Gia Cố Tình Yêu - Chương 07

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

“ Dì đừng nói như vậy, ba con thích chấp vặt, cuộc hôn nhân trước của ông ấy không được như ý nên không muốn tái hôn, thật ra ông ấy là người hiền lành. Con cũng khuyên cha rồi, cha hứa sẽ suy nghĩ.” Cam Lộ dừng một chút rồi nói, “ Con biết đồ dùng trong nhà cha không nhiều, con luôn muốn sắm sửa cho cha, nhưng cha không nhận, hay là thế này đi, từ tháng này trở đi, con sẽ lập cho dì một tài khoản ngân hàng, định kỳ gửi tiền vào đó cho dì.”
Dì Vương xua tay liên tục: “Lộ Lộ, dì không có ý vòi tiền con mà.”
“Đây vốn dĩ là để tỏ lòng hiếu thảo của con với cha, nhưng ông ấy lại quá cố chấp nhất quyết không nhận. Việc này dì cũng không cần nói với cha, dì chỉ cần lo cho cuộc sống của cả hai thật tốt, mạnh khỏe, vui vẻ là con yên tâm rồi.”
Nói đến khô cả họng, dì Vương mới miễn cưỡng chịu về. Cam Lộ cũng hiểu rõ, nếu không phải vì cô con dâu cứ chốc chốc lại lượn ra lượn vào nghe ngóng, không tài nào sống chung kia thì dì Vương đã không thay đổi ý định nhanh như vậy. Nghĩ đến đây, cô không khỏi ngậm ngùi. Sau khi đưa dì Vương về nhà cha cô, cô gọi cha ra ngoài, nói một hơi về đạo lý này nọ rồi không quên dọa dẫm: “Cha mà để dì Vương bỏ đi lần nữa thì con không quản chuyện của cha nữa đâu.”
Ông Cam xuề xòa: “Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm, con về nghỉ ngơi sớm đi.”
Trong ánh đèn vàng vọt, Cam Lộ chỉ nhìn thấy lưng cha cô hơi còng, tóc đã điểm hoa râm, hai mắt đùng ***c, sắc mặt nhợt nhạt, cô bỗng thấy xót xa, cảm thấy thái độ vừa này của mình có phần hơi quá đáng.
Sau khi cha mẹ cô ly hôn, Cam Lộ sống với cha, ông Cam sống rất xuề xòa, cô gánh vác gia đình, chăm sóc cho cha từ rất sớm. Từ lúc có dì Vương, cô cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Sau khi lập gia đình, mối quan tâm của cô chuyển hướng, số lần về nhà cũng ít dần, dường như lơ là cha cô hơn trước. Hôm nay sau khi nghe điện thoại, cô bất chợt cảm thấy muộn phiền, sợ cha cô chia tay với dì Vương rồi không có người chăm sóc, khó tránh khỏi có chút ích kỷ trong suy nghĩ.
Những ý nghĩ tự trách mình cứ lởn vởn trong đầu khiến cô hồi lâu không nói nên lời. Ông Cam lo lắng nhìn cô: “Lộ Lộ, con không khỏe à? Có cần gọi điện cho Tu Văn đến đón con không?”
Cam Lộ gượng cười: “Anh ấy đi công tác rồi. Cha à, gần đây sắc mặt cha nhìn kém lắm, dạ dày không vấn đề gì chứ ạ?”
“Cha khỏe lắm,” ông Cam gượng cười, “ Con không cần phải lo lắng cho cha, cuộc đời cha coi như xong rồi, chỉ mong con sống tốt là cha mãn nguyện rồi.”
“Cha
” Cam Lộ sợ nhất là những lúc cha cô nói những lời này, “Con cũng sống tốt lắm, cha không được nói như thế, có chuyện gì gọi điện ngay cho con nhé, đừng giữ một mình mấy ngày rồi mới nói với con.”
Cam Lộ bước chân ra khỏi nhà thì trời cũng đã khuya, cô cảm thấy mỏi mệt vô cùng, tay xách túi chầm chậm bước ra khỏi con hẻm nhỏ, đứng bên vệ đường đón taxi. Con đường này hơi vắng vẻ, tĩnh mịch, chốc chốc vài ba chiếc xe lướt qua, cô đợi một lúc lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng chiếc taxi nào. Có lẽ đi 100m nữa, rẽ vào con đường lớn đằng kia thì sẽ có nhiều cơ hội hơn, nghĩ vậy cô lại lê bước chân nặng nhọc đi về phía đó, mắt đờ đẫn nhìn con đường phía trước.
Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, trong ký ức của cô, đây từng là con đường rợp bóng cây ngô đồng Pháp cao lớn, khi xuân về, những chiếc lá non tơ vàng óng ả bắt đầu điểm xuyết trên ngọn cây, sau đó dần dần những tán cây râm mát bao phủ cả con đường, đến mùa hè, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tàng lá rậm rạp thành những đốm nắng nhảy múa trên đường, tiếng ve kêu râm ran, tiếng chuông xe đạp leng keng, hết chiếc này đến chiếc khác chạy qua.
Thế nhưng, để giải quyết vấn đề bụi hoa bay lả tả, những cây ngô đồng Pháp không biết tự lúc nào đã bị chặt mất ngọn, trên thân cây khô khốc đâm trổ vài nhánh mới lưa thưa, lá cây từ đó chưa kịp lớn đã ngả vàng lìa cành, khiến cho người ta có cảm giác thê lương. Nhưng quan trọng hơn là, những kiến trúc núp dưới bóng cây xanh mát hai bên đường như bị lột trần trụi, chẳng có gì che chắn.
Tuy nằm ở khu phố nhộn nhịp, tấp nập, khu dân cư kiểu cổ tập trung phía sau đã bị dỡ bỏ gần hết, các chung cư hiện đại lần lượt mọc lên, nhưng khu nhà nhỏ nơi cha cô đang ở thuộc một doanh nghiệp đã phá sản, hình như là vì tranh chấp đền bù giải tỏa nên vẫn chưa được dỡ bỏ. Khu nhà ba tầng cũ nát với lối kiến trúc của thập niên 70 thế kỷ trước mất đi sự che chắn của tàng cây, dưới ánh điện nhợt nhạt càng lộ rõ vẻ trơ trọi, tạm bợ, khác xa hoàn toàn với ký ức của Cam Lộ.
Một chiếc Audi A6 dừng trước mặt cô, cửa xe bật mở, một người đàn ông cao lớn bước tới, mặc dù ngược sáng, gương mặt người đó thấp thoáng trong bóng tối nhập nhoạng, nhưng cái tư thế ung dung tự tại cô chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, chính là Nhiếp Khiêm chứ không phải ai khác.
“Sao anh (em) lại ở đây?” Hệt như lần gặp gỡ ngẫu nhiên lần trước, họ lại đồng thanh cất tiếng hỏi đối phương. Sau vài giây im lặng, Nhiếp Khiêm chau mày nhìn cô, “Khuya thế này, em thẫn thờ một mình ở đây làm gì?”
“Em đợi taxi.”
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
Cam Lộ lên xe, nói cho anh ta biết địa chỉ nhà mình, rồi lặp lại câu hỏi khi nãy: “Sao anh lại ở đây?”
Nhiếp Khiêm thắt dây an toàn khởi động xe: “Em quên anh từng ở khu này sao?”
“Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt lái xe đến đây hoài niệm?” Cam Lộ thấy buồn cười vì trong ấn tượng của cô, Nhiếp Khiêm không phải là người thích hoài niệm, hơn nữa anh đã chán ngấy nơi này từ rất lâu rồi.
Nhiếp Khiêm lắc đầu: “Hoài niệm chính là một quá trình không ngừng thất vọng, anh thật sự chẳng có chút nhã hứng nào. Nhưng mà thật trêu ngươi, ngay sau khi về đây làm việc, công ty lại cấp cho anh một căn hộ chung cư ở ngay gần đây, bây giờ hầu như mỗi ngày đi làm về đều chạy qua con đường này. Em không nên đứng một mình ở đây lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, tình hình an ninh hiện nay không được tốt cho lắm.”
“Em thấy ở đây rất an toàn.”
“Em luôn cảm thấy an toàn với những người và những nơi thân quen, đây là sự ngộ nhận điển hình.”
Cam Lộ bị hàm ý phê phán trong giọng điệu của anh làm cho nghẹn họng, cô không nói gì nữa, chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Một lúc sau, Nhiếp Khiêm lại lên tiếng: “Được rồi, lúc nãy là anh nói dối. Sự thật là anh lái xe ra đây để hoài niệm. Ngày này hai năm trước, cũng vào giờ này, anh đang ở Thẩm Quyến, lúc sắp ngủ thiếp đi thì nhận được một cuộc điện thoại.”
Cam Lộ sững sờ, bất giác cảm thấy ngượng ngùng. Giọng nói của Nhiếp Khiêm không biểu lộ bất kỳ tâm trạng gì, anh tiếp tục nói: “Một cú điện thoại chẳng đầu chẳng cuối. Sau khi biết người gọi đến, tim đập mỗi lúc một nhanh, đang lúc định hỏi cô ấy có phải đang nhớ anh, có phải muốn trở về bên anh không thì cô ấy lại nói cô ấy gọi nhầm số.”
Cam Lộ nghĩ, một cuộc điện thoại trong một đêm yếu lòng chẳng làm gì nên tội. Thế nhưng cô hiểu rất rõ tính cách của Nhiếp Khiêm, biết anh không tình tĩnh như những gì anh thể hiện ra ngoài, giọng anh càng bình tĩnh bao nhiêu thì tâm trạng có lẽ càng hỗn loạn bấy nhiêu, những lúc như thế này không nên lên tiếng thì hơn nên cô lý trí giữ im lặng.
“Anh gọi lại thì cô ấy đã tắt máy. Hôm sau, anh thật sự không thể cho qua nên đã xin nghỉ phép mua vé máy bay về ngay, lúc tìm được nơi cô ấy làm việc thì người ta nói với anh, cô giáo Cam đã nghỉ phép để đi đăng ký kết hôn rồi.”
Thì ra cô đã thật sự gây nên tội cơ đấy. Cam Lộ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngượng ngùng lên tiếng: “Xin lỗi.”
“Em xin lỗi anh gì chứ? Vì bỗng dưng nói chia tay hay là vì đột nhiên làm lòng anh dậy sóng rồi đột nhiên chạy đi kết hôn với người khác?” Nhiếp Khiêm hỏi mà như uy hiếp.
“Chuyện chia tay thì không còn gì để nói rồi, em không mở lời trước thì đó cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn. Gọi cuộc điện thoại ấy, có lẽ là do em trúng phải tà, xin lỗi đã làm mất giấc ngủ của anh, lại gây cho anh buồn phiền không đáng, bỏ cả công việc để chạy về.”
“Vậy thì bây giờ hãy nói cho anh biết lúc đó em muốn nói gì với anh, chẳng lẽ là muốn nói cho anh biết em sắp kết hôn, mời anh tham dự hôn lễ.”
Cam Lộ im lặng, cô tất nhiên không chắc chắn như lời cô nói với mẹ, sự thật là cho đến phút cuối cùng, cô vẫn nghi ngờ quyết định của mình. Nhưng đó là quyết định mà cô không chịu bất kỳ áp lực nào bên ngoài, cô đã đứng trên tất cả hoài nghi của người khác, trên cả nỗi trăn trở mà chỉ mình cô biết.
Cuộc điện thoại đó gần như là một phản ứng bản năng khi tâm trạng rối bời, thế nhưng bên kia nhấc máy, cô lập tức khôi phục lại lý trí, hiểu ra hành động của mình đáng buồn cười đến thế nào nên vội vàng cúp điện thoại.
“Không muốn nói thì thôi vậy.” Nhiếp Khiêm chán nản.
“Thật ra cũng chẳng có gì để nói, chỉ là chứng rối loạn tiền hôn nhân thôi.”
Trong xe im phăng phắc, ánh đèn hai bên đường lướt qua cửa kính xe rồi rớt lại đằng sau, trong lúc tranh tối tranh sáng đó, không thể nhìn thấy thái độ của cả hai. Xe dừng lại dưới tòa chung cư nơi Cam Lộ ở, cô tháo dây an toàn, nhẹ nhàng nói: “Hãy quên chuyện cũ đi Nhiếp Khiêm, chúng ta đều đang sống rất tốt mà.”
“Ừ, có thể nhìn thấy em sống tốt như thế, vậy là ổn rồi.” Giọng Nhiếp Khiêm châm biếm thấy rõ, “Thật ra anh không để bụng như em tưởng, sau khi bị bạn gái đá, anh không còn nghiêm trọng hóa tình yêu như trước nữa, cũng coi như là có thu hoạch.”
“Sự thu hoạch này không phải do em tặng, anh đừng lấy nó ra để khiến em cảm thấy có lỗi, trước giờ anh có xem tình yêu quan trọng bao giờ đâu.” Cam Lộ mở cửa xe, nhưng bị Nhiếp Khiêm kéo tay lại, lưng bị đập mạnh vào sau ghế, cô tức giận quay đầu nhìn anh, anh vội rút tay lại.
“Có phải em vì nguyên do này mà chia tay với anh không?”
“Chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ còn truy cứu thì thật buồn cười.”
“Nhưng rõ ràng em cũng không lấy một người đàn ông coi tình yêu là trên hết, luôn đem lại cảm giác an toàn cho em đúng không, anh ta thậm chí còn không thể giúp em dẹp bỏ nỗi sợ hãi tiền hôn nhân cơ mà.”
“Thứ khiến em sợ hãi là hôn nhân chứ không phải anh ấy, có cần em chính thức xin lỗi anh vì cuộc điện thoại đó không?”
Giọng cô cứng rắn, nhưng Nhiếp Khiêm lại cười, hàm răng trắng ánh lên trong bóng tối, giọng nói bỗng dịu lại: “Không cần đâu, anh rất vui vì lúc sợ hãi em đã nghĩ đến anh.”
Cam Lộ sững lại, sau đó cũng cười: “Nhiếp Khiêm, anh lúc nào cũng tự cao như thế.” Cô lại mở cửa xe bước xuống, vẫy tay chào Nhiếp Khiêm rồi đi vào bên trong tòa nhà.
Cô không quay đầu lại, nhưng cô biết rõ, Nhiếp Khiêm đang dõi mắt theo cô.
Chỉ là lần dõi mắt này đã quá muộn màng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc