Gia Cố Tình Yêu - Chương 43

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Nỗi đau cũ vết thương mới
Buổi tối, Cam Lộ khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc thì di động reo lên. Căn nhà này không lắp điện thoại, cô đã hứa với Thượng Tu Văn, di động lúc nào cũng phải ở chế độ mở để tiện hai người liên lạc.
Cô nhổm người dậy, cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình hiển thị màu xanh nhạt thì thấy số nhà cha cô gọi đến nên vội vàng bắt máy.
Giọng hoảng loạn của dì Vương vọng đến: “Lộ Lộ, cha con đột nhiên nôn ra máu, làm sao bây giờ?”
Cam Lộ thất kinh: “Dì gọi 120 ngay, gọi xe cấp cứu đến. Sau đó giữ liên lạc với con, nói cho con biết cha được đưa đến bệnh viện nào.”
Sức khỏe của ông Cam, cha Cam Lộ, luôn không được tốt cho lắm, trước đây cô đã từng có kinh nghiệm ứng phó với tình huống thế này, nên vẫn giữ được phần nào bình tĩnh, vội vàng xuống giường, bỗng dưng nhớ ra cả dì Vương và cha cô đều không có điện thoại di động, số của cô lại được cài phím tắt trong điện thoại bàn, với sự bàng hoàng, bấn loạn của dì Vương hiện giờ, lát nữa có nhớ liên lạc với mình không đã là vấn đề lớn, cô lo lắng đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô lấy điện thoại gọi đi, điện thoại bên đó đang bận máy. Cô với tay lấy áo khoác, trán đập mạnh vào cây cột ở cuối giường, đau đến thấu trời xanh, lúc đó mới nhận ra, mình không bật đèn phòng. Cô ôm lấy đầu, sờ soạng trong bóng tối, mượn ánh sáng leo lét trên màn hình điện thoại, mò mẫm mở công tắc đèn, cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi đột nhiên nghĩ ra cách đối phó.
Cô tìm tên Nhiếp Khiêm trong sổ danh bạ điện thoại, sau vài tiếng chuông, Nhiếp Khiêm nghe máy: “Lộ Lộ, muộn thế này rồi, có chuyện gì…”
Cô vội vàng nói: “Xin lỗi, Nhiếp Khiêm, cha em bị bệnh rồi, có lẽ đã gọi được xe cấp cứu, em lập tức đến đó ngay, anh ở gần đó, có thể giúp em qua đó xem sao, xe cấp cứu đưa đến bệnh viện nào, sau đó báo cho em biết.”
“Anh đi ngay.” Nhiếp Khiêm trả lời ngắn gọn, cúp điện thoại.
Cam Lộ đã phần nào bình tĩnh trở lại, mặc áo khoác, xách giỏ, nhanh chóng ra khỏi khu chung cư, hấp tấp định đón một chiếc taxi, nhưng đã quá 12 giờ đêm, xe cộ phóng như bay trên đường, khó khăn lắm mới đón được chiếc xe trống, cô vừa yên vị thì điện thoại Nhiếp Khiêm gọi đến: “Xe cấp cứu đã đến rồi, nói là Bệnh viện số ba của thành phố, anh lái xe chạy theo sau, em đừng vội.”
“Được, em đến ngay.”
Lúc Cam Lộ chạy đến khoa cấp cứ của Bệnh viện số ba thành phố, ông Cam đang ở trong làm các xét nghiệm, dì Vương ngồi thẫn thờ trên hàng ghế dài ngoài hành lang, ánh đèn hắt xuống trông gương mặt bà càng trắng bệch.
“Dì Vương, chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
“Dì cũng không biết nữa Lộ Lộ, lúc ăn cơm tối ông ấy còn khỏe mạnh là thế, trước khi đi ngủ nói có chút khó chịu, dì vốn dĩ đã định gọi cho con, ông ấy lại bảo đừng làm phiền con, ngày mai hẵng nói. Khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, ông ấy đột nhiên ngồi dậy nói buồn nôn, dì còn chưa kịp dìu ông ấy sang nhà vệ sinh thì ông ấy đã há miệng, nôn ra toàn máu.”
“Cha dạo này có uống R*ợ*u không?”
Dì Vương ngần ngừ, Cam Lộ sốt ruột: “Dì Vương, ngay từ đầu con đã nói rất rõ ràng với dì, cha đã từng phẫu thuật dạ dày, bác sĩ dặn không được uống R*ợ*u nữa mà.”
“Tính khí ông ấy con không phải không biết, dì không ngăn ông ấy được.”
Nhiếp Khiêm cầm hóa đơn viện phí lại, nhẹ nhàng vỗ vai Cam Lộ: “Em đừng lo lắng quá, xem bác sĩ nói sao đã.”
Cam Lộ trong lòng vô cùng sốt ruột, cố gắng kìm nén lại, nhưng không nhịn được hỏi dì Vương: “Cha uống bao nhiêu?”
“Hôm nay không nhiều lắm, chỉ có hai chung nhỏ R*ợ*u trắng.”
Cam Lộ thất kinh: “Cái gì mà hôm nay không nhiều lắm, chẳng lẽ cha ngày nào cũng uống ư? Lần trước con hỏi, dì còn nói với con ông ấy không uống giọt R*ợ*u nào.”
Dì Vương mặt mày trắng bệch, đành nói ngang: “Ông ấy không cho dì nói. Thật ra ông ấy vẫn uống dì nhiều nhất cũng chỉ có thể kiềm chế ông ấy, không cho ông ấy uống R*ợ*u nặng, uống quá nhiều mà thôi.”
Cam Lộ biết sự buông thả của cha với chính bản thân ông, vì chuyện này mà tức giận cả với dì Vương thật không công bằng, cô không thể nói gì thêm được nữa. Vừa bước xuống taxi cô đã chạy như bay vào đây, bây giờ mới thấy toàn thân không còn chút sức lực, trước mắt tối sầm lại, vội vàng lùi ra sau ngả người ngồi xuống ghế.
Nhiếp Khiêm nhíu mày nhìn cô: “Ông xã em đâu?”
“Anh ấy đi công tác rồi.”
“Chủ tịch mới của Húc Thăng mà, chắc chắn là bận rộn lắm.”
Cam Lộ lấy làm lạ, quy mô của Húc Thăng không phải nhỏ nhưng dù sao cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh bên, ngành nghề kinh doanh cũng không phải là nghề đang hot hiện này, chẳng có danh tiếng gì, ít ra báo chí ở đây cũng chẳng hề đăng bài về buổi họp báo của Húc Thăng. Nhưng cô lại nghĩ, Nhiếp Khiêm làm trong ngành nhà đất, dĩ nhiên sẽ lưu ý đến tin kinh tế ở các báo đài, Tín Hòa và Húc Thăng lại có chút quan hệ, anh biết cũng chẳng có gì là lạ.
Cô không tỏ ra bất cứ thái độ gì chuyển đề tài: “Cám ơn anh, Nhiếp Khiêm, làm phiền anh thật ngại quá, anh về trước nghỉ ngơi đi.”
Nhiếp Khiêm ngược lại đến ngồi bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô: “Trán em bị sao thế?”
Cô mơ màng đưa tay lên sờ trán lúc đó mới nhận ra, cú va chạm với thành giường lúc nãy không phải là nhẹ, trán hơi sưng lên, sờ vào thấy đau: “Không cẩn thận cụng đầu ấy mà.”
Nhiếp Khiêm quan sát chỗ bị sưng, ánh mắt anh khiến cô thấy ngượng ngùng, nhất là ý thức được sự có mặt của dì Vương, đành ngả đầu về sau: “Không sao đâu, cũng không đau lắm.”
Nhưng Nhiếp Khiêm vẫn dán chặt mắt vào chỗ bị thương: “Có thật là không cẩn thận bị va đầu không?”
Cam Lộ thật không biết phải nói thế nào: “Thế anh cho là gì?”
“Em nên chú ý, không cẩn thận bị va đầu khiến càng ngốc thêm thì có mà ૮ɦếƭ.”
Cam Lộ sững người, nhưng liền gượng cười: “Nói như vậy, ai cũng biết em là một con ngốc rồi.”
Nhiếp Khiêm hối hận vì lời vừa nói lúc nãy: “Xin lỗi, em đừng suy đoán lung tung, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Không sao, tự biết mình ngốc còn hơn bị người khác công nhận là ngốc mà mình không biết.”
Khẩu khí tự mỉa mai đầy chua chát của Cam Lộ khiến Nhiếp Khiêm nhất thời không biết phải nói gì. Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Làm gì đến mức mọi người đều công nhận, đa số đều cho rằng vợ chồng em không thích ồn ào.”
Dù trong lòng có nặng nề thế nào, nghe xong câu đó Cam Lộ cũng phải bật cười, cười đến nỗi hai vai rung lên, tưởng như không thể dừng lại được. Dì Vương kinh ngạc nhìn cô cười như người điên, sợ hãi nhìn Nhiếp Khiêm, Nhiếp Khiêm chưa bao giờ thấy Cam Lộ như thế này, anh lại vỗ nhẹ vai cô: “Lộ Lộ, trấn tĩnh lại đi.”
Cam Lộ cúi đầu, mặt vùi trong hai lòng bàn tay, cố gắng ngăn tiếng cười mà chính cô còn cho là kỳ quái phát ra khỏi miệng. Dãy hành lang bệnh viện bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một lúc sau, y tá bước ra, bảo họ có thể vào. Mấy người họ vội vã bước vào trong phòng bệnh. Căn phòng theo dõi diễn tiến bệnh này có 4 giường bệnh, nhưng chỉ có mình cha Cam Lộ nằm đó, bác sĩ trực nói với Cam Lộ, kết quả siêu âm cho thấy gan và lá lách đều có bất thường, tối nay cần phải ở lại bệnh viện để kiểm tra và truyền địch, phải đến ngày mai mới có kết quả chính xác.
Y tá dặn dò người thân chú ý quan sát dịch truyền, có phản ứng xấu phải báo cho bác sĩ ngay. Cam Lộ lo lắng cám ơn họ, quay đầu nhìn ông Cam sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên chiếc áo ngủ phần *** vẫn còn vệt máu đỏ sậm, nhìn thật đáng sợ.
Cam Lộ ngồi xuống, mệt mỏi nói: “Nhiếp Khiêm, phiền anh thuận đường đưa dì Vương về nhà giùm em, tối nay em sẽ ở đây.”
Dì Vương lo lắng nhìn cô: “Lộ Lộ, sắc mặt không được tốt, để dì ở đây được rồi.”
Cô lắc đầu: “Dì đừng giành với con nữa, xem ra cha phải nhập viện rồi, dì về nhà thu dọn quần áo và các vật dụng cần thiết, ngày mai mang đến đây, sáng mai con có tiết dạy, nếu không xin nghỉ được, ban ngày chỉ có mình dì ở đây thôi. Về nhà nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Nhiếp Khiêm không nói gì, dẫn dì Vương đi ra.
“Lộ Lộ, người cha vô dụng này lại gây phiền phức cho con nữa rồi.” ông Cam cố gắng mở cặp mắt lờ đờ, nói không ra hơi.
“Sao lại phiền phức ạ, cha đâu cần phải nói với con gái mình những lời như vậy?” Cam Lộ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cố gắng tươi tỉnh an ủi ông, “Đừng nói gì nữa, ngủ đi cha à, nếu thấy chỗ nào không khỏe, phải nói với con ngay đấy.”
Ông Cam nhắm mắt lại, hơi thở có phần nặng nhọc, không biết có ngủ được không. Cam Lộ thẫn thờ ngồi nhìn cha, gương mặt ông vàng vọt hơi sạm lại, tiều tụy đến mức nhìn già hơn tuổi thật đến cả chục năm, sống mũi cô cay cay, cô phải tự kìm nén mình không suy nghĩ lung tung.
Dung dịch thuốc từng giọt từng giọt chầm chậm rơi xuống chảy qua ống truyền vào cơ thể cha cô, cảnh tượng đơn điệu ấy hình như có chút hiệu qua gây buồn ngủ, cô cũng không biết mình vô nghĩ cô lo, đầu óc trống rỗng thiếp đi trong bao lâu, Nhiếp Khiêm đã quay trở lại, không một tiếng động lấy áo khoác đắp lên người cô, sau đó kéo ghế ngồi cạnh cô.
“Anh về nhà nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với em đâu.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em nên sớm nghĩ đến mới phải, dì Vương sao có thể ngăn được cha, haizzz, thói nghiện R*ợ*u của cha rõ ràng là chẳng thể cai được, em sơ suất quá.”
“Em lại thế nữa rồi, cha em là người trưởng thành, đã một lần phẫu thuật, nên biết rõ hậu quả của việc uống R*ợ*u mới phải, em không cần tự trách mình như vậy đâu.” Nhiếp Khiêm chau mày, “Với lại anh không nói về cha em, anh là nói em đấy. Bộ dạng vừa nãy của em, thật không bình thường chút nào. Lúc em 17 tuổi, em đưa cha đến bệnh viện phẫu thuật, tình thế còn nguy hiểm hơn lúc này nhiều nhưng không thấy em mất bình tĩnh như vậy.”
Cam Lộ mím chặt môi không nói.
“Nói như vậy, anh đoán không sai rồi, em thật ngốc đến nỗi hoàn toàn không biết gì về thân thế của chồng mình.” Nhiếp Khiêm lặng lẽ nhìn cô.
“Sao anh đoán được? Sao không như người khác nghĩ em không thích ồn ào, chẳng lẽ thái độ thường ngày của em không lặng lẽ, là người thích khoe mẽ sao?” Mặt Cam Lộ lại tỏ ra thái độ tự giễu mình.
“Sao anh ấy lại giấu em như thế? Cứ cho là không muốn em nhòm ngó đến tài sản của anh ấy, cũng có thể công chứng tài sản trước khi kết hôn, thậm chí ký hợp đồng hôn nhân mà. Làm ra vẻ bí mật như vậy, có lý do gì đặc biệt không?”
“Không phải chuyện gì cũng có đầy đủ lý do, thật ra đa phần lý do chỉ là một cái cớ mà thôi.” Cam Lộ buột miệng nói, nhưng lập tức hối hận ngay. Cô nghĩ, lôi bạn trai cũ đến giúp đỡ, tuy chỉ là bất đắc dĩ nhưng cũng có phần quá đáng, lại còn kể tội chồng với bạn trai cũ thì thật chẳng ra sao.
Nhiếp Khiêm hoàn toàn không để tâm đến vẻ hối hận của cô: “Anh luôn cho rằng, em là người biết sắp xếp cuộc sống của mình đâu ra đó.”
“Em cũng từng cho là vậy.” Cam Lộ cảm thấy mất hứng, “có người nói, người tính không bằng trời tính, lúc đó em còn cười mỉa mai cô ta. Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày mai anh còn phải đi làm, về nhà đi, hôm nay thế là phiền anh lắm rồi.”
“Sắc mặt em kém lắm, lên giường bên kia nằm chút đi, anh sẽ ngồi chờ dịch truyền hết gọi y tá rút kim ra rồi về.” Anh nhướng mày không cho Cam Lộ từ chối, “Được rồi, đừng khách sáo nữa. Em còn phải chăm sóc cha em, không thể ngã quỵ trước được.”
Cam Lộ cơ bản là không hề buồn ngủ, nhưng đúng là cảm thấy lưng đau nhức, mỏi nhừ, toàn thân chẳng còn chút sức lực. Cô không khách sáo nữa, cởi giày, nằm trên chiếc giường bệnh bên cạnh. Vừa đặt lưng nằm xuống, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm khắp cơ thể cô, khiến cô không muốn nhúc nhích nữa. Nhiếp Khiêm đắp áo khoác lên người cô, cô thậm chí đến lời cảm ơn cũng không còn sức để nói.
Dĩ nhiên, lúc 17 tuổi, cô từng đối mặt với sự việc tương tự thế này. Nhưng lúc đó khó khăn lớn nhất mà cô gặp phải chỉ là kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học không được như ý muốn. Dù không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, một mình cô cũng đủ sức để đối phó.
Bây giờ cô đã có đủ kinh nghiệm, lại không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc. Cô cũng biết chỉ cần một cú điện thoại, Thượng Tu Văn chắc chắn sẽ chạy đến ngay, gánh vác giúp cô, để cô được nghỉ ngơi.
Thế nhưng, cô lại chẳng thể nào làm cho mình nhẹ nhõm, mấy hôm nay trái tim cô đã căng như dây đàn, dường như không thể chịu đựng được bất kỳ sự trêu ngươi nào nữa.
Ánh mắt khép hờ của Cam Lộ hướng về phía Nhiếp Khiêm, chỉ thấy anh ngồi tựa lưng vào thành ghế, hình như đang lên mạng bằng di động, cứ chốc chốc anh ngẩng đầu lên nhìn ông Cam rồi lại nhìn giá truyền dung dịch.
Cô thấy hơi yên tâm, nhắm mắt lại.
Ban đêm, bệnh viện vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân vọng lại bên ngoài hành lang. Cô không biết mình mơ mơ màng màng trong bao lâu, lúc giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy y tá đang giúp ông Cam rút kim tiêm ra, thu dọn dụng cụ truyền dịch, đồng thời dặn dò Nhiếp Khiêm: “Lấy bông gòn giữ cho ông ấy một chút.”
Cô vội vàng nhổm người dậy bước xuống giường: “Để đấy em.”
Nhiếp Khiêm không có ý tranh giành, nhường vị trí đứng cho cô: “Cũng không cần giữ quá lâu, chút nữa lên giường nằm nghỉ thêm đi, anh về trước đây.”
“Cám ơn anh, áo khoác của anh này.”
“Cứ giữ lấy đi, ở đây không có chăn, khoác lên người, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh đó. Có chuyện gì, cứ gọi cho anh ngay nhé.” Nhiếp Khiêm trù trừ một lát, nói thêm một câu: “Dù là có chuyện gì.”
Cam Lộ cảm thấy bây giờ lại nói lời cảm ơn thì thật là giả tạo, đành gật đầu: “Anh về nghỉ ngơi đi, lái xe cẩn thận.”
Ngày hôm sau, Cam Lộ gọi điện lên trường xin phép, đổi tiết sang buổi chiều. Dì Vương sáng sớm đã mang đồ ăn sáng đến bệnh viện, ông Cam cần phải để bụng rỗng để làm xét nghiệm, Cam Lộ sau khi được dì Vương khuyên giải, miễn cưỡng ăn chút cháo, quả nhiên lập tức cảm thấy buồn nôn, đành chạy ngay vào nhà vệ sinh, lúc trở về phòng bệnh, lại nhìn thấy ông Cam và dì Vương đồng thời nhìn cô, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“Lộ Lộ, có phải con có rồi không?” Dì Vương thận trọng hỏi cô.
Cam Lộ nhìn vẻ mặt chờ đợi của cha và dì, nỗi xót xa dậy lên trong lòng, sống mũi cay cay, đành miễn cưỡng gật đầu. Ông Cam lập tức mặt mày rạng rỡ: “Lộ Lộ, sao con không nói sớm, hôm qua lại thức cả đêm ở đây, mau ngồi xuống mau ngồi xuống.”
Cam Lộ đành ngồi xuống: “Còn chưa đến 50 ngày mà, không sao đâu, cha nằm yên là được rồi.”
“Con xem trán con kìa, thâm tím một vệt lớn như vậy, sau này đi đứng phải cẩn thận đấy.” Dì Vương dặn dò cô, cô cười gật đầu.
Ông Cam thở vắn than dài: “Cha bệnh thật không đúng lúc chút nào. Haizzz, lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho con. Tu Văn đâu, lúc này mà còn đi công tác chưa về sao?”
“Anh ấy sắp về rồi.”
Đang nói chuyện thì y tá cầm đến bảng chi phí xét nghiệm, dì Vương nói để dì đi, Cam Lộ vội vàng ngăn dì lại: “Dì đã tuổi này rồi, đừng chạy tới chạy lui nữa, để con đi, bây giờ vận động một chút cũng không có vấn đề gì, con sẽ cẩn thận mà.”
Thanh toán tiền xong, cô thuê một chiếc xe lăn, cùng dì Vương đưa cha đến chỗ làm các xét nghiệm, buổi sáng trôi qua rất nhanh. Rất nhiều kết quả xét nghiệm không thể lấy ngay, cô đành ghi lại cố di động, dặn dò dì Vương, có chuyện gì phải lập tức gọi cho cô, bây giờ cô đi làm, hết giờ làm sẽ đến ngay.
Cam Lộ mặc nguyên bộ quần áo nằm trên giường bệnh cả buổi tối, tự cảm thấy bộ dạng mình lúc này vô cùng tiều tụy và nhếch nhác, cô trở về nhà trước, nhanh chóng tắm gội thay quần áo, rồi đón taxi đến trường, vừa đến cổng trường thì nhận được điện thoại của Thượng Tu Văn.
“Lộ Lộ, ăn cơm chưa?”
Cô “ừ” đại một tiếng, chợt nhớ ra đã quá giờ ăn trưa, liền quay người đi về phía quán ăn Vĩnh Hòa, chuẩn bị ép mình ít nhiều cũng phải ăn một chút.
“Ngày mai anh về, nếu em thấy không ngon miệng, hay là nói chị Hồ làm cơm mang đến cho em, bây giờ phải đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ.”
Cô mệt mỏi đến mức không còn sức lực để nói, chỉ “ừ” một tiếng: “Đợi anh về rồi nói vậy.”
Điện thoại của Thượng Tu Văn đã nhắc nhở cô, cô gọi cho chị Hồ, nhờ chị ấy giúp cô hầm một nồi cháo bổ dưỡng thanh đạm, cơm canh cho ba người.
“Tiểu Thượng hôm nay về à? Vậy để tôi đi mua ít tôm sú…”
“Không phải đâu chị Hồ, cha em bị bệnh phải nhập viện, đừng nấu hải sản, bây giờ không biết có gì không được ăn hay không, làm mấy món thường ngày là được rồi.”
“Bệnh gì vậy, có nặng không? Ở bệnh viện nào? Tôi làm xong sẽ mang đến đó nhé.”
“Là bệnh viện số ba, không cần phiền thế đâu chị Hồ ạ. Đúng rồi, chị giúp em mua mấy hộp giữ ấm thức ăn loại lớn, nấu xong thì cho vào đó, khoảng 5 giờ rưỡi em về lấy mang đến bệnh viện.”
Chị Hồ vội vàng đồng ý.
Cam Lộ cố gắng dạy hết tiết học với tâm trạng bất an, nhưng không nhận được cuộc gọi nào từ dì Vương, cô tự an ủi mình, có lẽ bệnh tình của cha không nghiêm trọng như cô tưởng tượng.
Hết giờ làm, cô vội vã về nhà, lấy mấy hộp cơm chị Hồ đã chu đáo để sẵn, rồi lại vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, ông Cam đã chính thức nhập viện phòng bệnh không bằng phòng theo dõi đặc biệt hôm qua, bên trong kê 6 chiếc giường, đều đầy người, mang không khí hỗn tạp đặc trưng của bệnh viện, Cam Lộ vừa bước nào phòng, bất chợt cơn buồn nôn lại đến, đành cố gắng kìm nén.
Dì Vương nói kết quả kiểm tra ở chỗ bác sĩ, họ chỉ trao đổi với người thân trực hệ. Cô dặn dò hai người ăn cơm trước rồi đi tìm bác sĩ hỏi thăm.
Bác sĩ điều trị họ Triệu, là một người đàn ông mập mạp chừng 40 tuổi, lấy bệnh án và kết quả kiểm tra ra, sắc mặt lạnh lùng vừa nhìn vừa nói: “Cô nên chuẩn bị tâm lý, bệnh tình cha cô không hề khả quan.”
Cam Lộ bất chợt thấy chân mình mềm nhũn: “Bác sĩ, cha tôi rốt cuộc là bị bệnh gì?”
“Ông ấy uống R*ợ*u một thời gian dài, dẫn đến xơ gan, đồng thời cũng bị tràn dịch ổ bụng ở mức độ nhẹ, hiện đang ở giai đoạn mất bù chức năng gan.”
Lần trước ông Cam nhập viện phẫu thuật, Cam Lộ sau khi nghe bác sĩ khuyến cáo, đã từng đi tra cứu tư liệu, đối với các triệu chứng của bệnh này cũng có chút khái niệm. Lòng cô bấn loạn, một lát sau mới hỏi: “Vậy ông ấy sao lại nôn ra máu? 9 năm trước ông ấy từng nôn ra máu, đã phầu thuật cắt một phần dạ dày, có phải dạ dày lại có vấn đề rồi không?”
“Xuất huyết đường tiêu hóa thường là do bị tĩnh mạch thực quản gây nên, cũng là một triệu chứng của xơ gan. Cứ nằm viện theo dõi thêm mấy ngày nữa, khi cần, có thể phải mổ thắt tĩnh mạch đáy vị.”
“Dạ dày ông ấy còn có thể phẫu thuật ư?”
“Xem tình hình đã.”
Bác sĩ Triệu nói vô cùng ngắn gọn, rõ ràng không định giải thích cặn kẽ cho bệnh nhân và người nhà biết, nói xong thì thu dọn bàn làm việc, làm bộ dạng sắp hết giờ làm đến nơi, Cam Lộ đầy bụng thắc mắc cũng đành tranh thủ hỏi: “Bệnh tình của cha tôi có nguy hiểm không ạ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc