Gắn Kết Bên Em - Chương 52

Tác giả: Lâm Uyên Ngư Nhi

“Thì Cẩn cứu em!”
Nhưng mà, câu nói Mai Nhiễm dùng hết toàn lực hô lên đúng lúc bị tiếng còi của một chiếc xe đi ngang qua át đi. Gã đàn ông kia lạnh lùng cười, dùng sức che miệng của cô, cố gắng lôi về phía xe. Vì bị che miệng, cô kinh hoàng, dư quang thấy người đàn ông ở phía bên kia đường cầm di động nhìn về phía cửa chính bệnh viện, hình như đang tìm kiếm bóng dáng cô.
Bọn họ cách nhau gần đến thế, đại khái chỉ cách nhau mười mét, nghĩ đến bản thân bị ai đó bắt đi ngay gần chỗ anh…… Cô vừa giãy dụa vừa thầm gọi tên anh hết lần này đến lần khác, nhưng hiển nhiên vào thời điểm này thần giao cách cảm cũng không phát huy tác dụng.
Trong đầu Mai Nhiễm chỉ có một ý nghĩ: Tuyệt đối tuyệt đối không thể bị hắn bắt đi!
Cô chạm vào cánh tay gã đàn ông đang giữ chặt mình, dùng sức nhấn một cái ở huyệt Hợp Cốc. Cô gần như dùng hết toàn bộ sức lực vào cú đánh này, thậm chí móng tay cắm sâu vào tay hắn, gã đàn ông đau đớn buông lỏng tay, tức giận chửi thề. Cô nhân cơ hội cong đầu gối quỳ xuống đất, cả người trượt xuống, nửa người trên bắt đầu thoáng thoát khỏi phạm vi giam cầm của hắn.
Gã đàn ông không ngờ Mai Nhiễm có chiêu này, cánh tay bị cô bấm chặt không còn sức. Có điều, về mặt thể lực, một người đàn ông muốn ra tay với một phụ nữ quá dễ dàng, hơn nữa lúc này trời đã tối, buổi chiều tà che giấu rất tốt, một lần nữa hắn túm cô dậy, dùng tay kia nắm phần gáy mảnh mai của cô, ấn đầu của cô lên cửa xe, hung tợn nói, “Còn không thành thật?”
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn, “Làm gì thế?!”
Hóa ra là bác bảo vệ già của bệnh viện, trên tay ông còn cầm hộp cơm tối vừa ra ngoài mua về, trông thấy một nam một nữ đánh nhau, ông tập trung nhìn thật kĩ, đây không phải bác sĩ Mai, Mai Nhiễm, vừa tan tầm à?
Tuy rằng ông không biết người đàn ông kia là ai, lại có quan hệ thế nào với Mai Nhiễm, nhưng mà bình thường ông nhận được rất nhiều sự quan tâm của cô, hiểu tâm tính cô như thế nào. Cô không giống người sẽ dây dưa với một người đàn ông giữa phố xá, cảnh tượng này có vẻ thật sự kỳ lạ.
Sau tiếng hét của ông, rất nhanh có hai bóng người lao ra khỏi phòng bảo vệ, trong tay cầm theo dùi cui, miệng còn ngậm cơm, cái miệng bóng loáng không kịp lau.
Gã đàn ông kia thấy một lúc có vài người lao đến, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng không cam lòng để tuột mất cơ hội tốt như thế. Có điều, hiển nhiên theo cái đà này giằng co tiếp gã cũng không có phần thắng, cùng với tiền mất tật mang, chi bằng tính kế lâu dài, dù sao núi xanh còn đó không sợ thiếu củi đốt.
“Lần này coi như mày may mắn!” Gã nghiến răng nghiến lợi thả lỏng tay, Mai Nhiễm lập tức mềm nhũn té xuống đất.
Bỗng nhiên chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi tới, Mai Nhiễm không dám tin trông thấy một bóng người nhanh chóng đến gần. Cô che miệng, đã quên mình có thể phát ra tiếng, cứ như thế nhìn anh, trong đôi mắt có chất lỏng ấm áp chảy ra.
Gã đàn ông kia đang cong lưng chui vào trong xe van, chân trước vừa bước lên trên, chỉ cảm thấy sau cổ bị người khác dùng sức mạnh lôi ra ngoài. Gã không đề phòng bị kéo xuống dưới, chưa thấy rõ mặt người tới, trước tiên cái mũi trúng một đòn cứng rắn, trong nháy mắt máu mũi tuôn trào.
“Mẹ nó!” Gã nhổ toẹt một miếng nước bọt xen lẫn máu, vẻ mặt ngoan độc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, không đợi nói chuyện, trực tiếp vung một cú đấm.
Phó Thì Cẩn nhanh nhẹn né tránh, nhanh tay túm lấy tay hắn, dùng sức lôi về phía trước, chưởng phong như đao, giơ tay chém xuống khuỷu tay hắn, chỉ nghe một tiếng “cộp”, cánh tay phải của hắn như bị bẻ gãy treo thõng trên vai.
“Xinh đẹp!” Bác bảo vệ già không nhịn được quơ quơ nắm đấm, “Đánh ૮ɦếƭ hắn!”
Gã đàn ông kia hung tợn lại nhào tới, hơn mười giây sau lại bị Phó Thì Cẩn dùng phương thức tương tự tháo xuống cánh tay trái, anh nhẹ buông tay, thật ra không dùng nhiều lực, gã lại văng ra ngoài giống như mảnh vải rách, nằm trên mặt đất há mồm thở dốc.
Anh không thèm liếc mắt nhìn thêm một lần, lập tức đi tới nâng Mai Nhiễm dậy, “Em không sao chứ?”
Anh vỗ vỗ tro bụi trên người cô, kiểm tra từ đầu tới đuôi một lần, nhìn bề ngoài tạm thời không trông thấy cô bị thương, chẳng qua vừa nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, thấy rõ nỗi khiếp sợ bên trong chưa tiêu tan, trái tim anh từ từ đau nhức, “Xin lỗi.”
Tay Mai Nhiễm nắm tay anh hơi run run, vừa định nói gì đó, chỉ nghe gã đàn ông nằm trên mặt đất kia đột nhiên hô, “Mẹ nó! Thứ hèn nhát! Chỉ biết xem náo nhiệt, còn không chạy nhanh xuống dưới đây đỡ ông mày hả?!”
Không ngờ hắn còn đồng phạm! Bị cảnh vừa nãy làm sợ ngây người, mấy nhân viên bảo vệ vội vàng nắm chặt dùi cui trong tay, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.
Ai ngờ đợi trong chốc lát không thấy chung quanh có động tĩnh, mọi người nín thở tập trung xem xét bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng khởi động xe ô tô nhỏ nhoi vang lên, chiếc xe van chưa kịp đóng cửa xe giống như một kẻ trộm chột dạ uốn éo cái ௱ôЛƓ chuồn êm.
“Phó tiên sinh, không cần đuổi theo à?” Bác bảo vệ già tiến lên hỏi.
“Không cần, phiền bác giúp cháu báo cảnh sát.” Phó Thì Cẩn thản nhiên liếc nhìn chiếc xe bỏ đi, thần sắc nhất thời trở nên bí hiểm, anh ôm người trong lòng, dịu dàng trấn an, “Không sao rồi.”
Mai Nhiễm cọ cọ lên *** anh.
Một giờ sau, “vụ án bắt cóc” tuyên bố đã được phá.
Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn báo cho hai người biết, “Họ đã khai hết……”
Hóa ra gã đàn ông kia đúng là paparazzi lần trước chụp ảnh hai cha con Mai Hồng Viễn ở thành nhỏ Tân Nam. Sau sự việc tung tin vịt đó, không chỉ tạp chí hắn công tác bị treo giấy phép kinh doanh, hơn nữa không bao lâu phá sản đóng cửa, sau đó nhiều lần hắn đi tìm việc liên tục vấp phải trắc trở. Sau một hồi thăm dò, hắn mới biết được hóa ra bản thân mình đã bị ghi vào sổ đen trong nghề, một người bạn tốt của hắn lặng lẽ lộ ra “Nội tình”, “Mày xem không đắc tội ai, lại đi làm mích lòng tập đoàn Mai thị.” Ha ha, quả nhiên là ép người quá đáng, không cho người khác một con đường sống hả?
Tiền trong thẻ giảm bớt qua từng ngày, hắn nhanh chóng cùng đường bí lối. Vừa nghĩ tới kẻ thù hại chính mình nghèo túng, hắn đã hận đến tim gan phèo phổi sắp nổ tung!
Chó bị chọc giận còn biết nhảy tường, huống chi người đã bị ép đến bước đường cùng? Mục tiêu Mai Hồng Viễn quá cao, ra vào đều có người bảo vệ, không tốt ra tay, vì thế hắn lặng lẽ theo dõi Mai Nhiễm.
Ngồi canh trước cửa bệnh viện hai ngày, thăm dò quy luật tan làm của cô, cuối cùng quyết định hành động vào mốc thời gian đó. Hắn chẳng muốn tính mạng của cô, chẳng qua vui vẻ một chút thì được, huống chi đó là một đại mỹ nhân. Chuyện như vậy trước đây không phải hắn chưa từng làm, càng bị ép buộc chơi vào vui, nếu bị bắt, cũng chẳng phiền hà…… Về phương diện này, từ trước đến nay pháp luật yếu kém, hắn có thằng bạn phạm tội này vào tù mấy tháng đã được thả. Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, ngược lại thoải mái ăn cơm tù mấy năm không thành vấn đề, một cái mạng cùi bắp có thể bết bát đến mức nào? Hắn đã tính đến tình cảnh tệ nhất, không ngờ tới là, chưa bắt được người, bản thân đã bị áp giải vào cục cảnh sát.
Mai Nhiễm vừa nghĩ tới bản thân bị người đàn ông khác dùng suy nghĩ dơ bẩn nhớ thương trong đầu, tức giận đến cả người run rẩy, đôi môi trắng bệch, nhẹ nhàng run run.
Phó Thì Cẩn an ủi một lúc lâu, vốn định sai người đưa cô về nhà trước, song cô luôn nắm chặt tay anh, tựa như một đứa trẻ bất lực đứa nhỏ không muốn xa rời anh, cuối cùng anh đành từ bỏ ý nghĩ đó.
Nửa giờ sau, gã đồng phạm đang lẩn trốn cũng bị tóm gọn.
Sau đó, luật sư riêng của Phó Thì Cẩn chạy tới. Trước đó anh đã tìm hiểu hết mọi việc, “Hành vi của anh ta đã cấu thành tội bắt cóc, dựa theo tình hình cụ thể, vùng màu xám còn rất lớn, tôi có lòng tin sẽ tuyên hình phạt 10 năm.”
“10 năm?” Phó Thì Cẩn vỗ về lưng của người trong lòng, cười nhẹ một tiếng, song tiếng cười của anh không có niềm vui, chỉ có ý lạnh, xen lẫn rất nhiều phẫn nộ, “Không đủ.”
Vị luật sư này đã đi theo anh ngót nghét 7 năm, vô cùng ăn ý, tự nhiên biết ý tứ của anh, hơi suy tư một chút nói, “Vậy thì tôi sẽ tìm hiểu quá khứ anh ta có phạm phải tội này hay tội tương tự không.”
Phó Thì Cẩn “ừ” một tiếng.
“Chúng ta có thể về nhà không?” Mai Nhiễm ngẩng đầu, khẽ nắm chặt tay anh.
“Được,” Anh dìu cô đứng dậy, “Anh đưa em về nhà.”
Cả buổi tối Mai Nhiễm có vẻ im lặng. Cô nhớ lại vụ bắt cóc 6 năm trước, tình cảnh tương tự, nỗi sợ hãi tương tự, cô ngồi ở sô pha mười ngón tay đan cài vào nhau, cái bóng đổ dài trên sàn nhà vừa dài vừa mảnh mai.
Phó Thì Cẩn rót một cốc nước ấm cho cô, cô ngạc nhiên giơ tay định cầm lại bị anh giữ chặt, anh đích thân dùng miệng đút từng ngụm nhỏ cho cô.
Uống hơn phân nửa, đôi môi Mai Nhiễm khô ráo hơi hơi hồng lên, cô bỗng nhiên ôm cổ anh, cả người sát lại gần, hít thật sâu một hơi. Thẳng đến khi xác nhận mùi hương quen thuộc không phải ảo giác, dây cung căng chặt nơi đáy lòng mới thoáng buông lỏng.
“Ôm em đi tắm.”
“Được.”
Người đàn ông cởi tất chân cho cô, trông thấy miệng vết thương trên đầu gối hồng rực, *** đột nhiên căng chặt, mày cũng nhăn thành hình chữ “Xuyên”, “Em bị thương!?”
Lúc này anh mới thấy rõ trên cổ tay, sau gáy, trên lưng cô đều xanh tím. Làn da cô trắng trẻo, mềm mại, bình thường khi động tình chỗ anh cũng không dám lực quá mạnh, nhưng người được anh để ý che chở như thế, suýt chút nữa bị bắt đi ngay dưới mí mắt anh. Vừa nghĩ đến điểm này, trái tim anh đau đớn đến tột đỉnh. Nếu thật sự xảy ra điều gì, anh không có cách nào tha thứ cho bản thân!
“Nhiễm Nhiễm, xin lỗi.”
Là anh chưa bảo vệ em thật tốt.
Anh từng nghĩ tới 6 năm trước nếu anh ở bên cạnh cô, có khả năng cô chưa chắc chịu nhiều đau đớn như thế. Nhưng mà khi anh thực sự ở bên người cô, cô vẫn bị thương……
Mai Nhiễm làm sao không biết rõ giây phút này anh đang tự trách, cô nở nụ cười mỉm, “Chúng ta không có cách nào đoán trước tương lai sẽ xảy ra sự việc gì ngoài ý muốn. Cuối cùng anh đã cứu em, giống như vị anh hùng, thực sự em nuối tiếc không muốn chớp mắt.”
Lúc ấy, cô đặt mình trong hắc ám, anh là ánh sáng nhỏ bé duy nhất trong thế giới của cô.
“Có đau hay không?” Giọng nói anh nghèn nghẹn.
Đầu tiên cô lắc đầu, thấy anh lo lắng nhìn chính mình, trong lòng hậu tri hậu giác trào dâng cảm giác tủi thân, “Có chút đau.”
Thật ra bởi vì tất chân rất dày, cho nên đầu gối chỉ xước ít da mà thôi, tuy rằng nhìn một mảng hồng rực, nhưng không đau lắm.
Chẳng qua cô muốn anh chuyển sang đau lòng bản thân, mà không phải áy náy cùng tự trách.
“Về sau sẽ không.” Anh trịnh trọng đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô.
Tắm rửa xong, Phó Thì Cẩn ôm cô lên giường, lại đi ra ngoài tìm hòm thuốc, ngồi ở cạnh giường nâng chân cô đặt lên đùi mình. Trước tiên anh dùng bông khử trùng, sau đó bôi thuốc, động tác của anh rất nhẹ, nhưng cô là người không chịu nổi đau, vô tình hơi co người lại, lập tức thấy anh cau mày.
“Anh làm đau em à?”
“…… Không có.”
Phó Thì Cẩn vừa ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô đập vào mắt, “Làm sao vậy?”
Mai Nhiễm cắn môi hạ tầm mắt, “Không có gì.”
Chẳng lẽ chỉ có một mình cô cảm thấy ban nãy ám muội à?
Kỳ quái là, sau khi bôi thuốc, ghé vào lưng anh tùy tiện chuyện trò một lúc, sự buồn bực và sợ hãi khó có thể biến mất kia dường như theo đó tan thành mây khói, như thể có người đàn ông này bên cạnh, tất cả mưa gió trên đời này cũng không khiến cô thấy sợ.
Anh cho cô đủ cảm giác an toàn, chỉ cần có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cô có thể an tâm đi vào giấc ngủ.
Cặp mắt Phó Thì Cẩn sâu thẳm nhìn đôi chân thẳng tắp được bôi thuốc kia quấn lấy vùng eo, trầm thấp hỏi, “Hử?”
“Anh không đau lòng, không thương em à?” Cô mở to mắt, vừa xinh đẹp vừa vô tội.
Cô nhất định không biết thời khắc này trong mắt anh bản thân mình quyến rũ đến nhường nào, cô không cần chủ động dụ hoặc, chỉ cần một ánh mắt, anh tình nguyện buông VK đầu hàng.
“Em bị thương.”
Mai Nhiễm hơi thẳng người hôn môi anh, “Sẽ ảnh hưởng sao?”
“Không ảnh hưởng.”
“Cạch” Một tiếng, cô đã tháo khóa thắt lưng của anh, hướng về phía anh cười đắc ý……
Ngọn đèn đầu giường chậm rãi sáng lên, ánh đèn bao trùm hai người trên giường, khiến hai cái bóng thân mật chồng chất lên nhau thành một khối từ từ kéo dài, phóng đại, chỉ chốc lát sau, ánh sáng màu cam nhu hòa cũng bắt đầu hơi hơi rung rung.
Quấn quýt mạnh mẽ, đơn giản chỉ muốn chứng minh, bọn họ đều là độc nhất trong sinh mệnh đối phương.
Mai Nhiễm mệt mỏi ngủ thiếp đi, người đàn ông chăm chú nhìn vẻ mặt cô điềm tĩnh ngủ say, thẳng đến di động đầu giường rung một cái, sau đó liên tục chấn động.
“Phó tiên sinh, tôi tra được nửa tháng trước anh ta có một lần gây chuyện rồi chạy trốn, còn có 3 năm trước nghi có dính líu đến xx vị thành niên……”
Phó Thì Cẩn nhìn bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt cũng thấm ướt cái rét lạnh ban đêm ấy, anh đứng một lúc ở ban công rồi mới xoay người đi vào, đứng ở trước giường chờ hơi lạnh trên người tiêu bớt, sau đó vén chăn nằm xuống.
Người ngủ say trên giường hình như cảm giác được anh, theo thói quen rúc vào *** anh, tay ôm lấy eo anh, trán của anh dán trán cô, nhẹ giọng nói, “Không sao, đừng sợ, hửm?”
Cô ôm anh càng chặt hơn, anh lại tìm bàn tay cô, mười ngón đan cài, cô mới yên tĩnh lại, tiếng hít thở đều đều hơn.
Sáng sớm hôm sau, Mai Nhiễm bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức, vừa mở to mắt liền thấy người đàn ông ngồi ở bên giường, cô nghi ngờ hỏi, “Tối hôm qua anh không ngủ à?”
“Chào buổi sáng.” Anh vò vò mái tóc cô rối bời, cười cưng chiều.
Cô nhìn bọng mắt anh hơi xanh, không nhịn được giơ tay sờ, anh ngẩng đầu in nụ hôn xuống bàn tay cô, nhẹ nhàng ***, thương tiếc dịu dàng.
“Đi rửa mặt trước, anh đã hâm nóng sẵn bữa sáng…… Hôm nay là cuối tuần, chúng ta đi ra ngoài giải sầu.”
Anh vừa nói vừa giúp cô mặc quần áo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc