Gia Cố Tình Yêu - Chương 14

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

“Trước mắt cũng chưa, nhưng tín hiệu phát ra không hề tốt. Em phải lưu tâm, đừng nghĩ rằng chuyện không liên quan đến mình nên hoàn toàn không hỏi han đến.”
Cam Lộ ngạc nhiên, lại có chút ức chế: “Em không đến nỗi như vậy chứ, chồng mình sao có thể cảm thấy không can hệ gì đến mình mà không hỏi han, em chỉ là không muốn ép anh ấy nói những gì anh ấy không muốn nói cho em biết mà thôi.”
“Trước đây em cũng đối với anh như vậy à?”
Cam Lộ thật không hiểu Nhi*p Khiêm muốn nói đến cái gì, nhìn anh khó hiểu.
“Trước giờ em chưa bao giờ hỏi anh tốt nghiệp xong sẽ làm gì, anh quyết định đến Thâm Quyến làm việc, em cũng không hỏi vì sao không bàn bạc với em.”
“Rất rõ ràng, anh đâu có muốn bàn bạc với em, có bao giờ nghĩ đến em trong các kế hoạch của anh, em còn gì để mà hỏi nữa.” Cam Lộ không lí giải được vì sao cuộc nói chuyện lại chuyển hướng đột ngột như vậy, đỡ lấy cổ tay trái còn đang đau âm ỉ, rầu rĩ nói: “Chúng ta nên quan tâm đến hiện tại thì hơn, anh nói mập mờ như vậy, nếu em không hiểu sai thì công ty Tu Văn đang gặp rắc rối, mà rắc rối này không chỉ nhắm vào công ty đúng không?”
“Anh không có ý làm em cụt hứng, hiện nay trong ngành xây dựng có một số tin đồn, nhưng đều là những tin đồn hết sức mập mờ, trừ phi nhà chồng em gây thù chuốc oán với ai mà em không biết, nếu không anh cũng không tin để đối phó với công ty đại lý kinh doanh quy mô nhỏ như An Đạt mà phải tốn nhiều công sức đến thế. Nhưng em yên tâm, có tin tức gì anh sẽ lập tức báo cho em biết.” Nhi*p Khiêm nhìn thẳng về phía trước, không hề nhìn cô, “Nhưng anh mong sao em không gặp chuyện.”
Giọng điệu của Nhi*p Khiêm lúc nào cũng lạnh lùng, thậm chí cũng không nhìn Cam Lộ, cô không biết nên nói gì, ngừng một lát, cô rầu rầu nói: “Cám ơn.”
Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của Nhi*p Khiêm dành cho cô, nhưng nếu hỏi cô vì sao thì lại còn rắc rối hơn. Vả lại chiếm suy nghĩ của cô lúc này dĩ nhiên là tin tức mà anh vừa tiết lộ cho cô biết.”
Điện thoại di động của Nhi*p Khiêm để ở đồng hồ chỉ vận tốc vang lên tiếng nhạc chuông đơn điệu, anh cầm lên nghe, sau tiếng “ừm”, đột nhiên giọng nói trở nên lạnh lùng, “Thẩm tiểu thư, tôi được nhận vào đảm đương chức tổng giám đốc công ty địa ốc Tín Hòa, trách nhiệm rất rõ ràng, chỉ chịu trách nhiệm với sự vận hành của công ty và trước chủ tịch Thẩm, hôm nay phải tham giải quyết việc nhà của cô đã là ngoại lệ rồi, e rằng cô phải tự đi dạy dỗ em trai của cô rồi.”
Anh vứt điện thoại trở về vị trí cũ, xe đến khúc cua, điện thoại đập vào kính xe trước, Cam Lộ nhoài người lấy điện thoại bỏ vào hộc chuyên dùng: “Cô ta dù sao cũng là con gái của sếp anh, anh nên khách sáo một chút chứ.”
“Cô ta nói cô ta có cuộc hẹn, muốn anh cùng cô ta nói chuyện với em trai, em thấy anh có nên đồng ý không?”
Cam Lộ thấy buồn cười, dĩ nhiên, với tính cách của Nhi*p Khiêm thì đồng ý mới là lạ, cái cô Thẩm tiểu thư này chắc chưa ᴆụng độ với anh: “Anh có thể từ tốn nói mà.”
“Anh mà khách sáo là cô ta sẽ được đằng chân lên đằng đầu, hôm sau sẽ bảo anh đi họp phụ huynh cho xem. Anh không có rảnh để dạy dỗ cậu em ngỗ nghịch của cô ta.” Nhi*p Khiêm bình thản trở lại, nói rất khách quan: “Làm ở doanh nghiệp tư nhân kiểu này, nếu mình không có lập trường thì chẳng thể nào làm việc được.”
“Vậy sao anh còn rời Thâm Quyến trở về làm gì?” Cam Lộ chẳng biết chút gì về tình trạng của Nhi*p Khiêm hiện thời, sau khi tốt nghiệp đại học, anh đến Thâm Quyến làm cho một công ty địa ốc vừa thành lập của tập đoàn Hồng Viễn, khởi nghiệp từ phòng kinh doanh, vào nghề không lâu đã bán được mấy khu địa ốc, thành tích khả quan, thăng tiến vù vù, từ phòng kế hoạch kinh doanh lên tới trưởng đại diện kinh doanh của một chi nhánh địa ốc, rồi có chút tiếng tăm trong ngành, tiền đồ có thể nói là rộng mở. Ngày đó cô nói với Tiền Giai Tây về việc anh trở về làm tổng giám đốc điều hành của một công ty địa ốc tư nhân, Tiền Giai Tây liên tục nói đó là sự lựa chọn khó hiểu.
Nhi*p Khiêm liếc nhìn cô một cái: “Em cuối cùng cũng đã chịu hỏi anh vì sao rồi?”
Cam Lộ không khỏi bật cười lắc đầu: “Đàn ông ấy mà, ta truy hỏi họ, họ bảo là phiền phức; ta không hỏi, họ bảo ta không coi trọng họ, nói chung phụ nữ có thế nào thì đều có thể sai.”
“Đây là chân lý mà cuộc hôn nhân của em đã dạy em à?”
“Chỉ là chút cảm xúc nhỏ vậy mà, chưa đến mức độ thành chân lý đâu.”
Nhi*p Khiêm cũng cười: “Dự án của ông Thẩm gặp rắc rối nên ông ta vội vàng mời người đến để định vị lại từ đầu, công việc này rất nhiều thử thách, đãi ngộ ông ấy đưa ra cũng đủ hấp dẫn. Hơn nữa…” Anh nhướng mày, đột nhiên mang chút giễu cợt, “Anh còn muốn lĩnh hội cái cảm giác áo gấm về làng, dĩ nhiên, anh xuất hiện trước mặt em với bộ dạng thế này, hình như vẫn chưa đủ kinh động đến em.”
Cam Lộ im lặng, ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Anh lại ghi hận với em cơ đấy, muốn em thấy hối hận vì sự lựa chọn trong quá khứ của mình sao?”
“Tin hay không tùy em, một thời gian dài anh không tài nào thanh thản, làm việc cật lực với hy vọng một ngày nào đó xuất hiện trước mặt em, em ít nhiều sẽ cảm thấy hối hận. Ý nghĩ này có phải ấu trĩ lắm không?”
Cam Lộ nhìn anh nghi ngờ, thần thái anh vẫn bình thản, chẳng giống với kẻ tự nhận mình ấu trĩ chút nào: “Được đấy, anh cũng gợi cho em suy nghĩ ấu trĩ rồi đấy. Em chỉ có thể nói em rất vinh hạnh, đối với một người phụ nữ mà nói, được người yêu cũ tài giỏi ghi hận dù sao cũng tốt hơn là bị lãng quên.” Nhi*p Khiêm khẽ nhếch miệng cười, đang định nói thì Cam Lộ nói luôn một tràng: “Nhưng, em thấy là lúc chia tay em đã nói rất rõ ràng, em không nghi ngờ anh sẽ thành công, cho dù một ngày nào đó anh có cưỡi mây ngũ sắc đột nhiên đáp xuống trước mặt em, em cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.”
“Tất nhiên càng không hối hận.” Nhi*p Khiêm tiu nghỉu, ngừng một lát, lắc đầu: “Anh biết, Lộ Lộ, dù anh có thành công hơn Thượng Tu Văn đi nữa, cũng không phải là cái em cần, điểm này, hôm trở về vô tình gặp lại em, anh mới chợt hiểu ra.”
Cam Lộ không muốn tiếp tục đề tài này nữa, thở hắt ra: “Em đến rồi, cám ơn.”
Nhi*p Khiêm dừng xe trước chung cư nhà cô, nghiêng người giúp cô cởi dây an toàn, sau đó xuống xe, bước thật nhanh sang cửa bên kia giúp cô mở cửa xe, đợi cô bước xuống, anh lại lấy thuốc ở ghế sau đưa cho cô: “Chú ý thời gian thay băng mà bác sĩ dặn, tay trái đừng nên dùng sức hoặc cử động tùy tiện.”
Cam Lộ gật đầu, như chợt nhớ ra chuyện gì, để bao thuốc lên nóc xe, khom người lấy điện thoại của anh, lưu số điện thoại của mình vào: “Có chuyện gì, nhớ gọi cho em.”
Nhi*p Khiêm đón lấy điện thoại, cười nói: “Em phải cẩn thận, Lộ Lộ, nếu anh gọi cho em, có lẽ là để thông báo một tin xấu.”
“Yên tâm, em không là vua Khwarezm, không đưa sứ giả báo tin xấu vào miệng hùm đâu.” Cam Lộ lấy bịch thuốc, “Tạm biệt, lái xe cẩn thận nhé.”
Cô quay người định bước vào tòa nhà thì phát hiện mẹ chồng Ngô Lệ Quân đang bước xuống từ chiếc xe Passat màu đen đỗ bên cạnh, là chiếc xe công mỗi ngày đưa đón bà. Cam Lộ dừng bước chào bà: “Mẹ, mẹ về rồi.”
Ngô Lệ Quân gật đầu, ánh mắt quét qua Nhi*p Khiêm, vẫn vẻ mặt không chút biểu cảm, đi ngang qua anh, rồi cau mày nhìn quần áo Cam Lộ đầy vệt bùn đất: “Bộ dạng sao lại thế này?”
“Con không cẩn thận bị ngã.”
Ngô Lệ Quân không nói gì, hai người cùng bước vào tòa nhà.
Hôm sau là thứ Sáu, Cam Lộ phát hiện cô chẳng có cảm giác thư thả khi đến cuối tuần, cả ngày cứ mải suy nghĩ về những rắc rối do những sự việc ngoài ý muốn đem lại.
Đồng nghiệp hỏi thăm tới tấp, cô dĩ nhiên chỉ có thể trả lời, rồi cảm ơn sự quan tâm của họ. Tiết thứ hai buổi chiều, hai học sinh hút thuốc hôm nọ dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm đã đến kiểm điểm với cô, cô chỉ phải nghiêm trang lắng nghe, sau khi học sinh đi rồi, cô lại ứng phó với sự bất bình của phó trưởng bộ môn cùng tổ nghiên cứu về vấn đề này.
Buồn bực cả một ngày, Tiền Giai Tây gọi điện hẹn Cam Lộ cùng đi ăn tối, sau đó đi mua sắm, cô lập tức đồng ý, xem như là để mình thư giãn một chút.
Sau khi gặp nhau, thấy thương tích của cô, nghe cô kể về quá trình bị thương và những quy định mang tính sách vở của trường trung học thuộc Đại học Sư phạm, Tiền Giai Tây cười ngặt nghẽo: “Không ngờ học sinh bây giờ hung hăng thật, lại hành xử тһô Ьạᴏ với cả giáo viên, đây xem như bị thương khi đang làm việc rồi.”
“Cậu đừng nói quá lên có được không, thằng bé đó chỉ là lỡ tay, không phải тһô Ьạᴏ như cậu nói. Nói đi thì phải nói lại, tớ thấy quy định của trường thật quá hà khắc, chỉ kích động học sinh chống đối.”
“May mà tớ không sinh ra ở đây, nếu không học trường của các cậu chẳng khác nào tội phạm bị nhốt trong tù.”
“Nghe nói quy định này là học hỏi từ trường Nhất Trung, nhưng lúc tớ học ở Nhất Trung, nghiêm thì có nghiêm nhưng cũng không quá hà khắc như thế này. Lần đầu tiên bắt được học sinh đang nói chuyện điện thoại, trừ điểm đạo đức của chúng, thật là không nỡ xuống tay.”
“Thật ra tớ cũng muốn trải nghiệm thử. Cậu biết không, năm đó nhận được thông báo trúng tuyển vào trường Đại học Sư phạm, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tớ là, sau này tớ có thể chọi phấn vào đầu những học sinh ngỗ nghịch rồi. Nghĩ mà xem, trước đây lúc nào cũng bị thầy cô trói tay trói chân, nếu có thể danh chính ngôn thuận quản người khác thì thật tốt quá.”
Cam Lộ dở khóc dở cười: “Cái cách nghĩ này thật biến thái, may mà cậu không làm cô giáo, nếu không đầu độc bao nhiêu tâm hồn ngây thơ của học trò rồi.”
Hai người dạo quanh các cửa hàng cao cấp, bên trong tập trung nhiều nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, không gian thanh tịnh, không có tiếng mời chào lôi kéo khách của các cô gái bán hàng, chỉ có tiếng nhạc du dương; chẳng có cảnh người đi mua sắm chen lấn nhau, chỉ có những vị khách với bước chân ung dung, tự tại. Tiền Giai Tây là tín đồ trung thành của thời thượng và hàng hiệu, rảnh rỗi là đến đây dạo lòng vòng.
Giá cả ở đây khiến Cam Lộ giật mình, cô trước giờ không xem trọng hàng hiệu, kiến thức hàng hiệu hầu như đều bắt nguồn từ Tiền Giai Tây, trang phục giáo viên phải trang trọng, thanh lịch, kiểu cách phải đơn giản, phổ biến, thi thoảng có giáo viên trẻ phụ trang hơi khác một chút, nếu không bị phó hiệu trưởng giáo huấn thì cũng bị đồng nghiệp nói ra nói vào. Cô ngay từ ngày đầu tiên đi làm đã ngoan ngoãn giống như những người khác, Tiền Giai Tây nhìn cách ăn vận của cô, chê thẳng thừng: “Nếu ngày nào cũng bắt tớ mặc như vầy, chắc tuổi già của tớ đến sớm quá.” Cô cười lớn, nhưng vẫn kiên trì ăn mặc kín đáo như thế, chỉ khi đi chơi mới ăn mặc nhẹ nhàng, thoải mái hơn một chút.
Cô đứng trước gian hàng Burberry, Tiền Giai Tây nhắm được một chiếc ví đựng tiền, Cam Lộ không thể tin được khi nhìn giá của nó: “Tớ không hiểu vì sao cậu lại phải bỏ ra một phần ba tháng lương để mua chiếc ví này.”
“Vì tớ thích thôi. Chẳng lẽ cậu không biết yêu thích mãnh liệt là như thế nào à? Nếu tớ không mua cái mà tớ thích, chắc chắn cứ nghĩ đến nó hoài, càng nghĩ càng thấy nó tốt, thế là càng không thể bỏ lỡ, phải mua bằng được mới mãn nguyện.”
“May mà cậu không thích du thuyền hay máy bay cá nhân.”
“Mấy thứ đó tớ cũng thích nhưng còn cách quá xa so với cuộc sống của tớ, nên không mê hoặc tớ được. Còn những thứ chỉ cần quẹt thẻ là có trong tay thì tại sao lại bỏ lỡ? Cậu chẳng lẽ không cảm thấy nó giống như thích một người đàn ông hay sao, cách tốt nhất để khắc chế Dụς ∀ọηg là thỏa mãn Dụς ∀ọηg, thỏa mãn rồi thì sẽ không bị Dụς ∀ọηg giày vò.”
Cam Lộ bái phục sự thẳng thắn của Tiền Giai Tây: “Tớ thì thấy rằng sau khi thỏa mãn Dụς ∀ọηg khó tránh khỏi thất vọng, chi bằng kìm chế Dụς ∀ọηg thì càng có ý nghĩa hơn.”
Tiền Giai Tây chế nhạo: “Logic man show điển hình đây mà, sau khi kết hôn, trình độ man show của cậu cao hơn rồi đấy.”
Tiền Giai Tây cầm hóa đơn đến quầy thu ngân tính tiền, Cam Lộ dựa vào quầy nhìn khắp lượt những chiếc ví đang nằm im lìm trên kệ. Đột nhiên có tiếng nói lanh lảnh cất lên đằng sau, “Lúc 19 tuổi, lần đầu tiên đặt chân đến khu mua sắm ở Hồng Kông, tôi cũng như cô bây giờ, sự kinh ngạc về giá cả đã che lấp đi sự mê hoặc bởi những thứ đẹp lung linh như thế này.”
Cam Lộ quay người lại, đứng trước mặt cô là Hạ Tĩnh Nghi, cô ta mặc một chiếc áo cổ chữ V màu đen không rõ nhãn hiệu làm nổi bật màu da trắng ngần và quần jean, tay xách một chiếc túi nhỏ màu xám bạc, từ trên xuống dưới ngoài đôi hoa tai kim cương lộ ra sau lớp tóc vén khéo và chiếc đồng hồ kim cương trên tay, không còn đeo một thứ trang sức nào khác, nhưng vẫn toát ra vẻ quý phái sang trọng, rất phù hợp với không khí ở đây.
Cam Lộ nghĩ, khác biệt hoàn toàn so với ngày xưa của chính mình, một sự lựa chọn kỳ lạ, cô mỉm cười: “Tôi không nghĩ cảm nhận năm 19 tuổi của cô giống như tôi hiện giờ.”
Hạ Tĩnh Nghi cũng cười, để lộ hàm răng trắng đều: “Nói cũng đúng, lần đó tôi không đi mua sắm cùng bạn gái, là bạn trai đưa thẻ tín dụng cho tôi thỏa sức mua sắm, cảm giác của chúng ta quả không giống nhau.”
Cam Lộ không biết cô ta đã quan sát mình bao lâu, không khỏi chau mày, nhưng lại cảm thấy buồn cười: “Tôi sẽ không suy đoán xem người bạn trai hào phóng của cô là ai, cũng không định phỏng vấn cô, có phải là từ lần đó, cô đã có thể thản nhiên với các loại giá cả kiểu này rồi.”
“Hê hê, cô biết giả vờ bình thản đó, đúng vậy, xem ra Tu Văn cuối cùng cũng chọn được một người vợ khiến người mẹ khó tình hà khắc của anh ấy mãn nguyện.” Hạ Tĩnh Nghi nói bâng quơ.
Khóe miệng Cam Lộ khẽ nhếch lên: “Tôi hình như nghe được ý ám chỉ trong đó, nhưng tôi quyết định không quan tâm.”
Hạ Tĩnh Nghi không ngờ cô lại đối đáp như vậy, đột nhiên chuyển đề tài: “Đôi hoa tai ngọc trai của cô thật đẹp, rất hợp với gương mặt của cô.”
“Là quà Tu Văn tặng nhân kỷ niệm hai năm ngày cưới, tôi rất thích nó.”
“Hai người kết hôn đã hai năm rồi sao? Chúc mừng. Hai năm mà chỉ tặng hoa tai ngọc trai Mikimoto loại thường thế này, xem ra Tu Văn hành xử thận trọng hơn những gì mà tôi nhớ rồi.”
Cam Lộ vốn dĩ chẳng có chút khái niệm nào về nhãn hiệu đôi hoa tai này cả, chỉ là hôm nay đeo nó bị Tiền Giai Tây vừa nhìn đã phát hiện ra, còn gỡ ra ngắm nghía một lúc. Tiền Giai Tây rất có hứng thú với hàng hiệu, lại làm ở đài truyền hình nên rất có mắt nhìn hàng hóa, bảo cho cô biết đây là nhãn hiệu Mikimoto rất nổi tiếng của Nhật, ngọc trai màu trắng này chắc chắn là được nuôi trong vùng nước lợ, giá cả không đắt lắm nhưng cũng không hề rẻ, hơn nữa hiện nay chưa có cửa hàng chuyên dụng ở thành phố này. Cô nghĩ: “Tháng trước Tu Văn đi công tác Thượng Hải, chắc là mua ở đấy.”
Tiền Giai Tây khen: “Gu thẩm mỹ của anh ấy không tệ, nhưng hiếm có nhất là có lòng.”
Đúng thế, quan trọng là tấm lòng, hơn nữa một tháng trước đã nhớ mua, nên không phải là do điện thoại nhắc nhớ rồi, nghĩ như vậy, trong lòng Cam Lộ cảm thấy vô cùng ấm áp. Bây giờ bị Hạ Tĩnh Nghi nói như vậy, cô không thể không tức giận. Cô cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh và lịch sự: “Cô Hạ, tôi không quen thảo luận với người lạ về người yêu cũ của họ, càng không có ý định nói về chồng mình với người lạ. Thấy cô bây giờ vẫn giữ được tâm thái của tuổi 19 như vậy, tôi thật lòng thấy mừng cho cô. Tạm biệt.”
Hạ Tĩnh Nghi cười nanh nọc: “Thượng phu nhân, cô mồm mép thật đấy, nhưng kiến thức hơi kém một chút. Cô không thấy kỳ lạ sao, 10 năm trước Thượng Tu Văn lái loại xe chạy đường trường của Mercedes Benz, còn có thể đưa bạn gái đi Châu u, Hồng Kông mua sắm bất cứ lúc nào. Bây giờ lại chạy BMW cũ, điều hành một công ty mậu dịch bé tí, để vợ nhìn thấy hàng hiệu tốt một chút mà đã cảm thấy là hàng xa xỉ, không thể tùy ý mua sắm. Tôi đoán không lầm thì cô không biết tì gì về cuộc sống trong quá khứ của anh ấy, cũng chẳng có khái niệm gì về sự thay đổi tình hình kinh tế của anh ấy từ trước đến nay.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc