Gia Cố Tình Yêu - Chương 30

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thượng Tu Văn đi công tác đều nói lịch trình cho cô biết để cô chuẩn bị hành lý. Cô đoán mò thời tiết ở đất nước ở Nam bán cầu Brazil như thế nào, rồi xếp vào một bộ đồ vest mỏng màu xám cùng áo sơ mi và cà vạt đồng bộ, rồi chuẩn bị vài bộ quần áo đơn giản, thoải mái khác. Động tác vô cùng thuần thục, nhanh lẹ, lúc Thượng Tu Văn nói chuyện với mẹ xong lên đến nơi, cô đã thu dọn gần xong rồi.
Thượng Tu Văn mở ngăn kéo lấy hộ chiếu, rồi đưa chìa khóa xe xe cho vợ: “Thời tiết không tốt, đừng chen chúc trong xe buýt, sau này cứ lái xe đi làm nhé, cẩn thận một chút là được rồi.”
Cam Lộ gật đầu, cô có bằng lái xe hơn một năm nay, Thượng Tu Văn thi thoảng cũng đưa chìa khóa xe cho cô, động viên cô lái xe nhiều một chút, kỹ thuật lái xe của cô không tệ: “Em đưa anh ra sân bay.”
Hai người xuống lầu, Ngô Lệ Quân đã về phòng, Thượng Tu Văn chỉ đứng ngoài của phòng chào bà một tiếng rồi cùng Cam Lộ đến sân bay.
Thượng Tu Văn đặt chuyến bay sớm nhất đi Bắc Kinh, làm thủ tục check in vào gửi hành lý xong, còn một chút thời gian, hai người đến sảnh chờ ngồi một lát.
Cam Lộ hỏi: “Sao mẹ lại không muốn anh đi Brazil?”
“Mẹ chủ yếu là lo việc sáp nhập xưởng luyện thép của Húc Thăng, sợ một mình cậu ứng phó không nổi. Anh đã nói rõ ràng với mẹ rồi, trước Tết không thể nào có kết luận rõ ràng, anh giải quết việc bên đó xong sẽ quay về ngay, không để trì hoãn việc gì cả.” Thượng Tu Văn hình như hơi do dự một lát, sau đó cười buồn: “Còn Thiếu Côn, anh ấy và mẹ không nói chuyện với nhau mấy năm nay rồi.”
Cam Lộ ngớ người ra, nhưng không định hỏi rõ nguồn cơn, chỉ im lặng dặt tay mình lên tay anh, anh nắm chặt lấy: “Lúc nhỏ tính cách Thiếu Côn đã rất bất kham, lại thêm cha mẹ anh ấy lần lượt qua đời, khó tránh khỏi có chút tự cô lập mình, nhưng đó là chuyện trước đây. Tình cảm giữa anh ấy và cha anh rất tốt, anh ấy luôn đau xót trước sự ra đi đột ngột của ông, cho rằng mẹ anh không chăm sóc tốt cho ông ấy.”
Đây là lần thứ hai anh kể cho Cam Lộ nghe về người cha đã mất của mình, nụ cười buồn nơi khóe miệng càng thê lương hơn: “Thật ra, nếu truy cứu đến cùng, có lẽ Thiếu Côn có lý do để trách anh.”
“Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh khỏi, anh ấy không nên trách anh và mẹ mới phải.”
“Không, có những chuyện lẽ ra không nên xảy ra.” Thượng Tu Văn lắc đầu, tâm trạng u ám.
“Thật ra em cảm thấy tình cảm giữa anh và Thiếu Côn rất tốt, giống nhưu anh em ruột vậy.”
Cam Lộ nhớ rất rõ khi tuần trăng mật ở Maldives sắp kết thúc, Thượng Thiếu Côn có lòng bay từ Mỹ đến để gặp họ. Sau một hồi hàn huyên, cô một mình đi SPA thư gian, lúc quay lại thấy anh em họ đang ngồi uống R*ợ*u ở ban công lộ thiên nhìn ra biển, ánh mặt trời gay gắt đằng Tây khiến bóng họ ngả dài cả vào trong phòng, họ không hề chuyện trò với nhau nhiều, nhưng giữa hai người toát ra sự thân thiết và ăn ý mà người ngoài không khó nhận ra.
“Đúng vậy, tình cảm giữa bọn anh rất luôn tốt nên anh ấy không trách gì anh, chỉ phẫn nộ với mẹ anh.” Thượng Tu Văn thẫn thờ nhìn dòng người tất bật qua lại, “Sau này có thời gian sẽ kể cho em nghe. Sắp đến tết rồi, anh không biết phải lưu lại bên đó bao lâu, nếu anh không về kịp, em thay anh ở bên cạnh mẹ nhiều một chút, mẹ cũng rất cô đơn.”
Cam Lộ tiễn Thượng Tu Văn đến khu vực hải quan, rồi tự mình lái xe về nhà. Bầu trời u ám ảm đạm, tuyết rơi lúc nhỏ lúc to, gần như chẳng có lúc nào dừng, tâm trạng của cô gống như thời tiết lúc này vậy, có chút nặng nề mơ hồ, nhưng cũng có chút an ủi.
Cô không hề cảm thấy xấu hổ vì mẹ mình đi bước nữa, nhưng trước giờ đều không muốn dính dáng đến những người trong gia đình ấy. Thượng Tu Văn rất ít khi nhắc đến cuộc sống trước đây của anh, gia đình của anh và người cha mất sớm của anh.
Bây giờ cô và anh ở vào giai đoạn mà trước đây cả hai đều không mở lòng với nhau, lần đầu tiên cô nhận ra, đi sâu vào cuộc sống cảu đối phương, đối với hôn nhân mà nói đó là việc hết sức bình thường. Cô nghĩ, rốt cuộc bọn cô cũng đang có một sự khởi đầu tốt đẹp.
Thượng Tu Văn xin visa ở Bắc Kinh, thuận lợi chuyển tiếp máy bay đến lò lửa Rio de Janeiro của Brazil. Đến nơi anh gọi điện thoại về báo bình an. Cam Lộ bắt đầu tham gia vào lớp học nâng cao của trường, tuy mỗi ngày đều đi về đúng giờ nhưng thấy nhẹ nhõm hơn là đi làm. Trận tuyết gây bao tổn thất trong cả nước cuối cùng đã ngừng hẳn, trời vẫn xám xịt, nhưng lái xe đã thuận tiện hơn rất nhiều.
Đến khi lớp học nâng cao kết thúc, chính thức bước và kỳ nghỉ, Thượng Tu Văn vẫn chưa về, anh gọi điện thoại chỉ nói việc Thượng Thiếu Côn không hẳn nghiêm trọng lắm, chủ yếu là bị liên lụy, nhưng tình hình phúc tạp hơn dự đoán, e rằng phải bỏ lỡ cái Tết quê nhà. Nghe tin này, Ngô Lệ Quân chẳng hề tỏ ra lo lắng chỉ thờ ơ nói: “Con nghĩ kỹ là được.”
Cam Lộ lên mạng tra cứu tình hình Brazil, chỉ dặn đi dặn lại anh nhất định phải chú ý tình hình an ninh không tốt bên đó, Thượng Tu Văn gật đầu, trấn an cô, ở đây tình hình không hỗn loạn như trên mạng đưa tin.
Đến trước giao thừa một ngày, Cam Lộ lần đầu tiên không hẹn đồng hồ báo thức, cô ngủ nướng mãi đến khi di động trên tủ đầu gường réo vang không ngừng mới miễn cưỡng với tay cầm lấy, mơ mơ màng màng nhất nút nghe: “A lô?”
Là Thượng Tu Văn gọi về từ Brazil, anh có chút ngạc nhiên: “Lộ Lộ, em vẫn còn đang ngủ à?”
“Ngủ nướng ngày đông là sự hưởng thụ tuyệt vời của cuộc sống, hơn nữa,” Cam Lộ cuộn mình vào trong chăn nói: “Em sống ở đây lâu rồi, ngủ nướng một hôm không quá đáng chứ.”
Thượng Tu Văn ngớ người, biết cô đang nói thật. Sau khi dọn về đây ở, dù là cuối tuần hay nghỉ lễ, Ngô Lệ Quân đều thức dậy đúng giờ, Cam Lộ cũng ngại ngủ nướng, phải thức dậy như lúc đi làm. Anh từng nói có thể thương lượng với mẹ, cuối tuần hoặc ngày nghỉ để cô ngủ thêm một chút, cô liền ngăn lại, nói không cần thiết.
“Mẹ không có ở nhà à?”
“Hôm qua mẹ đi họp ở tỉnh lị rồi, tối nay mới về.”
“Xin lỗi, Lộ Lộ.”
Cam Lộ cười: “́y, sao lại bỗng dưng xin lỗi em. Nghe nói các cô gái ở Nam Mỹ vừa phóng khoáng vừa gợi cảm. Anh thành thật khai báo đi, anh đi xem múa Th** y hay đi quán bar tán tỉnh mấy cô gái rồi?”
Thượng Tu Văn lại ngớ ra, một hồi lâu mới cố nén cười: “Ừm, các cô gái ở đây quả thật rất bốc lửa, anh bây giờ rất thông cảm cho Thiếu Côn cứ than phiền an ninh ở đây kém nhưng một năm ít nhất phải ở đây đến bốn, năm tháng.”
“Nói trọng điểm, rốt cuộc là có hay không?”
“Anh đâu có tâm trạng để làm mấy chuyện đó.” Thượng Tu Văn thở dài, “Ngốc ạ, lấy anh rồi em chẳng thể ngủ nướng thỏa thích được ngày nào, anh cảm thấy có lỗi.”
“Ồ, ra vậy. Không sao, ngày nào cũng ngủ nướng cũng chẳng có gì thú vị, thi thoảng ngủ một lần thật tuyệt, rất thoải mái.” Cô vươn vai trong chiếc chăn ấm, “Mấy giờ rồi?”
“Bên này sắp 11 giờ đêm rồi.”
Cam Lộ dạo này hay nói điện thoại với anh nên đã nắm được chênh lệch múi giờ giữa hai nước: “Em ngủ đến 10 giờ sáng cơ đấy, thật ra trước đây chưa từng có. Haizz, mấy hôm nay hình như rất dễ mệt mỏi, lát nữa chị Hồ đến làm tổng vệ sinh.”
“Nằm thêm chút nữa đi.”
Cô vốn chớm ngồi đậy, nghe lời anh nói lại nằm xuống, thư thái vùi đầu vào gối: “Tu Văn, muộn rồi sao anh còn chưa đi ngủ, có phải Thiếu Côn gặp phiền phức gì rồi không?”
“Vẫn tốt, công ty anh ấy chỉ bị liên đới, hơn nữa anh ấy là công dân Anh, luật sư cho rằng cơ hội thoát khỏi cáo buộc của anh ấy rất lớn.”
“Vậy thì tốt rồi,” ấn tượng của Cam Lộ về Thượng Thiếu Côn rất tốt, nghe tin này, cô cũng mừng cho anh, “Vậy sao anh còn chưa ngủ, có phải lo lắng cho Húc Thăng không?”
“Anh chỉ là rất nhớ em, Lộ Lộ ạ, nhớ đến không ngủ được, nếu bây giờ có em nằm bên cạnh anh thì tốt biết mấy.”
Giọng nói có vẻ khàn khàn của Thượng Tu Văn vọng đến, khoảng cách xa côi như vậy hình như khiến cho giọng nói này tăng thêm sức ấm áp khó diễn tả thành lời, Cam Lộ từ đầu ngón tay cầm điện thoại đến tận tim óc đều run lên vì hạnh phúc, cổ họng như nghẹn lại, một lát sau mới thì thào: “Em cũng rất nhớ anh.”
Hai người đều im lặng, xa xa vẳng lại tiếng kêu rè rè nhỏ xíu của đường truyền điện thoại, lúc này chiếc điện thoại để bàn ở tủ đầu giường bỗng reng lên, cô ghét sự chen ngang làm cụt hứng này nhưng cũng đành nhổm dậy nghe. Là Ngô Lệ Quân gọi về, bà đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Cam, con liên lạc với chị dâu họ ngay, tìm nó, bảo nó lập tức quay về nhà.”
Cam Lộ chẳng hiểu đầu cua tai nheo: “Mẹ, chị dâu sao thế ạ, con phải đi đâu tìm chị ấy?”
Giọng nói Ngô lệ Quân rõ ràng đang rất bực bội, nhưng miễn cưỡng hạ thấp giọng: “Mẹ vừa mới nhận được điện của cậu con, nghe nói không biết nó nghe lời đồn đại gì, từ thành phố J chạy đến chỗ chúng ta tìm nhân tình của Ngô Úy nói phải quấy, vậy còn ra thể thống gì nữa? Mẹ đang bận họp, con đi tìm nó, khuyên lơn nó.”
Cam Lộ đành vâng vâng dạ dạ, đặt điện thoại xuống, cô vừa đứng dậy vừa nói vào di động: “Anh đều nghe thấy rồi chứ. Trời ạ, thành phố này lớn thế này, em biết đi đâu tìm chị ấy bây giờ?”
Thượng Tu Văn vừa tức giận vừa không biết phải làm thế nào: “Em gọi điện thoại cho Ngô Úy trước, chuyện này đáng lẽ phải để anh ta ra mặt giải quyết.”
“Ừm, được rồi, không nói với anh nữa, em đi thay quần áo đây.”
“Lái xe cẩn thận, có chuyện gì, phải gọi cho anh ngay đấy.”
Cam Lộ vội vàng đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó gọi vào di động Ngô Úy: “Anh Ba, vui lòng chỉ cho em biết, em phải đi đâu để tìm chị dâu.”
Ngô Úy đang rất thê thảm, anh ta vừa bị cha và cô gọi đến mắng cho một trận, vợ nhận điện thoại của anh ta, nghe anh ta hù dọa chỉ cười gằn: “Ngô Úy, anh nên biết rõ, bây giờ là anh quỳ xuống cầu xin tôi, còn phải xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Sau đó cúp điện thoại chẳng thèm đoái hoài đến anh ta. Hiện giờ anh ta đang ở đây, hoàn toàn không phải là thành phố J có thể hô phong hoán vũ, lại càng không thể ngạo mạn như bình thường được nữa, đành xuống nước nói: “Lộ Lộ, chị dâu em không biết nghe ai nói xằng nói bậy đã đến đài truyền hình, anh quả thật không tiện đến đó lôi cô ta về, đành phiền em vậy.”
Cam Lộ không khỏi cảm thấy buồn cười: “Được rồi, em đến đó xem sao.”
Cô vừa lái xe đến đài truyền hình vừa đeo tai nghe gọi điện thoại cho Tiền Giai Tây: “Giai Tây, bây giờ cậu có đi làm không?”
Giọng Tiền Giai Tây hạ đến mức thấp nhất nhưng lại rất phấn khích: “Đang đi làm, tớ đang ở hiện trường xì căng đan, rất phấn khích, rất đã, bây giờ không tiện kể cho cậu nghe, để tớ phát lại sau vậy.”
“́y, đợi đã, cái cô Lý Tư Bích hôm nay có đi làm không?”
“Cậu tìm cô ta làm gì? Chẳng lẽ có người truyền hình vở kịch đang đến hồi gay cấn với cậu rồi à, tin tức truyền đi nhanh như tên bắn ấy.”
Cam Lộ nghe mà đầu cứ quay mòng mòng: “Cái gì mà vở kịch đang đến hồi gây cấn?”
“Tớ nói cậu nghe nhé, tớ vừa nãy đang quay hình chương trình trò chuyện với người quản lý của Lý Tư Bích, thì một bà dẫn theo mấy tay bặm trợn không biết làm cách nào lọt vô được trường quay, bước lên nhìn mặt rồi tặng cho Lý Tư Bích một cái tát trời giáng, bây giờ ở đây đang vô cùng hỗn loạn, chấn động cả đài truyền hình.”
Cam Lộ trợn mắt đớ lưỡi. Cô và chị dâu Trần Vũ Phi giao thiệp không nhiều, trong ấn tượng của cô, đó là người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, nói năng cởi mở,tuy có gia thế nhưng cử chỉ không hề hống hách,kiêu căng, ngược lại còn rất thân thiện khéo léo, thật không ngờ lại có thể hành động như vậy, chạy đến đây không chút do dự ra tay đánh người.
“Họ vẫn còn ở đó chứ?”
“Dĩ nhiên, cô ta đang ngồi chễm chệ trên sân khấu, yêu cầu lãnh đạo đài ra mặt nói chuyện nên xử lý thế nào đối với cô dẫn chương trình đạo đức bại hoại này.”
“Tớ lập tức đến đó ngay, cậu ra cổng đài đón tớ nhé.”
Tiền Giai Tây kinh ngạc: “Cậu cũng có hứng thú xem xì căng đan này à?”
Cam Lộ chạy đến đài truyền hình, chỉ thấy trước trường quay có rất nhiều nhân viên bảo vệ đang đứng đó, ngăn không cho tùy tiện vào hiện trường, Tiền Giai Tây đứng đợi ở ngoài không biết từ đâu kiếm được chiếc thẻ nhân viên choàng vào cổ cô, hai người bước vào trong, Cam Lộ vừa nói cho Tiền Giai Tây biết người phụ nữ đang làm loạn đó là chị dâu của Thượng Tu Văn.
“Á, thật không?” Tiền Giai Tây vô cùng kinh ngạc, “Vậy anh họ Thượng Tu Văn thật có thực lực cũng rất có gia thế đấy nhỉ, sao cậu chưa bao giờ nói có họ hàng lợi hại như vậy.”
“Lợi hại gì, xấu mặt thì có.” Cam Lộ đành cười trừ.
“Cậu thật là, lần trước ở cổng sau đài tụi mình thấy nhân tình của Lý Tư Bích, cậu chẳng hề nói cho tớ biết đó là họ hàng nhà cậu.”
“Cho tớ xin đi, anh ta chỉ là anh họ của Tu Văn, tớ cũng chẳng qua lại gì nhiều với anh ta. Hơn nữa cảnh tượng lúc đó tớ hét toáng lên là anh họ thì có gì hay ho?”
Tiền Giai Tây cười lớn, sau đó tấm tắc khen: “Chị dâu cậu thật dũng cảm, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng mới đến đây, mấy gã đẹp trai to con mặc đồ đen ngăn không cho người không phận sự vào, chị ta vừa đến đã tặng cho người ta một cái tát, tát xong còn không cho Lý Tư Bích đi. May mà hôm nay chỉ thu hình chứ không phát trực tiếp, nếu không xảy ra chuyện lớn rồi. Bên đài nói sẽ báo cảnh sát, chị ta không hề tỏ ra nao núng, nói thật đúng lúc, chị ta cũng lập túc gọi đường dây nóng cho các báo lớn, mời phóng viên đến đây viết bài. Trong đài sợ làm quá truyền ra ngoài sẽ thành tiếng xấu, phó giám đốc đài vừa mới qua đó, đang khuyên chị ta đổi địa điểm để nói chuyện.”
Hai người bước vào, chỉ thấy trong trường quay đã yên tĩnh trở lại, bảo vệ đã mời tất cả những người không liên quan ra ngoài, chỉ còn một vài nhân viên đài ở lại, trên sân khấu có đặt hai chiếc ghế sô pha màu đỏ, bên trái là Lý Tư Bích mặt mày thất sắc, đầu óc rối bời, cô ta quay mặt vào trong ngồi bên cạnh là người đàn ông trung niên có vẻ là lãnh đạo đài, còn chị dâu xinh đẹp Trần Vũ Phi ngồi chiếc ghế bên phải, chị mặc một chiếc áo khoác da màu xám đậm, rất sang trọng, quý phái, phía sau là một gã đàn ông cao lớn vận vest đen đứng bất động, mặt mày dữ dằn, bặm trợn.
Tiền Giai Tây thì thào nói: “Cậu xem, có giống cảnh trong phim không?”
Nhưng Cam Lộ thì lại thấy người phụ nữ kiều diễm đang ngồi hàng ghế khán giả, mặc bộ đồ màu xanh nước biển vô cùng tinh tế, không ai khác chính là Hạ Tĩnh Nghi, cô ta đang ngồi nghiêng, hai chân vắt chéo lên nhau, đang nhìn lên sân khấu với vẻ mặt thích thú.
“Sao cô ta cũng có mặt ở đây?” Cam Lộ nhíu mày hỏi nhỏ, hất mặt về phía Hạ Tĩnh Nghi.
“Hạ Tĩnh Nghi ấy à? Hôm nay làm chương trình phỏng vấn cô ta mà, cô ta xem ra cũng rất nhiều chuyện đấy, còn một vị khách mời nữa là một nhà kinh tế học rất nổi tiếng, người ta rất tự trọng, nhìn thấy cảnh này lập tức bỏ đi. Không ngờ cô ta lại không đi, còn ngồi đó xem náo nhiệt, cô ta dù sao cũng là khách mời, bảo vệ cũng không tiện thẳng thừng mời cô ta ra ngoài.”
Cam Lộ thầm cảm thấy có gì không đúng, cô thấy Hạ Tĩnh Nghi chẳng hơi đâu mà ngồi xem trò náo nhiệt này nhưng bây giờ cô không thể nghĩ nhiều, bèn bước lên cất tiếng gọi: “Chị Vũ Phi.”
Trần Vũ Phi nhìn thấy cô, có chút bất ngờ, cười lạnh lùng nói: “Đúng là bà cô mình không tiện ra mặt, lại đẩy em đến đây. Lộ Lộ, chị khuyên em đừng nên xen vào chuyện không phải của mình.”
“Sao lại không phải chuyện của em?” Cam Lộ cũng cười, “Chị Vũ Phi, có gì từ từ nói, ở đây cũng là chỗ làm việc của người ta, chi bằng hẹn ở một nơi khác rồi gọi anh Ba đến, mọi người gặp mặt nói cho rõ ràng có phải tốt hơn không.”
Trần Vũ Phi bĩu môi: “Lộ Lộ, em không hiểu anh Ba của em rồi, anh ta trước nay làm cái gì cũng không dám làm, chứ đừng nói là dám nhận, đến mới là lạ đó.” Chị ta quay sang Lý Tư Bích, “Chi bằng cô gọi cho anh ta, bình thường không phải chỉ cần cô gọi một tiếng, anh ta phóng xe hơn trăm cây số từ thành phố J đến đây để gặp cô sao? Để xem hôm nay anh ta có đến cứu cô không.”
Lý Tư Bích dường như đã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi hoàn toàn không biết chị đang nói gì. Tôn đài trưởng, báo cảnh sát đi, đài truyền hình không phải cái chợ, có thể tùy tiện ra vào, có chuyện gì, mời cảnh sát đến giải quyết.”
Tôn đài trường không để ý đến cô ta, chỉ nói với Cam Lộ: “Tiểu thư, cô khuyên chị này giúp, đài truyền hình có đơn vị trực ban của cảnh sát vũ trang đứng gác, xông vào trường quay là chuyện nhỏ nhưng không nhỏ, nếu đã là chuyện riêng, các vị tự giải quyết lấy, đừng làm ảnh hưởng đến trình tự công việc.”
Không đợi Cam Lộ mở miệng, Trần Vũ Phi nói không chút nhượng bộ: “Tôn đài trưởng, chuyện này đúng thực là chuyện cá nhân, nhưng Lý tiểu thư đây là người của công chúng. Người của công chúng thì phải có trách nhiệm với xã hội đúng không, không thể vừa mới lên truyền hình đạo mạo đường hoàng, vừa làm chuyện khuất tất phá hoại gia đình nhà người ta được.”
Lý Tư Bích cười gằn: “Phàm chuyện gì cũng phải có chứng cứ, nếu nhà chị xảy ra chuyện thì chị nên tìm chồng chị để thương lượng giả quyết, vô duyên vô cớ tìm đến tôi thế này thật quá nực cười.”
“Cái sừng này là do hai người các cô cắm lên đầu tôi, xin hãy yên tâm, tôi luôn công bằng, ai cũng không bỏ qua.” Trần Vũ Phi nhướng mày, mặt đầy vẻ mỉa mai, “Ái chà, Lý tiểu thư, cô tỏ ra vội vàng như vậy, khiến tôi cũng có chút hoang mang. Hẳn là căn biệt thự sang trọng gần 3 triệu ở Đông Phương Đế Viên là do cô mua, chiếc Range Rover hơn 1 triệu cô mới mua cũng là do cô nhìn ăn nhịn mặc tích góp mà có đúng không? Xem ra lương ở đài truyền hình cao hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.”
Nhân viên đài đứng phía dưới bỗng chốc ghé tai xì xầm với nhau. Trần Vũ Phi rất đắc ý khi nhìn thấy Lý Tư Bích mặt mày biến sắc, mới quay sang Tôn đài trưởng, nói vô cùng thành khẩn: “Đến đây, Tôn đài trưởng, chúng tôi có vài tấm hình rất thú vị, chồng tôi thì tôi nhận ra, còn cô gái ở cùng anh ấy đó mà, chi bằng ông gọi thêm vài đồng nghiệp nữa đến giúp tôi nhận diện một chút, rốt cuộc có phải Lý tiểu thư đây không, nói oan cho người tốt thật không phải chút nào.”
Trần Vũ Phi làm động tác mở chiếc túi Hermes trong tay mình, Lý Tư Bích lớn tiếng nói: “Đủ rồi, chị cứ nói thẳng ra đi, hôm nay đến đây muốn làm gì?”
Trần Vũ Phi cười ha hả: “Cô nghĩ xem, Lý tiểu thư? Cô chắc cảm thấy mình có sức hút mà đàn ông không thể cưỡng lại, có thể khiến họ cung phụng, quỳ rạp dưới chân cô đúng không? Đừng có nằm mơ, loại phụ nữ như cô, ra ngoài quơ một cái là ra cả nắm, cô chẳng qua là lấy mác người dẫn chương trình thỏa mãn lòng hư vinh của một số gã đàn ông mà thôi. Tôi nói thật cho cô biết, tôi bỏ công sức đến đây, thứ nhất không muốn thương lượng gì với cô, thứ hai không yêu cầu cô trả gã đàn ông đó lại cho tôi. Tôi chẳng qua là muốn làm cho cô xấu mặt, cho cô biết tùy tiện động đến chồng người khác thì phải lãnh hậu quả như thế nào.”
Tôn đài trưởng ho một tiếng: “Thưa bà, tình hình mà bà phản ánh chứng tôi đã nắm được được. Nói gì đi nữa, sau khi chúng tôi điều tra, sẽ mở cuộc họp để lấy ý kiến xử lý việc này, hôm nay cứ giằng co qua lại thế này cũng không phải là cách.”
Trần Vũ Phi vô cùng sung sướng, không chút dây dưa liền đứng dậy: “Có câu nói này của lãnh đạo là được rồi, tôi cũng không định ăn vạ ở đài truyền hình. Nhưng muốn lớn chuyện này hay không phải còn phải xem chuyện này tiến triển thế nào.” Chị ta nhìn Cam Lộ từ nãy giờ không lên tiếng, “Chị đi trước đây, Lộ Lộ.”
Cam Lộ cùng đi với chị ta ra ngoài: “Chị Vũ Phi, hay là đến nhà em ngồi một chút, mẹ muốn nói chuyện với chị.”
“Không cần đâu, đứa nhỏ đang ở nhà đợi chị về. Hơn nữa cô nói gì thì chị cũng biết rồi, chắc chắn là mắng mỏ Ngô Úy một trận, khuyên chị chịu đựng đấy mà. Phiền em nói với cô, trước mắt chị vẫn chưa muốn làm lớn chuyện, nhưng sau này thì không thể nói trước được.”
“Chị Vũ Phi, đừng manh động, hay là ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với anh Ba trước đã.”
Mặt Trần Vũ Phi bỗng hiện lên vẻ thê lương, dung mạo xinh đẹp không giấu nỏi vẻ mệt mỏi: “Em cho rằng chị thích đến đây bắt gian lắm sao? Chị có làm con đàn bà đó thể thảm đến mức nào thì cũng chẳng vui lên được. Chị và Ngô Úy, e rằng chẳng còn gì để nói nữa rồi. Anh ta sỉ nhục chị như vậy, chẳng lẽ còn muốn chị nhịn nhục tiếp nữa sao? Cuộc hôn nhân này chị còn muốn giữ hay không khoan hẵng nói đến, nhưng hai kẻ gian phu dâm phụ đó nghĩ rằng có thể xoay chị thế nào cũng được, hiếp đáp lên đầu lên cổ thì họ đã quá lầm rồi đấy.”
Cam Lộ không biết phải nói gì, đành im lặng. Bước ra khỏi đài truyền hình, mấy gã đàn ông mặc đồ đen đã lại chiếc Merce des Benz và Toyota Alphard Hybrid đến, mở của xe đợi sẵn Trần Vũ Phi định bước lên xe thì bỗng dừng lại, nhìn Cam Lộ nói: “Lộ Lộ, Tu Văn không giống như Ngô Úy, điều kiện cậu ấy tốt như vậy nhưng chưa bao giờ trông thấy cậu ấy lăng nhăng, em sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo như chị, chị rất ngưỡng mộ em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc