bỏ cát bám trên váy, đi bộ về nhà, anh cũng yên tĩnh đi theo.
Đã đến nhà cô. Đến đây anh cũng không còn lo lắng nữa. Ở đây có thổ địa giữ cửa, ngày đầu tiên khi cô chuyển đến đây anh đã sang đó chào hỏi rồi, thổ địa cũng nể anh chiếu cố thêm cho cô, đương nhiên, cũng vì cô có tâm địa thiện lương, kính thần lễ Phật, có mấy đời đều làm việc thiện.
Anh bỗng nhiên vươn tay giữ chặt cô.
“Tôi ….. Không có chán ghét cô.” Anh cố gắng nói ra những lời này.
Cô kinh ngạc trừng mắt, không phải vì lời nói của anh mà là hành động của anh. Chuyện này mà anh vẫn nhớ sao, còn muốn giải thích với cô nữa.
“Vậy tại sao anh luôn tránh tôi?”
Anh há mồm lại ngậm miệng lại, suy nghĩ một lúc lâu miễn cưỡng mới nói một cách ngắn gọn : “Vì cô không muốn nhìn thấy tôi.”
“Tôi chưa bao giờ nói như vậy.” Sao anh lại có thể chắc chắn như vậy?
” …… ” Không phải hiện tại mà là rất lâu rồi, thật lâu trước kia.
“Vậy nếu tôi không phải không muốn gặp anh, có phải sau này chúng ta ai cũng không cần tránh mặt nhau?”
Anh đứng đó.
“Có phải như vậy không?” Cô kiên quyết muốn có được câu trả lời.
“…… Tất nhiên là được.”
“Trên đường gặp nhau cũng chào hỏi nhau một tiếng.”
“…..” cũng tốt hiện tại cô và Khấu Quân Khiêm đã chia tay, anh không cần lấy thân phận người khác để đến gặp cô, ông cô vừa mới mất, tâm tình cô thật sự không tốt, như vậy anh có thể bên cạnh cô, không cần thi triển thuật ẩn thân.
Huống chi cô còn đại kiếp nạn năm 29 tuổi ….. Vì thế anh chỉ có thể gật đầu.
“Vậy, ngủ ngon.” Cô nói.
Anh gật đầu đáp lại, xoay người quay về phố Khởi Tình.
Người này thật đúng là không thích nói chuyện. Diệp Dung Hoa nhìn thân ảnh càng ngày càng xa của anh, hạ mắt chăm chú nhìn đầu ngón tay nơi anh vừa chạm vào.
Tay anh, thật là lạnh …..
*********************
Cuộc sống của cô bỗng nhiên lúc nào cũng xuất hiện hình bóng Trạm Hàm. Tựa hồ chỉ cần cô rời khỏi cửa đi đến đâu cũng nhìn thấy anh.
Trước đây không bao giờ gặp thì bây giờ lại có mặt ở khắp nơi, lúc đầu cô không quen với việc này nhưng sau mấy lần thì cũng quen.
Cô thường lên đê hóng gió, mà anh luôn yên tĩnh ở bên cạnh cô, không quấy nhiễu cô, yên tĩnh đứng đó, tri kỷ chiếu cố cô.
Thời điểm cuộc sống cô bị thương nhất thì anh rót vào đó dòng nước ấm, mùi vị của Quan Đông ấy trở thành sự ấm áp trong trí nhớ của cô.
Cô không phải không để ý, sự quan tâm của anh cô từng chút một ghi tạc trong lòng. Cô chính là không hiểu…
“Không hiểu cái gì?”
Bên tai truyền đến tiếng nói đặc trưng vừa lạnh vừa trầm, lúc này cô mới phát hiện ra là mình đã nói ra.
“Đây là điều tôi không hiểu…” Cô thấp giọng nói.
“Cái gì?” Anh vừa nói cái gì sao?
Không cần nói gì, anh chịu lên tiếng trả lời cũng đã làm cho người khác cảm thấy khó hiểu rồi. Căn cứ vào sự quan sát của cô, bất kì ai anh phần lớn là không thèm để ý, không cần mở miệng thì sẽ không mở miệng, cho nên hàng năm anh mới có thể trở thành người quái gở nhất phố Khởi Tình, được công nhận là người khó ở chung nhất……… Mà chính xác mà nói thì là anh không muốn ở cùng ai.
Nhưng chỉ cần cô mở miệng nói, vô luận là gì, anh chắc chắn sẽ trả lời, đối đãi đặc biệt như vậy, muốn nói cô không cảm nhận được không phải cô quá ngu sao.
Cô không hiểu, tại sao anh lại đối xử đặc biệt với cô như vậy? Bọn họ rõ ràng là không quen nhau mà?
Không quen sao? Từ đáy lòng có một tiếng nói khác, hỏi lại cô.
Khi ở chung với anh, rõ ràng có một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen, giống như ….
Mặc cho cô nghĩ đến nát đầu cũng không thể nghĩ được cái gì, cô rốt cuộc ở đâu, khi nào quen biết anh?
“Tôi ngày mai sẽ lại đi làm.” Viện trưởng biết cô và ông có tình cảm tốt, nên cho cô nghỉ hai tuần để lo tang lễ và điều chỉnh tâm tình sau đó sẽ quay lại làm việc.
“Ừ” Vậy là từ mai anh lại phải dùng thuật ẩn thân. Khi cô làm việc không thể giống bình thường canh giữ ở bên cạnh cô.
“Mấy ngày nay cảm ơn anh.” Có lẽ là do đồng tình? Bởi vì cô mới mất người thân cho lên mới chú ý đến cô?
Kỳ thực cô không hề yếu ớt như vậy, anh cố tình đi theo, bộ dáng như sợ cô sẽ nghĩ quẩn, nói như thế nào cô cũng sẽ giống như trước đây. Tuy rằng cô không hề nghĩ quẩn, cô vẫn thực lòng cảm ơn anh nhiều ngày nay đã làm bạn bên cạnh cô, khi cô rơi vào bi thương, có người bên cạnh làm cho cô không còn cảm giác cô đơn.
Vốn tưởng rắng nói như vậy là rõ ràng rồi, nhưng hôm sau khi cô ra khỏi cửa vẫn thấy anh đang chờ ở cửa.
“Tôi đưa cô đi” Nhàn nhạt một câu chính là giải thích anh vì sao vào lúc sáng sớm lại xuất hiện ở đây.
“Anh… Không cần như vậy, hiện tại tôi tốt lắm.” Cô nói muốn đi làm lại chính là muốn tâm tình tốt hơn, ông cũng không hy vọng cô luôn đắm chìm trong bi thương.
“Tôi biết” Cô rất kiên cường, không có gì là không vượt qua được “Đi thôi”
Anh thực sự nghe không hiểu tiếng người sao. Cô bực mình đi về phía trước không quan tâm anh.
Trạm Hàm sẽ không phải là không hiểu được cô đang tức giận, nhưng là vô phương, chờ cô qua kiếp này, anh sẽ không để cô nhìn thấy anh, chọc cô không vui.
Một tiếng thét chói tai vang lên, cô chỉ cảm thấy cả người bị kéo về phía sau, hoảng hốt không phát hiện mình đang bị anh ôm.
Sự việc vừa xảy ra trong nháy mắt kia, cô cảm thấy mình vừa rồi gần rơi vào tay tử thần. Con đường này có một khúc quẹo, lái xe sẽ không nhìn thấy phía trước, thường xuyên xảy ra những chuyện không may.
Anh vươn tay đỡ cô đứng lên, lạnh nhạt nói: “Có thể đi được rồi.”
Diệp Dung Hoa nghiên cứu anh lạnh nhạt dường như không xảy ra chuyện gì, anh luôn kiên trì đi theo cô, không phải sợ cô nghĩ quẩn trong lòng mà là muốn bảo vệ cô, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?
“Anh…”
Anh dừng bước, đứng bên cạnh chờ đợi.
“Cám ơn.”
Cô không tức giận? Trạm Hàm suy ngẫm do dự nói: “Cái kia……”
“Cái gì cơ?” Tự nhiên ấp a ấp úng, không giống anh chút nào, làm cô có chút chú ý.
“……. Có bữa sáng sao?” Cô đã đáp ứng là sẽ làm bữa sáng cho anh ăn, nhưng cuối cùng, cô đem bữa sáng đó cho Khấu Quân Khiêm. Anh luôn nhớ kĩ việc này.
“A” Vẻ mặt của anh thật ủy khuất, biểu cảm bi thương chỉ vì bữa sáng?
“Bữa sáng.” Anh kiên định nói lại lần nữa.
Thật giống đứa bé trai cáu kỉnh. Cô phát hiện, cô cư nhiên là muốn cười.
“Được, được, vì ơn cứu mạng, Tôi đây sẽ làm bữa sáng để báo đáp.” Cô nhường bữa sáng do chính tay cô làm. Dù sao trong nhà trẻ cũng có đồ ăn, viện trưởng mỗi lần đều mua rất nhiều, chỉ là cô có thói ăn đồ do chính tay mình làm.
Anh không khách khí tiếp nhận.
Đi bộ đến cửa nhà trẻ, anh lại dặn dò: “Khi nào tan làm thì nhớ chờ tôi. Trong khoảng thời gian này cô nhớ lưu ý đến mình.”
Diệp Dung Hoa tìm được manh mối qua lời dặn dò của anh. Quả nhiên là sẽ có chuyện sắp xảy ra.
Cả một ngày, mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Tạm biệt đứa bé, đã hoàn thành công việc ngày hôm nay, vừa đi ra đến ngoài cửa nhà trẻ, liền thấy anh trầm tĩnh đứng chờ rồi.
Cô tươi cười đi đến chỗ anh: “Chờ lâu chưa?”
“Không lâu.” Chờ cô vĩnh viễn không bao giờ là lâu cả.
“À, hôm nay nhà trẻ còn ít bánh quy nướng.” Sau khi chia cho bọn trẻ, người thứ nhất cô nghĩ đến là anh. Nhớ đến vẻ mặt bất mãn của anh, sau cô chấp nhận đưa bữa sáng cho anh vẻ mặt anh lại thay đổi, cô lại muốn cười.
Anh nhìn cô một cái rồi mới yên lặng nhận lấy.
“Hôm nay không xảy ra chuyện gì” Cô chủ động nói.
“Tôi biết.”
Từ nhà trẻ đi bộ về nhà mất gần 10 phút.
Cô đứng ở cửa hỏi anh: “Sáng mai anh lại tới à?”
“Ừ”
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng.”
“Ừ”
Nói chuyện với nhau chỉ mấy câu ngắn gọn, kết thúc một ngày.
Liên tiếp trong một tuần, hai người vẫn duy trì như vậy, bọn nhỏ tò mò hỏi cô: “Cô giáo Dung Hoa, người hàng ngày chờ cô là bạn trai mới của cô à?”
Từ đó về sau, bon trẻ sẽ trực tiếp gọi: “Cô giáo, cô giáo! Bạn trai cô đến đón cô kìa.”
Diệp Dung Hoa đã nói bọn nhỏ là không phải nhưng cũng không hiệu quả, cuối cùng cũng mặc kệ bọn trẻ.
Bọn họ quan hệ không phải như vậy, nhưng anh lại luôn nắm tay cô.
Bọn họ quan hệ không phải như vậy, nhưng anh ăn bữa sáng do cô chuẩn bị.
Bọn họ quan hệ không phải như vậy, nhưng cô luôn đi cùng anh, trong lòng tuy không hiểu lại cảm thấy rất bình yên.
Bọn họ quan hệ không phải như vậy, nhưng anh đối với người khác luôn không có tính nhẫn lại nhưng với cô thì lại có.
Bọn họ quan hệ không phải như vậy…… Thực sự không phải sao? Ngay cả đứa em gái cũng nói, đây chỉ có thể là hai người có tính tình giống nhau hiểu ý nhau thôi, cô luôn trầm tĩnh, anh luôn cố chấp, nhất là con ngươi đen sâu thẳm như cất giấu vô vàn tâm sự, đó chính là vết thương chí mạng của cô.
Hôm nay, anh cũng giống như mọi ngày cùng cô đên nhà trẻ liền tách ra, cô cười nói: “Hôm qua đầu bếp của vườn trẻ nói với tôi, hôm nay làm chút điểm tâm hình tháp, tôi sẽ cố để dành một ít cho anh.”
Cô phát hiện, anh rất thích món này, tuy rằng, tuy rằng đã là đại nam nhân, biểu cảm lạnh lùng, nhưng rất nhiều lúc lại giống đứa bé trai trong nhà trẻ, nếu chưa được ăn thì sẽ rầu rĩ không vui.
Anh gật đầu, tự nhiên nhặt chiếc lá khô rơi trên đầu cô.
Cô hơi đỏ mặt, cúi đầu vội vàng nói: “Vậy buổi chiều gặp lại.”
Buổi sáng thật bận rộn, bị một đám tiểu tử hiếu động kia ép buộc đến mức thắt lưng cũng mỏi đến mức không đứng thẳng được. Gần đến giờ phát điểm tâm mới có thể bắt bọn trẻ ngồi ngoan tại chỗ.
“Tay đã rửa chưa?”
“Rồi ạ.” Trăm miệng một lời trả lời, quơ quơ chiếc tay ngắn nhỏ bé.
“Tốt, vậy cô sẽ đi lấy điểm tâm.”
Hô…. Rốt cuộc, bọn trẻ lại không chịu ngồi yên, cô xương cốt cũng sắp gãy mất.
Diệp Dung Hoa thở dài một cái, vừa bước vào đến bếp đã ngửi thấy mùi thơm nức rồi.
Một bên đếm số lượng bánh, một bên nhận xét xem hôm nay ai ngoan, dùng miếng giấy hình quả đào để đổi lấy một khối điểm tâm.
A, đúng rồi còn có Trạm Hàm, cô đã nhận lời bớt vài cái cho anh.
Cô cũng khá thân với đầu bếp, tuy rằng viện trưởng trong các cuộc họp thường kỳ vẫn kiểm tra xem phát được bao nhiêu khối điểm tâm, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu mỗi ngày phải cố gắng giúp cô bớt chút điểm tâm, hay là cô mang nguyên liệu đến góp vào.
Cô mải đếm, bên tai bỗng nhiên dường như truyền đến tiếng đồm độp, cô không kịp suy nghĩ, tiếng nổ lớn hơn ầm ầm vang lên, lửa rất nhanh cháy to, chặn ngay chỗ cửa bếp.
Đúng rồi còn cửa sau.
Cửa sau trực tiếp thông với bên ngoài nhà trẻ, là nơi làm cho người ta chuyển nguyên liệu nấu ăn vào, chỉ khi nào có hàng nếu không mọi người sẽ không đi ra bằng nối đó.
Cô bị sặc khói ho khù khụ, cố gắng cúi thấp người để tìm hướng ra, khói dày đặc làm cho nước mắt chảy ròng không nhìn rõ phương hướng, cô theo bản năng đi về phía trước tìm được cửa sau.
Nóng quá!
Cô bị đau lập tức thu tay lại, cửa sắt cực nóng, tay không không thể chạm vào.
Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cô nhất định phải ૮ɦếƭ trong này sao?
Cô cắn răng, lấy hết dũng khí dùng tay vặn chốt cửa ra, tay bị bỏng vẫn tốt hơn là mất mạng.
Ổ khóa đã lâu lên bị rỉ sắt, bởi vì ngày thường ít khi sử dụng nên cũng không muốn thay, không nghĩ tới vì thế mà làm cô lúc này chịu khổ.
Đau quá! Không biết là do khói quá dày hay là đau từ tay, cô nước mắt không ngừng rơi.
Cửa sắt vì sức nóng mà vặn vẹo biến hình, càng khó mở, thế nào cũng kéo không được, cô nhanh chóng không còn sức lực nữa.
Lửa hình như càng cháy càng mạnh, không khí càng lúc càng loãng, cô đè ***, hô hấp dồn dập.
Tại lúc này, đầu óc đang quay cuồng thế nhưng lại hiện lên hình bóng của Trạm Hàm.
Trong lúc sinh tử này lại thầm nghĩ đến anh.
Đây là nguyên nhân anh luôn đi theo cô? Sớm biết người phố Khởi Tình không đơn giản, không hề thiếu những người có năng lực đặc biệt, anh chắc là đã đoán được cô sẽ không sống được qua 29 tuổi.
Cô ngồi xổm xuống không ngừng khóc.
Thật là tiếc … Nếu còn cơ hội tiếp tục sống, cô thực sự muốn biết, quan hệ giữa bọn họ sau này sẽ như thế nào? Anh đối với cô không chỉ là do đồng tình chứ? Bằng không sự sống ૮ɦếƭ của cô cũng không ảnh hưởng đến anh, anh việc gì mà phải để ý như vậy?
Cô khó khăn lắm mới có người để ý …. Cho dù anh luôn trầm mặc, cô có thể hiểu được anh qua ánh mắt, cảm thụ của anh ……
Mang theo chút luyến tiếc cùng tiếc nối, cô nhắm mắt lại, từ đáy lòng gọi tên Trạm Hàm.
“Trạm Hàm”
“Tôi ở đây.”
Gì? Hai mắt cô không nhìn rõ. Anh ở đây không phải ảo giác, anh đang ngồi xổm trước mặt cô.
“Anh ……. Làm sao có thể …………. Ở trong này?”
“Nếu cô chịu gọi tôi sớm, thì không phải đến tận bây giờ mới tìm được cô.”
“Tìm tôi?” Anh luôn luôn tìm cô?
“Ừ, nhắm mắt lại, đừng sợ, có tôi ở đây rồi.” Trạm Hàm ôm cô vào lòng, lau đi giọt nước mắt trên má cô.
“Được” Cô tin tưởng anh, không có lý do gì chính là tin tưởng thôi.
Thân hình thả lỏng dựa vào gần anh, đem sinh mệnh hoàn toàn giao cho anh.
Trạm Hàm ôm chặt lấy cô, tuy có thể sử dụng phép di chuyển đưa cô đến nơi an toàn, nhưng như vậy sẽ làm cho người khác sợ hãi, sau đó cũng không có biện pháp nào giải thích với người khác.
Bị coi là ngoại tộc đôi với cô không tốt.
Suy nghĩ một lát, anh vân quyết định đi ra bằng cửa , lửa này không làm bỏng được anh.
Đem mặt cô áp vào trong ***, tay anh mở cửa sắt ra. Anh cũng là có *** dù không đau nhưng chắc chắn là sẽ bị bỏng, để cô được kết quả chu toàn thì đó cũng đáng giá.
Không khí lạnh đánh lại, cô mê man ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình đang đứng dưới anh mặt trời, mọi người xung quanh đang ồn ào, như xa như gần nghe không rõ, hai mắt bị hoa chỉ thấy mờ mờ. Hít vào quá nhiều khí CO2 làm cho đầu cô một trận choáng váng, đứng không vững.
Hình như có người đỡ cô…… Là ai? Cô không nhận ra đó là ai.
“Trạm …. Hàn…” Cô theo bản năng gọi cái tên này, tay vội vàng sờ soạng xung quanh.
“Tôi ở đây” Trạm Hàn một tay đỡ lấy lưng cô, một tay bắt lấy cánh tay đang tìm kiếm kia: “Không có việc gì nữa rồi, đừng sợ.”
Cô nghe thấy từ không còn việc gì, anh không hiểu chỉ thấy bên môi cô xuất hiện ý cười nhẹ, thả vật trong tay vào tay anh, cô giữ là một khối điểm tâm.
“Thật có lỗi còn mỗi một chiếc….”
Đây là câu nói cuối cùng mà cô nhớ đươc trước khi mất đi ý thức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc