Gia Cố Tình Yêu - Chương 15

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

“Xem ra cô rất thích đoán mò đấy cô Hạ, thường thì chỉ có sự tò mò không bình thường với cuộc sống của người khác mới phải tốn công đoán mò kiểu đó.” Cam Lộ vẫn giữ thái độ điềm đạm, lời nói hàm ý chế giễu.
“Vậy cô suy đoán gì về sự tò mò của tôi?”
“Tôi thích những suy luận dựa trên cơ sở thực tiễn, theo suy luận của tôi, tôi chẳng việc gì phải để ý tới sự tò mò của một người không liên quan gì đến tôi.”
Hạ Tĩnh Nghi cười lớn, gương mặt cô ta vốn không đẹp theo kiểu truyền thống, lúc cười, biểu hiện rất sinh động, tươi tắn khiến người ta phải ngoái nhìn: “Thú vị, lựa chọn của Tu Văn thú vị hơn tôi nghĩ.”
Cam Lộ chưa kịp nói gì thì Tiền Giai Tây quay lại đúng lúc, cô đưa biên lai cho người bán hàng, ngạc nhiên chào Hạ Tĩnh Nghi: “Chào cô Hạ.”
“Thật tình cờ lại gặp nhau ở đây, cô Tiền nhỉ, tiết mục lần trước rất thành công, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác. Tôi xin phép đi trước, tạm biệt.” Hạ Tĩnh Nghi cười tươi rói nhưng ánh mắt lại không chút thân thiện, giống như sao băng quét qua Cam Lộ một cái, gật đầu chào cả hai rồi đi như cơn gió.
Tiền Giai Tây không tài nào tin vào tai mình, á lên một tiếng: “Hạ Tĩnh Nghi là người yêu cũ của Thượng Tu Văn sao? Thượng Tu Văn quả là có diễm phúc, không thể tin được anh ấy lại có một cô bạn gái xuất sắc như vậy.”
Cam Lộ tức giận trừng mắt nhìn, cô vội vàng cười cầu tài: “Tớ không có ý đó đâu. Lộ Lộ, cậu không cùng kiểu với cô ta, nhưng không hề kém cô ta chút nào.”
“Cậu ít giải thích đi, càng nói càng linh tinh.” Cam Lộ bất lực nói, lúc này hai người đang ngồi nghỉ uống cà phê ở quán trong khu mua sắm.
Tiền Giai Tây hoàn toàn để ngoài tai, cười hê hê: “Chẳng trách lần trước ở thành phố J, bộ dạng của cô ta vói Thượng Tu Văn có chút không giống với quan hệ thông thường, cậu phải coi chừng đấy Lộ Lộ.”
Cam Lộ gượng cười: “Coi chừng thế nào đây? Đó đã là quá khứ rồi, cậu học cùng chuyên ngành với tớ, nên biết rằng mỗi người đều nhớ và kể về quá khứ của mình không giống nhau, nhưng quá khứ xảy ra thì đã xảy ra rồi, không có cách nào thay đổi được.”
“Cậu có hài lòng với lời giải thích của Thượng Tu Văn không?”
Cam Lộ thở dài: “Anh ấy rất thẳng thắn, tớ chẳng có gì không hài lòng cả.”
“Vậy thì được rồi, chuyện quá khứ đã hết rồi.” Tiền Giai Tây vui vẻ lấy đồ từ trong ví cũ cho vào ví mới, rõ ràng càng ngắm càng vừa ý, nâng niu như báu vật, cô ngẩng đầu lên, “Ê, biểu hiện của cậu chẳng có gì là hài lòng cả.”
Cam Lộ không thể nói cho cô nghe những lời đầy hàm ý, đầy gai nhọn vừa nãy của Hạ Tĩnh Nghi, chỉ cười cười: “Cho dù là ai thì vừa nhìn thấy bạn gái cũ xinh đẹp của chồng mình cũng chẳng thể hài lòng được.”
“Theo kinh nghiệm từng làm bạn gái cũ của tớ, trừ phi không cam tâm, còn không tớ sẽ coi người đàn ông đó và người yêu hiện tại của anh ta như không khí; còn đối diện với bạn gái cũ của người đàn ông của mình ấy à, tốt nhất là lảm ra vẻ không hề đếm xỉa đến cô ta.” Tiền Giai Tây lại bắt đầu khoe khoang kinh nghiệm của mình, “Dù sao đi nữa đối với loại bạn gái cũ này, cậu cứ trong chiến lược thì khinh thường cô ta, trong chiến thuật thì xem trọng cô ta là được.”
Cam Lộ cười ngất: “Bây giờ thì chưa đến mức độ đó đâu.”
“Cũng phải. Tớ còn định mời Hạ Tĩnh Nghi tham gia phỏng vấn trong một tiết mục, lúc về sẽ bắt đầu lên kịch bản, thu thập tư liệu, tìm hiểu tập đoàn Tỷ Tân. Tổng bộ của họ ở Bắc Kinh, sếp lớp là Trần Hoa, trước nay hành sự rất bí ẩn, rất ít xuất hiện trên truyền thông, có lên mạng tìm cũng chẳng tìm ra manh mối gì, chỉ nhảy ra một đống người cùng tên cùng họ. Đầu tư của Tỷ Tân vào tỉnh này và tỉnh bên nghe nói đều do chủ tịch tỉnh đích thân dẫn đoàn đến mời chào, vốn họ nắm trong tay rất lớn, phạm vi đầu tư rất rộng. Cậu nghĩ thử xem, Hạ Tĩnh Nghi năm nay 29 tuổi, tuổi này mà đã ở chức cao như vậy, phụ trách vận hành dự án của cả hai tỉnh thì đúng là người phụ nữ tài giỏi thành đạt. Nói không chút khách sáo, bây giờ người ta không đứng cùng hàng với Thượng Tu Văn nhà cậu nữa rồi, chẳng rảnh rỗi đâu mà đi níu kéo anh ấy.”
Cam Lộ không muốn tiếp tục đề tài này, cười nói: “Được rồi, tớ yên tâm rồi. Đúng rồi, chừng nào mới dẫn người yêu mới của cậu ra mắt tớ đây.”
Nhắc đến bạn trai mới quen được vài tháng, Tiền Giai Tây thở dài: “Haizzz, không gặp cũng được, tớ cảm thấy tớ với anh ta chẳng lâu dài được, giá trị quan không giống nhau.”
“Cậu lại thế rồi, người ta không quen với sở thích vung tiền của cậu, cậu liền gán giá trị quan vào đó.”
“Hiểu tớ đúng là chỉ có cậu.” Tiền Giai Tây cười híp cả mắt, “Tớ không đòi hỏi anh ấy phải giàu nứt đố đổ vách nhưng cứ mỗi lần gặp là anh ấy lại nói đến chuyện tiết kiệm tiền mua nhà, làm tớ giật hết cả mình.”
“Chẳng lẽ kế hoạch mua nhà không phải là một cách thể hiện có trách nhiệm với cậu ư?”
“Tớ không cần anh ấy có trách nhiệm. Tớ có tay có chân có thu nhập, chỉ muốn nhân lúc tuổi xuân còn phơi phới trải nghiệm một chút thú vui của cuộc sống, không muốn chưa gì đã sống dành dụm từng đồng từng cắc.” Tiền Giai Tây giơ tay nhìn trời, “Đây cũng chẳng phải là sai trái gì.”
Cam Lộ có thể thông cảm cho Tiền Giai Tây, sau khi đi làm, cô lập tức thuê một căn hộ ở khu bên bờ hồ cũng không nhận được sự đồng tình của các giáo viên đồng nghiệp trong trường. Nếu ở khu dân cư ngay cạnh trường học, tiền thuê nhà chỉ bằng 1/3 mà thôi. Nhưng Cam Lộ không định tiết kiệm tiền, cô thích sống thoải mái ở một nơi có môi trường yên tĩnh, dịch vụ quản lý tốt hơn. Cô thấy rằng, Tiền Giai Tây chỉ là đòi hỏi về sự thoải mái cao hơn cô một chút, cô không nghĩ điều đó có gì sai trái.
“Anh ta muốn cậu phải theo ý anh ta cũng thật quá đáng, hai người yêu nhau, hiểu nhau, chấp nhận nhau thì tốt hơn.”
“Cậu quả nhiên là người phụ nữ đã có gia đình, nói rất hợp tình hợp lý.” Tiền Giai Tây trề môi giễu cô, Cam Lộ đành cười thừa nhận, đúng như Tiền Giai Tây nói, cách nghĩ của người phụ nữ đã kết hôn khác đi rất nhiều, ít ra cô quả tự động điều chỉnh rất nhiều để thích nghi với hoàn cảnh hiện tại.
Bạn Tiền Giai Tây gọi đến rủ đi karaoke, cô chẳng nói chẳng rằng kéo Cam Lộ ra ngoài đón taxi: “Cậu sau khi lấy chồng chẳng mấy khi ra ngoài chơi, không thấy tù túng à? Hôm nay dù gì cũng ở ngoài rồi, phải chơi cho thật đã rồi mới về.”
Cam Lộ sau khi kết hôn đúng là tham gia vào những hoạt động của hội độc thân kiểu này, vừa đến phòng karaoke cô đã thấy ngay trong nhóm bạn của Tiền Giai Tây xuất hiện nhiều gương mặt mới, vẫn sành điệu, thời trang nhưng đã có hơn nửa cô không quen mặt. Tiền Giai Tây vồn vã chào hỏi mọi người, Cam Lộ nghe có người gọi tên mình thì rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, đứng trước mặt cô là một thanh niên trẻ tuổi mặt tròn trịa, tóc húi cua, cười vô cùng bí hiểm.
“Tần Trạm, anh cũng ở đây à?”
“Ừ, lâu rồi không gặp, lần trước dì bảo là sẽ cùng nhau đi ăn cơm, nhưng em lại đi Hải Nam mất rồi.”
Tiền Giai Tây quen biết Tần Trạm chưa lâu, cười hỏi: “Hai cậu biết nhau à?”
Tần Trạm giả vờ nghiêm trang: “Dĩ nhiên, Lộ Lộ là em chú bác của tôi.”
“Xin anh nếu nhất định phải chua thêm quan hệ họ hàng vào thì nói là anh họ của tôi là được rồi.” Cam Lộ cười lớn, “Anh có thấy ai anh em chú bác mà không cùng họ không?”
“Anh em họ bắn đại bác ba ngày cũng chưa tới, xa cách lắm, anh em chú bác cho thân thiết.” Tần Trạm đưa tay ngăn người kế bên đang định rót rượu cho Cam Lộ. “Em tôi không uống rượu.”
“Tây Môn, tôi đã tin cậu là anh của Lộ Lộ một chút rồi đấy, nhưng Lộ Lộ chưa bao giờ nhắc đến cậu.” Tiền Giai Tây liếc xéo cậu ta.
Tần Trạm cười bí hiểm: “Lát nữa chị hỏi Lộ Lộ là biết ngay ấy mà, tôi không chỉ là anh cô ấy, mà suýt nữa còn làm bạn trai cô ấy đấy.”
“Anh không sợ người khác đàm tiếu là loạn luân à?” Cam Lộ biết chẳng thể bịt miệng được cậu ta, đành cầu tài, “Toàn nói linh tinh. Đúng rồi Giai Tây, sao cậu lại gọi anh ấy là Tây Môn, chẳng lẽ anh ấy giống thiếu gia Tây Môn trong mấy bộ phim thần tượng hả?”
Mọi người xung quanh cười nghiêng ngả, Tiền Giai Tây ôm bụng lăn lộn trên ghế sô pha, vừa thở dốc vừa nói đứt đoạn: “Không phải… Không phải thiếu gia Tây Môn, mà là đại gia Tây Môn, haha, đại gia Tây Môn Khánh
” Lời nói chưa dứt, Tần Trạm đã lấy gối bịt miệng cô lại, một lúc sau cô mới thôi cười, giằng lấy gối ngồi dậy, vừa sửa lại đầu tóc vừa nói, “Ậy, cái ngoại hiệu này là do Tiểu Phán nhà cậu tiết lộ, đâu liên quan đến tôi, không được tức giận đấy.”
Vừa nhắc đến Tiểu Phán, Tần Trạm ngượng ngùng, Cam Lộ biết Tiểu Phán là bạn gái đang du học nước ngoài của cậu ta, hai người năm ngoái cùng về nước, hơn nữa còn sống chung với nhau, quan hệ vô cùng thắm thiết, cô từng gặp bọn họ một lần, không biết sao bây giờ cậu ta lại có thái độ này bèn nói chen vào: “Được rồi, anh tự mình nói xem sao lại có ngoại hiệu này?”
Tần Trạm đâu có muốn nói, còn những người bên cạnh thì anh một câu tôi một câu, Cam Lộ lúc đó mới hiểu, thì ra lúc Tần Trạm đi du học, nhập gia tùy tục tự đặt cho mình cái tên tiếng Anh là Simon, vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu thêm họ của cậu ta vào nữa thì là Simon Qin, với cách đọc không thể phân biệt được âm mũi trước và sau của người bản địa, nên nghiễm nhiên trở thành Tây Môn Khánh (Simon Qin khi phát âm nghe gần giống với Tây Môn Khánh trong tiếng Trung), không biết ai là người đầu tiên gọi, nhưng sau đó Tiểu Phán, cô bạn gái miệng mồm nhanh nhảu giống cậu ta, đã lan truyền đi khắp nơi. Mọi người cười ngất, mỗi lần gặp mặt đều đồng thanh gọi cậu ta là “Tây Môn Khánh”; thấy cậu ta khó chịu, bạn bè đổi lại gọi là “Tây Môn” bỏ “Khánh”. Cậu ta dở khóc dở cười, đành chấp nhận số phận, bây giờ ai cũng gọi cậu là “Tây Môn”.
Cam Lộ nghe xong cười ha hả, đang định nói gì thì bỗng cảm nhận điện thoại trong giỏ rung lên, cô lấy ra xem, là Thượng Tu Văn gọi đến, cô hiện chẳng có tâm trạng nghe điện thoại của anh, bèn bỏ lại điện thoại vào túi xách, vờ như để ý đến: “Tây Môn đại gia, cám ơn đã giúp tôi gọi nước hoa quả.”
Tần Trạm đi chọn bài hát, Tiền Giai Tây nhào tới hỏi: “Tây Môn thật đã từng theo đuổi cậu à, lúc nào thế.”
“Cậu nghe anh ấy nói xàm, quan hệ của chúng tớ chẳng qua chỉ là mẹ tớ tái hôn với chú anh ấy mà thôi.”
“Ối chà…” Tiền Giai Tây kêu khẽ, “Mẹ cậu thành công thật đấy, chú của Tây Môn là Tần Vạn Phong, ông chủ công ty địa ốc Vạn Phong đấy, gia đình cậu ta rất có thanh thế ở thành phố này, sao chưa từng nghe cậu nói đến nhỉ.”
“Có gì đáng nói đâu, bọn tớ cũng đâu phải họ hàng thân thích gì, rất ít gặp mặt. Đừng nói chuyện này nữa, cậu hát đi.”
Mọi người chơi hết mình, nhưng Cam Lộ lại có gì đó lấn cấn trong lòng, hát một bài rồi thôi, ngồi một góc thẫn thờ, Tần Trạm ngồi bên cạnh lúc nào cũng không hay biết.
“Hôm nào rủ cả em rể ra ngoài gặp mặt nhé.”
Tần Trạm rất thích kết giao, không chỉ một lần đề cập chuyện này với cô, trước giờ cô luôn tìm cách thoái thác. Thượng Tu Văn chỉ gặp cha mẹ cô, hơn nữa lại gặp riêng từng người, cô không muốn kéo mối quan hệ đại bác bắn ba ngày không tới này vào, nhưng trong đầu cô đột nhiên lóe lên điều gì đó, bèn hỏi: “Tần Trạm, anh hiện tại đang làm ở Vạn Phong, chuyện trong ngành có lẽ đều biết chứ.”
“Em muốn hỏi giá nhà đất hay tin đồn trong ngành?”
Cam Lộ thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu, nghĩ một lát rồi nói: “Mấy hôm trước xem được một bài báo, điều tra về chất lượng thép trong xây dựng không đạt tiêu chuẩn, chuyện này sau đó được xử lý thế nào?”
“Chỉ là các cơ quan chức năng có một số động thái, tăng cường kiểm tra và chỉnh đốn để người dân yên tâm mà thôi, còn thế nào được nữa? Nhưng chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, sấm đánh to nhưng mưa lại nhỏ, cũng không thấy đăng kỳ tiếp theo, vả lại trong ngành cũng có những tin đồn hết sức kỳ lạ.”
“Tin đồn gì vậy?”
“Sao em lại có nhã hứng này thế?”
Cam Lộ có chút sốt ruột: “Anh nói cho tôi biết trước đi đã.”
Tần Trạm nhún vai: “Mấy hôm trước, trong một buổi mua bán đất, anh nghe người ta nói, người báo tin cho tòa báo chẳng phải là người dân nhiệt tình nào cả, phóng viên viết bài đó tiết lộ, có người trực tiếp đến tìm chủ biên của tờ báo, cung cấp những manh mối hết sức rõ ràng, hơn nữa nhất định yêu cầu phải đưa vấn đề về sản phẩm của công ty sắt thép Húc Thăng và đại lý của Húc Thăng lên báo, chủ biên sau cùng thấy lời cáo buộc không có chứng cứ xác thực nên sự việc chuyển hướng, chỉ đề cập đến tên của công ty đại lý mà không nhắc đến Húc Thăng.”
“Người báo tin có lai lịch thế nào?”
“Anh ta nói rất mơ hồ, chỉ nói những người đứng sau tuyệt đối không phải hạng tầm thường, anh nghĩ không ra tại sao lại nhằm vào công ty Húc Thăng như thế. Húc Thăng cung cấp cốt thép cho xây dựng chiếm hơn 50% ở đây, nếu công ty bên ngoài muốn đến đây đối đầu với họ thì đúng thật chẳng biết gì, nói đến nhân tố vận chuyển hậu mãi, mọi người không thể chỉ vì một bài báo mơ hồ mà từ bỏ sản phẩm của Húc Thăng, huống hồ gì bài báo vô thưởng vô phạt, không có động thái gì tiếp theo.”
Cam Lộ trầm ngâm không nói, Tần Trạm không khỏi hiếu kỳ: “Ấy, sao em lại quan tâm đến chuyện này thế?”
“Hôm nào cùng dùng bữa đi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tiền Giai Tây vừa hát xong ngồi xuống: “Tiểu Phán đâu? Hai cậu suốt ngày như hình với bóng, phu xướng phụ tùy, sao hôm nay không đi cùng cậu?”
“Cô ấy cãi nhau với tôi, tức giận về Quảng Châu rồi.”
Cam Lộ nhìn bộ dạng thản nhiên như không của cậu ta, cũng chẳng buồn hỏi nguyên do. Nhưng Tần Trạm nhìn thấy mặt Tiền Giai Tây chẳng có gì là tin, khua tay nói: “Cô ấy vô duyên vô cớ tức giận đòi đá tôi, cô đừng có mà nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ như thế chứ.”
Tiền Giai Tây cười nham hiểm: “Được thôi, để tôi an ủi trái tim tan nát của cậu nhé, chọn cho cậu bài “Chia tay chân thành” nhé.”
Tàn cuộc vui, Tần Trạm đưa Cam Lộ và Tiền Giai Tây về nhà, Cam Lộ đến nơi trước, chào tạm biệt họ, rồi bước vào thang máy lộ thiên trong tòa nhà, ấn tầng 18, thang máy từ từ lên cao, thành phố lung linh ánh điện hiện ra trước mắt, đây là quang cảnh mà hằng ngày cô vẫn nhìn thấy, lúc đứng cùng Thượng Tu Văn trong bầu không khí rực rỡ ánh đèn cảm giác hoàn toàn khác xa so với chỉ có một mình.
Thế nhưng, cảm xúc của cô lúc này không chỉ bắt nguồn từ phong cảnh ban đêm trước mắt. Những lời Hạ Tĩnh Nghi nói với cô như bóng đen lởn vởn trong đầu cô, cô không biết mình có thể rũ bỏ bóng đen này ra khỏi đầu hay không.
Giờ này chắc Ngô Lệ Quân đã ngủ, Cam Lộ không muốn đánh thức mẹ chồng, cố gắng mở cửa nhè nhẹ, nhón chân bước vào thì thấy ánh sáng hắt ra từ phòng Ngô Lệ Quân, có vẻ bà vẫn chưa ngủ.
Gần đây Ngô Lệ Quân ngủ không được tốt cho lắm, có đêm hôm khuya đi xuống uống nước, Cam Lộ rất ngạc nhiên khi nghe tiếng bà đi đi lại lại trong phòng.
Cam Lộ bước tới, chỉ thấy Ngô Lệ Quân đang ngồi trên sô pha ở phòng ngoài đọc sách, cô gõ cửa: “Mẹ, con đã về.”
Ngô Lệ Quân gật đầu, “ừ” một tiếng, dưới ánh đèn trông sắc mắt bà có vài phần tiều tụy.
“Mẹ đi nghỉ sớm ạ.” Cam Lộ không định hỏi về sức khỏe của bà, chỉ tự dặn mình khi nói chuyện điện thoại với Tu Văn sẽ nhắc nhở anh quan tâm đến mẹ anh một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc