Gặp Được Tình Yêu Đích Thực - Chương 101

Tác giả: Chá Bút Lão Tân

Trong bệnh viện
Ninh Duệ Thần nắm chặt bàn tay nhỏ bé đã lạnh ngắt, ánh mắt thâm sâu nhìn người trên giường, một khắc không rời.
Nếu không phải Tô Duyệt nói địa chỉ nhà hàng cho Trình Viên Viên, cô gắng nói cho anh biết, sợ rằng...
"Anh Ninh, cô Tô chỉ là bị va chạm nhẹ, cả mẹ và đứa bé đều không có vấn đề gì, nhưng vết thương trên người anh nếu không xử lý..." Bác sĩ ở sau lưng Ninh Duệ Thần nói, còn cả những bác sĩ và y tá khác cùng với các chủ nhiệm khoa, tất cả cùng chen chúc trong một phòng bệnh nhỏ bé.
Ninh Duệ Thần vẫn im lặng không lên tiếng, vẫn nhìn Tô Duyệt, anh muốn đợi cô tỉnh lại, để người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
"Anh Ninh, lưng của anh từng bị thương, vết thương cũ đã rách ra, lần này bị va chạm mạnh như vậy, nếu không trị liệu ngay, hậu quả không thể tưởng tượng được."
"Cút." Bờ môi bạc hờ hững nhổ ra một chữ, sau đó không nói thêm gì nữa.
Các bác sĩ nhìn nhau, bọn họ đương nhiên đều biết rõ thân phận của người trước mặt, nếu chăm sóc không tốt, để lại di chừng gì cho luật sư Ninh, chỉ e bệnh viện của bọn họ sẽ phải đóng cửa đi mất.
Huống chi, hiện giờ Ninh Duệ Thần thật sự cần phải trị liệu gấp.
Nhưng thái độ cứng rắn bác bỏ của Ninh Duệ Thần lại khiến cho bọn họ bất lực.
Rõ ràng cô Tô không có việc gì, vết thương trên lưng anh nghiêm trọng hơn rất nhiều, vậy mà vẫn còn cố chấp ở lại đây, rõ là.... cưng chiều vợ như mạng!
Mọi người biết lúc này có khuyên nữa cũng vô dụng, mà áp suất trong phòng mọi người cũng không thể chịu được lâu, dứt khoát lùi về phía sau, cùng chờ lệnh ở ngoài cửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua ở trong phòng bệnh lặng yên không một tiếng động, không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Duyệt cũng mở mắt.
"Tiểu Duyệt, em tỉnh rồi." Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt thâm sâu chứa sự mềm mại dịu dàng không sao tả hết, "Tất cả đều đã là quá khứ rồi."
"Vâng, em biết." Tô Duyệt gật đầu, trên khuôn mặt mang theo ý cười thản nhiên.
Trong giấc mơ vừa rồi, những hình ảnh kinh khủng kia hết lần này tới lần khá thay phiên nhau xuất hiện, chiếc xe cứ lao mãi về phía cô, khiến cô dù có trốn chạy thế nào cũng vẫn không thoát được. Kinh khủng hơn nữa là chiếc xe kia không ᴆụng cô, mà chỉ liên tục đuổi phía sau cô, dường như cố ý bắtcô phải chạy, cố ý muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ bất lực của cô.
Mà cô thì chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, chạy qua đồng hoang khôn cùng, chạy qua bãi cát mềm mại, hoàn cảnh không ngừng thay đổi, cô vẫn cứ chạy về phía trước, cô không ngừng gào tên Ninh Duệ Thần đến rách cổ họng, vậy mà vẫn không tìm được.
Nỗi sợ hãi đó, sự bất lực đó, cho dù giờ đã tỉnh lại nhưng vẫn khiến lòng người hãi hùng.
Nhưng cô không muốn nói cho Ninh Duệ Thần biết, bởi vì cô không muốn người đàn ông cô yêu nhất lo lắng cho cô.
"Muốn ăn gì không?" Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rơi bên gò má Tô Duyệt qua sau tai, dịu dàng hỏi.
Tô Duyệt lắc đầu, cười nói, "Em không đói." Dừng một chút, chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Ninh Duệ Thần, "Khi nãy.... anh có sao không? Đã làm kiểm tra chưa?"
Ninh Duệ Thần nhoẻn miệng cười, cầm lấy bàn tay bé nhỏ để vào trong chăn, "Chỉ cần em và con không sao là được rồi, anh sao có thể có chuyện gì chứ?"
"Nhưng sắc mặt của anh..."
"Không sao, chỉ cảm cúm chút thôi, đợi lát nữa uống thuốc cảm là được rồi."
Tô Duyệt nghe xong, lòng thấp thỏm cũng hạ xuống, nhưng vẫn cảm thấy có điểm bất thường ở chỗ nào đó.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Phương Vận, còn có Tô Viễn Hàng cũng đứng đằng sau Phương Vận.
Tô Duyệt nhìn Phương Vận, lúc hôn mê, cô cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng la của Phương Vận, chỉ e Phương Vận sẽ không thể nào ngờ được chính vì hành vi của cô ta mà Tô Duyệt thì bình an vô sự, còn người hiện giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật lại là con của cô ta.
Phương Vận nhìn Tô Duyệt ngồi trên giường, lúc này trên mặt của cô ta vẫn không có dấu hiệu muốn cầu xin.
Ban đầu khi nhìn thấy Lâm Trường Viễn thì tất cả kế hoạch nhanh chóng hình thành trong đầu cô ta, đầu tiên là nói với Lâm Trường Viễn, bảo với ông ta người cứu Tô Duyệt chính là cánh tay trái đắc lực của ông ta, mà người khiến ông ta sắp sửa bị tù chung thân lại chính là chồng của Tô Duyệt, để ông ta biết tất cả những chuyện này đều do Tô Duyệt ban tặng.
Cộng thêm với kinh nghiệm nhiều năm làm biên tập, dùng kiên nhẫn của bản thân toàn lực hướng dẫn ông ta, dần dà Lâm Trường Viễn sinh ra cảm giác tuyệt vọng với cuộc sống, cho nên muốn kéo người hại ông ta cùng nhau xuống hoàng tuyền.
Tất cả những chuyện này đều tiền hành dựa theo ý nghĩ của cô ta, tất cả đều rất hoàn mỹ, lại chưa từng nghĩ rằng Ninh Duệ Thần lại đột nhiên xuất hiện, thay đổi tất cả cục diện.
Người hôm nay sống ૮ɦếƭ chưa rõ, lại là con của cô ta.
"Tô Duyệt, thằng bé là em trai cô, cứu nó." Phương Vận đứng trước mặt Tô Duyệt, bình tĩnh nói, trong giọng nói không một tia gợn sóng.
Dù giờ đây con của cô ta đang ở trong phòng phẫu thuật, cấp bách đợi máu RH âm tính.
Tô Duyệt nghe xong, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Phương Vận, "Máu của nó là RH âm tính?"
"Đúng, tôi là nhóm A, Tô Duyệt, đừng nói máu của cô không phải là RH âm tính." Dứt lời, khóe môi Phương Vận hiện lên nụ cười mỉa mai.
"Tôi nhóm máu O." Tô Duyệt nhìn chằm chằm vào mắt Phương Vận, từng chữ từng chữ nói, "Hơn nữa, cha mẹ của tôi cũng đều là nhóm máu O."
"Tô Duyệt, cô nhất định phải nói dối như vậy sao? Cô cho rằng... chỉ cần nói vậy thì có thể giấu được việc nhà họ Tô các người thiếu nợ tôi sao?"
Giọng của Tô Duyệt vẫn bình thản, "Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, nếu cô không tin có thể đi tra."
Ánh mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Vận, trái tim Phương Vận không khỏi lỡ một nhịp.
Ninh Duệ Thần híp mặt lại, nhìn người đàn ông sau lưng Phương Vận, thay đổi tư thế dựa lên thành giường, giọng nói trầm lắng chậm rãi vang lên.
"Chú à, sao chú.... lại xuất hiện ở đây?"
Người đàn ông vừa dứt lời, ba ánh mắt lập tức rơi trên người Tô Viễn Hàng.
Trong lòng Tô Duyệt không khỏi từ từ nổi lên một suy nghĩ to gan.
Tô Viễn Hàng theo bản năng nhìn về phía Phương Vận, lúc này ánh mắt Phương Vận cũng nhìn về phía ông ta, ánh mắt này khiến Tô Viễn Hàng nhanh chóng quay đi nhìn sang hướng khác.
"Phương Vận xảy ra chuyện, chú muốn giúp một tay, chú đi tìm cha nhưng cha không chịu, ngày đó đúng lúc Duệ Thần trở về, nghĩ Duệ Thần là người bên cạnh thị trưởng nhất định sẽ có biện pháp đè ép chuyện này lại, dù sao hiện tại cũng chỉ là nghị luận trên internet, không có chứng cứ rõ ràng."
"Nhưng nếu trực tiếp đi tìm Duệ Thần, nhất định sẽ bị cự tuyệt, nên chú muốn đi tìm Tiểu Duyệt, mang cả Hiểu Thiên theo, nếu Tô Duyệt không chịu thì sẽ nói ra tất cả mọi chuyện của anh trai và Phương Vận cho Tiểu Duyệt nghe."
"Sau đó khi thấy Phương Vận đi tìm tiểu Duyệt thì chú liền đi theo, không ngờ... không biết vì sao Hiểu Thiên lại đột nhiên giãy thoát khỏi tay chú, chạy tới gần Duệ Thần."
Tình cảnh thảm thiết lúc đó dường như vẫn cứ hiện lên ngay trước mắt, một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt vậy mà lúc này lại không rõ sống ૮ɦếƭ.
Ninh Duệ Thần bỗng cười lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn Tô Viễn Hàng, "Chú cũng thật quan tâm đến hai mẹ con nhà này nhỉ, người ngoài không biết còn tưởng đứa bé kia... mới là con của chú đấy."
Lời vừa nói ra, Tô Viễn Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Duệ Thần, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn thản nhiên nhìn Tô Viễn Hàng, hếch đôi mày rậm lên, "Hèn nhát là thói hư tật xấu của con người, nhưng đứa bé kia không có máu RH âm tính..." Mặc dù chỉ mới nói một nửa, nhưng ý trong đó đã vô cùng rõ ràng.
Quả nhiên Tô Viễn Hàng không phản bác.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên im lặng, sự im lặng này này khiến con người ta không khỏi rùng mình.
"Tiểu Vận, người đêm hôm đó tới tìm cô không phải anh cả, mà là... tôi." Tô Viễn Hàng khép hai mắt lại, giọng nói trầm lắng mà thống khổ chậm rãi vang lên trong phòng bệnh.
Ninh Duệ Thần nhếch môi cười trào phúng, vẫn nắm lấy tay Tô Duyệt, dường như đã đoán ra được việc này.
Phương Vận sững sờ ngẩng đầu nhìn Tô Viễn Hàng, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ hoản hốt.
"Tiểu Vận.... thật ra máu của tôi có thể, tôi... tôi sẽ đi thử máu ngay bây giờ để cứu thằng bé." Tô Viễn Hàng nói thật nhỏ, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.
Còn Phương Vận vẫn cứ đứng dại ra đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc