Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm - Chương 18

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Mặc dù trời đẹp nhưng gió rất to, gió thổi mạnh làm cho từng lớp sóng đánh lên nối tiếp nhau, Tô Tố ôm phao cứu sinh chạy như điên, nghe thấy tiếng gọi ở mãi phía sau.
Chị Vương ở bộ phận kế toán khóc như hoa lê trong mưa, nét mặt sợ hãi ôm phao cứu sinh di chuyển từng bước nhỏ. Tô Tố ngạc nhiên, dựa sát lại hỏi: “Sao chị lại hoảng sợ như thế?”
Chị Vương nhìn trước ngó sau, sau một lúc xác nhận không có người mới thủ thỉ nói: “Tô, em phải cẩn thận một chút, cái tên Bốc Diệu Liễm không có phao cứu sinh đó chỉ nhìn thấy người có phao là bám vào, đã có 3 cái phao bị tóm rơi rồi.”
Hả? Tô Tố bắt đầu lo lắng, bản thân mình không biết bơi, bị bám rơi phao thì thật sự là GAME OVER rồi.
“Tô, không cần quá lo lắng đâu em, lúc cậu ta bơi đến trên mặt nước sẽ nổi lên một lớp lông đen.”
Lông đen? Khóe miệng Tô Tố co giật, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi.
Chị Vương gật đầu một cách dứt khoát: “Đó là lông *** của cậu ta.”
Hai người càng thêm lo sợ, ôm phao cứu sinh di chuyển trong phạm vi nhỏ, tiếng la hét từ xa vọng đến ngày một gần, ánh mắt chị Vương lóe sáng, đẩy Tô Tố ra: “Chúng ta chia ra hành động, tránh để cho cậu ta phát hiện.”
Ầm ầm, ào ào, chị Vương chạy với muôn vàn hình thái.
Tô Tố cúi đầu xuống, thị lực kèm nhèm thăm dò mặt biển, không hay rồi, quả nhiên có một túm lông đen đang trôi nổi trong nước, ngẩng đầu nhìn lên, Bốc Diệu Liễm hổn hển cười “Chị Tô, chúng ta cùng bơi đi, chị mang theo tôi nhé, sóng to quá.”
Mang theo cái rắm í, Tô Tố im lặng ba giây, cầm phao cứu sinh lên, nhấc chân chạy như điên, ở phía xa xa chị Vương hét lớn: “Không được, Tô, em đừng có qua đây.”
Tô Tố chạy một mạch 50m, nhìn trước ngó sau, cái đám lông đen đó quả thật không chạy theo mình, Bạch Cốt Tinh dùng hai tay giữ chặt quần bơi, mặt mày hoảng sợ: “Tô, Bốc Diệu Liễm không đi cùng cô à?”
Như có sấm sét bắn phá trong đầu, nhìn trái nhìn phải, Tô Tố gật đầu “Không có, giám Đốc Bạch, anh không có phao cứu sinh thì sợ cái gì?”
Bạch Cốt Tinh ngẩng đầu nhìn trời nước mắt chảy dài, một lúc lâu sau, khóe miệng co giật: “Khi Bốc Diệu Liễm bị sóng đánh, không chỉ tóm lấy phao cứu sinh đâu…” vừa nói vừa nhìn cái quần bơi tam giác của mình.
Nhìn đồng chí Bạch với ánh mắt đồng cảm, mãi sau Tô Tố mới lấy lại tinh thần, không biết làm thế nào đành vỗ vỗ vai giám đốc: “May sao vẫn còn đang mặc trên người.”
Không nói câu này còn được, một khi nói ra rồi, Bạch Cốt Tinh hai mắt ngập nước: “Mới mặc vào thôi, chị Triệu vừa giúp tôi tìm xong.”
… Cái này, Tô Tố im lặng triệt để, nửa câu an ủi cũng không nói ra lời được, chỉ có thể đồng cảm, đồng cảm và đồng cảm mà thôi.
Đột nhiên, hai mắt co lại, hô hấp khó khăn, khóe miệng co rút với biên độ lớn, Bạch Cốt Tinh nắm chặt cái quần bơi tam giác quay người chạy mất.
Tô Tố quay đầu lai, đầu óc quay cuồng thất kinh hét lên “Một đống lông đen to quá a…” lời nói còn chưa kết thúc, một con sóng lớn đánh lên đã đưa Bốc Diệu *** tiến gần thêm.
“Chị… Tô, xin lỗi lỗi lỗi…”
Hóa ra, nước biển còn có tác dụng khuyếch tán âm thanh, đồng chí Tô Tố vinh quang ngã xuống nước, bị sóng đánh chìm dưới mặt nước biển, ừng ực ừng ực.
Bốc Diệu Liễm vừa khoác phao cứu sinh vừa vung tay hét lớn: “Có người không, cứu mạng với……”
Nước biển thật tinh khiết, Tô Tố bịt chặt miệng để bọt khí không thoát ra.
“Đến đây đi, có người vượt biên…” quả nhiên, đồng chí Tiểu Bốc rất có tiềm năng làm công công, giọng nói còn thấp hơn nhiều so với mình.
Hả, trong lúc sóng to gió lớn thế này vượt đường biên? Thần tượng quá, Tô Tố vừa P0'p mũi vừa bịt miệng, dùng ý nghĩ còn sót lại của mình tám chuyện.
“Người vượt biên ở đâu?” một đám đông kéo đến.
“Ở đây, ở đây” vẫn là tiếng nói của Bốc Diệu Liễm.
Ào ào, đột nhiên cảm thấy thoải mái, Tô Tố đang bịt mũi thì được người khác nhấc lên.
Sự việc cuối cùng cũng có chuyển biến, Bạch Cốt Tinh cầm quần tam giác, bám vào chị Vương đang ôm phao cứu sinh, với cả… N đồng nghiệp bị sóng đánh trôi xa rất lâu trước đó đều vây lại đây.
Bạch Cốt Tinh chỉ vào Bốc Diệu Liễm, khuôn mặt tức giận, hét lên: “Đã bảo cậu khống chế cảm xúc của mình rồi cơ mà, hôm nay đã uống thuốc chưa, uống hay chưa hả?”
Nhân viên bảo vệ kinh ngạc, không ngờ tên kia lại là người không bình thường nữa cơ đấy.
“Lần sau không uống thuốc thì không cho cậu ta ra ngoài, chúng tôi đã giúp cậu ta kéo 3 người lên rồi đó” trong đó, một đồng chí bảo vệ túc giận, nước miếng tứ tung bắn về phía mọi người.
Bốc Diệu Liễm gật đầu như giã tỏi “ Được, lần sau phải uống thuốc rồi mới được đi ςướק phao cứu sinh.”

Tô Tố rơi lệ, hóa ra Bốc Diệu Liễm lại còn phải uống thuốc khống chế cảm xúc nữa, thật quá quá quá mức chấn động.
*****
Tô Tố vẫn tiến hành xem mắt như thường lệ, lần nàyđối tượng là một quý tộc mới làm về phần mềm.
Người giới thiệu vẫn chưa nói gì, anh ta đã tự mình nước miếng tung hoành: “Về cơ bản công ty của tôi khi ra thị trường có thể thao túng thị trường cổ phiếu Trung Quốc, cái khác thì không nói chứ lúc đầu chính tôi đã đóng góp 200 triệu vào việc xây dựng công trình đập thủy điện quốc gia,… cái gì? Cô không tin, đến đây, tôi gọi điện cho Tiểu Hồ (*), hôm qua chúng tôi còn nói chuyện đó, nào là lạm phát hàng hóa tốt, nào là tăng cường tạo việc làm…….”
(*) Hồ Cẩm Đào
Ánh mắt yếu ớt của Tô Tố chếch sang bên trái 45 độ nhìn người giới thiệu, người giới thiệu cười gượng “ Tô à, anh Cửu Tư Liêm rất chi là bận rộn, xem mặt một lần cũng rất khó, hai người cứ từ từ nói chuyện đi.”
“Theo lẽ thường, người bình thường không thể gặp được tôi.” Cửu tiên sinh vươn tay vuốt tóc, vẩy một phát, hoa tuyết rơi đầy, khuôn mặt tự hào nói: “Coi như cô may mắn, tôi đi xem mắt hai mấy lần rồi, đây là lần đầu tiên có người đến.”
… Ánh mắt bay bổng lần nữa, nhìn đến mức người giới thiệu hoảng hồn, vội đứng lên, cổ vũ: “ Tốt, tốt, tốt thật, điều này cho thấy cô Tô và Cửu tiên sinh đây rất có duyên phận.”
Cửu tiên sinh lại không cười, vỗ vỗ người móc điện thoại ra, nhấn loạn: “Tiểu Ôn (*) hả, ừm ừm ừm, cậu đi thăm Nhật Bản nhớ mang wasabi về cho tôi nhớ, ừm ừm ừm.” Khuôn mặt anh ta lúc ấy hết sức nghiêm túc.
(*) Ôn Gia Bảo
Cơ mặt co rút nghiêm trọng, cố trụ vững nào Tô Tố, ông ấy vừa cùng đồng chí Ôn Gia Bảo hội đàm đây, tự hào đi, kiêu ngạo đi, đồng chí Tô Tố, đẳng cấp của cô có khả năng được nhảy vọt rồi.
“Giám đốc Cửu, có thể kí cho tôi một chữ không?” người vĩ đại à, phải kí đó. Dưới ám hiệu ngầm của người giới thiệu, Tô Tố cố gắng để không buồn nôn mà đưa ra yêu cầu.
Ua ha ha ha ha, nụ cười thực sự phóng túng, Cửu Tư Liêm tiên sinh cuộn tay áo, cầm Pu't kí tên lên, một phen cầm ống tay áo của Tô Tố qua, vung Pu't viết xuống… “vì nhân dân phục vụ”.
Nước mắt giàn giụa, Tô Tố nắm chặt bàn tay, Cửu tiên sinh à, đây là quần áo xem mắt của tôi đó, chỉ có một bộ này thôi. Anh học làm sang cái gì chứ, 360 đồng, rất đắt đó, lần này bị bẩn rồi, buổi xem mắt tuần sau tôi biết mặc cái gì đây?
Người giới thiệu đứng thẳng, vỗ tay: “Thật tốt quá, thật tốt quá, bầu không khí thật sự rất hòa hợp.”
Đồng chí Cửu Tư Liễm vẫy tay, chiếc Pu't kí tên rơi xuống, giơ bình nước trong tay: “Cô Tô à, cô xem, tôi chỉ uống nước này thôi, à, nước khoáng nhập khẩu từ Pháp, ở Trung Quốc không có bán đâu.” Anh ta uống ừng ực như trâu, quả là hảo hán Lương Sơn!
Tô Tố lẳng lặng đánh giá, cái thứ nước gì mà lại đắt thế này? Nhập khẩu từ Pháp, mẹ nó, *** của bà đây cũng là hàng Mỹ đấy.
Nhấc bình nước khoáng lên, Cửu tiên sinh cực kì lịch sự cười: “ EXCUSE ME, tôi đi rửa tay một lúc.”
Mẹ nó, đi rửa tay mà mạng theo bình nước khoáng? Tô Tố mắng thầm.
“Ông ta lại đi đổ nước lã ” người giới thiệu đến gần, vẻ mặt khẳng định, “Tô à, lúc cô còn chưa đến, tôi đã thấy ông ta đổ nước vào bình 3 lần rồi.”
OTZ, không thể sụp đổ, Tô Tố đã quen đến mức cảm thấy tự nhiên.
“Vậy ông ta thật sự có quan hệ với Ôn Gia Bảo?”
Người giới thiệu gật đầu khẳng định: “Em họ của ông ta tên như thế.”
OTZ, vẫn chưa thể sụp đổ.
Người giới thiệu không thể trụ được nữa, một tay nắm chặt Tô Tố, xác định chắc chắn “Đó đều là bốc phét thôi, nếu như giống thật, cũng là trùng hợp.”
Gận xanh nổi lên, hai tay nắm chặt, Tô Tố tận lực biến thân, ta chính là siêu xayda đây.
Rinh, rinh, rinh, di động chợt vang lên, Tô Tố liền nhấn nút.
“Cô Tô à, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, tốt nhất vẫn nên khuyên cô một câu, đừng động lòng với tôi nhanh như thế, tôi không dám ra khỏi nhà vệ sinh, tôi sợ lúc đi ra cô sẽ nhanh chóng bày tỏ với tôi…”
Cuối cùng cũng sụp đổ, Tô Tố phẫn nộ nhìn người giới thiệu, hay tay nắm thật chặt “Lần này cứ thế này đi, cô thích anh ta, cô tiếp tục hẹn, lần sau xin nhớ cho, phải tìm người bình thường một chút.”
Đến tuổi này thì không thể chọn lựa được nữa, chỉ cần là người bình thường thì được rồi, Tô Tố nước mắt giàn giụa, ừ đúng, là đàn ông, bình thường tí tẹo thôi cũng được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc