Gắn Kết Bên Em - Chương 10

Tác giả: Lâm Uyên Ngư Nhi

Vào buổi tối siêu bão "Alice" đổ bộ vào thành phố A, nhà sản xuất [Ca sĩ giỏi Trung Quốc] công bố kết quả trận thi đấu thứ ba đã tạo nên một cơn sóng triều trên mạng. Vượt qua thiên hậu Dư Thanh và mấy vị tiền bối trong giới âm nhạc, lần này Mai Mộng Nhiên thành công xếp thứ nhất.
Các fan sôi nổi nhắn lại ăn mừng và thổ lộ: Chúc mừng chúc mừng, nữ thần của tôi ra tay là biết ngay!
-- Khóc vì cảm động! MR tôi là fan ruột của cô ấy, cả đời là nữ thần!
-- vị trí số một là giới âm nhạc nợ cô ấy, là chúng ta nợ cô ấy, nữ thần vĩnh viễn là số một trong lòng chúng ta!
Rất nhanh đó lại trở thành đề tài hot nhất: MR trở về, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Đầu tiên Mai Mộng Nhiên chuyển tiếp động thái mới nhất của weibo [Ca sĩ giỏi Trung Quốc], lại bồi thêm một câu, "Vô cùng cảm ơn mọi người ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng ! [trái tim]"
Nhìn lại, số lượng thảo luận của đề tài kia đã từ từ gia tăng đến ba nghìn, còn có xu thế không ngừng bay lên, Mai Mộng Nhiên vào xem, phát hiện fan nhà mình đang đấu khẩu với fan của Dư Thanh.
Vẫn đang nói: Mai Mộng Nhiên kia hát cũng bình thường thôi, so với gia nhà chúng ta vẫn có chênh lệch. Tôi không phục kết quả lần này!
Mèo con San Siro: Nếu MR của chúng tôi trở về sớm vài năm, giới âm nhạc còn có vị trí của Thiên Hậu nhà các cô chắc?
Một con gâu thích ăn cá: Ha ha, người ta thêm chữ MR ở phía sau thì cô ta chính là MR hả? Làm phiền bạn lấy lại đầu óc bỏ quên trong bụng mẹ lắp vào nhé [mỉm cười]
Xanh biếc sắc tùy tưởng: Có một số người đừng nên đi ra làm mất mặt xấu hổ, cách màn hình cũng ngửi thấy mùi dấm chua lâu năm, hành vi của fan tính lên đầu thần tượng, đừng thay "ái đậu" (thần tượng) nhà các bạn thêm anti fan [vẫy tay tái kiến][tái kiến]
Mai Mộng Nhiên nhíu nhíu mày, tuy rằng cuối cùng bình luận nghi ngờ này đều bị các fan nhiệt tình đè xuống nhưng có vài bình luận vẫn đâm trúng tim đen của cô, "Nếu có một ngày em không phải MR bị người ta vạch trần, đó chẳng phải là......"
Người đại diện cười thâm thúy, "Chẳng lẽ MR chỉ có thể là MR, mà không thể là viết tắt của Mộng Nhiên?"
Đúng vậy! Mai Mộng Nhiên đột nhiên hiểu rõ, cô chưa từng công khai tuyên bố mình chính là MR truyền kỳ của giới âm nhạc năm đó, tất cả đều là suy đoán chủ quan của những người hâm mộ MR điên cuồng. Cho dù trong tương lai một ngày nào đó lời nói dối bị vạch trần, cô cũng có thể phủi sạch sự "hiểu lầm xinh đẹp" này.
"Đúng rồi, bên Phó tiên sinh có đáp lại gì không?"
Vừa nhắc tới chuyện này Mai Mộng Nhiên có rất nhiều mật vàng muốn phun, "Anh nói xem trên mạng hot đến thế, fan của em đều gọi anh ấy là nam thần, còn chạy tới Weibo của anh ấy điên cuồng giúp em thổ lộ, em cũng nhắn riêng cho anh ấy, anh ấy có đáp, " Cô than nhẹ, "Chẳng qua chỉ có hai chữ Cám ơn, em chẳng hiểu nổi suy nghĩ của anh ấy."
Người đại diện lại hỏi, "Vậy anh ta có chú ý lại hay không?"
Mai Mộng Nhiên càng thất bại, "Không."
"Không sao, " Người đại diện an ủi cô, "Chị đoán tài khoản kia chắc là đăng ký vì công việc, thời gian đăng Weibo gần nhất là nửa năm trước. Việc này có thể đặt qua một bên, bây giờ quan trọng nhất là......"
Tuy rằng như thế, cuối cùng Mai Mộng Nhiên vẫn có chút không cam lòng, cô ấn vào tài khoản Weibo của Phó Thì Cẩn, click vào trạng thái Weibo mới nhất, bình luận đứng đầu tiên là: "Nam thần, vốn dĩ em vào đây để giúp thần tượng nhà em thổ lộ, có điều bây giờ em muốn chiếm lấy anh làm của riêng!"
Số người like hơn mười nghìn, tiếp tục xem bên dưới, một loạt đều là "Nam thần em yêu anh, nam thần em muốn sinh con cho anh, nam thần em muốn đến trang trại nho nhà anh". Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Động tác Mai Mộng Nhiên dừng lại, trong những bình luận đứng đầu còn có một cái như sau: Chỉ có mình tôi phát hiện người nam thần chú ý vẫn là 0 à? SUy đoán linh tinh một chút, chẳng lẽ nữ thần của chúng ta là một bên tình nguyện, tương tư đơn phương?
Một lời nói trúng tim đen.
Mai Mộng Nhiên hoảng hốt rời khỏi trang bìa, sự không cam lòng trong trái tim càng ngày càng mãnh liệt.
Ansel, vì sao em đã đứng ở vị trí cao như thế mà anh vẫn không chịu liếc mắt nhìn em dù chỉ một lần?Vì, sao?!
Di động vang lên, Mai Mộng Nhiên nhìn bên trên hiển thị dãy số lạ, phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng đầu bên kia hình như chưa từ bỏ ý đồ, liên tục gọi hai lần.
Trong lòng cô đột nhiên có dự cảm nào đó không tốt lắm, khi tiếng chuông vang lên lần thứ ba thì nhấc máy, "Alo."
Đầu kia truyền đến tiếng cười âm lãnh như con rắn độc lè lưỡi, "Nhiên Nhiên."
"Là bà!" Mai Mộng Nhiên hoảng sợ nhìn thoáng qua bốn phía, run run hạ thấp giọng, "Bà lại tìm tôi làm gì? Lần trước không phải tôi đã chuyển tiền......"
"Nhiên Nhiên, tiền lần trước con cho mẹ cầm đi mua cổ phiếu, " Ngô Ngọc Uyển nhỏ nhẹ cười, "Con biết không, hiện tại thị trường chứng khoán không khởi sắc, tiền đều bị ngâm nước."
Mai Mộng Nhiên cắn chặt hàm răng đến mức hơi đau, "Bà lại muốn thế nào?"
"Quả nhiên là con gái ngoan của mẹ. Như vậy đi, con lại chuyển cho mẹ một trăm vạn."
"Bà nằm mơ!"
"Đừng vội từ chối, nghe nói lần này [Ca sĩ giỏi Trung Quốc] con đứng thứ nhất? Nếu để các fan của con biết quá khứ con cỡ nào......"
Trong lòng Mai Mộng Nhiên quá rõ, người đàn bà này nắm giữ "tấc thứ bảy" (1) của mình, hơn nữa càng ngày càng có xu thế được voi đòi tiên, nhưng cô không thể không nhượng bộ. Bởi vì đó là vết nhơ, vĩnh viễn không thể xuất hiện lần nữa trong tương lai tương sáng của cô!
(1) Điểm yếu chết người của bản thân, lấy hình ảnh ẩn dụ từ con rắn.
Cô nhắm mắt lại, trong miệng có mùi máu tươi thoang thoảng, "Đưa số tài khoản cho tôi."
Ngoài phòng mưa to tầm tã, cuồng phong gào thét thổi qua mỗi một tấc đất, trong nháy mắt cả thành phố A chìm trong màn mưa.
Mỗi thành phố đều có số mệnh của nó, mỗi người đều có vận mệnh của chính mình, có khi hai số mệnh này đồng hành song song.
Trước mặt trận siêu bão trăm năm khó gặp một lần này, thành phố A ở phía Nam vốn quen với nét nhẹ nhàng tựa như một cậu học trò nhỏ gặp phải đề thi Olympia, trong khoảnh khắc quân lính tan rã.
Tục ngữ nói, khô hạn sẽ dẫn dụ ham muốn phóng hỏa trong lòng người. Trận mưa này có lẽ đã âm thầm chú ý đến hệ thống thoát nước ngây thơ một cách quá đáng của thành phố này hồi lâu, chuẩn bị vào thời điểm mấu chốt cho nó một kích trí mạng.
Thành phố A mênh ௱ôЛƓ sóng nước như biển rộng.
Tiểu khu cao cấp của Mai Nhiễm là khu ngập nặng, cắt điện cắt nước đã hai ngày. Cô đứng ở ban công tầng mười sáu nhìn xuống, khắp nơi một màu vàng vẩn ***c, có mấy chiếc xe từ từ nhúc nhích, song chưa đi được xa đã "xoạch xoạch" rồi tắt điện.
Mưa còn rơi, nước ngập chưa tới đùi, Mai Nhiễm phát sầu, tủ lạnh sớm rỗng tuếch, ngay cả vài miếng bánh mỳ còn sót lại đều biến thành bữa sáng.
Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân cũng xuất hiện nguy cơ cạn kiệt lương thực, chân của cô còn cần đổi thuốc, nhưng trước mắt...... Không chỉ nói đi bệnh viện, e rằng không bước chân ra khỏi tiểu khu.
Nhà dột còn gặp mưa dầm, anh họ Mai Lương Chi vừa vặn lại đi công tác ngoại tỉnh. Cô trợ lý nhỏ á, nhà em ấy cũng bị ngập nước, không thể trông cậy được.
Trong TV phô thiên cái địa đều là tin tức về lũ lụt, cách màn ảnh toàn là tiếng kêu rên, Mai Nhiễm nhìn qua lập tức tắt đi.
Tốt nhất là đi ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng hình như cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Mai Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, lại ngưng thần nghe một lúc.
Thật sự có người đang ấn chuông!
Cô khập khiễng đi ra ngoài, mở ra cửa phòng đồng thời cửa chính cũng bị người ta đẩy ra, Mai Nhiễm kinh ngạc nhìn người bước vào.
"Thật có lỗi, ấn chuông vài lần không nghe được động tĩnh nên tôi dùng chìa khóa mở cửa."
Mai Nhiễm một lúc sau mới hoàn hồn.
Người đàn ông từ từ đến gần, thân hình cao ráo, dường như trong đôi mắt có tia sáng mờ nhạt lóe lên rồi vụt tắt.
"A? Phó tiên sinh, anh, sao anh lại tới đây?"
Ánh mắt Phó Thì Cẩn thâm thúy liếc nhìn cô, giọng trầm thấp, "Y tá gọi điện báo cho tôi hôm nay cô chưa đi đổi thuốc."
Giọng điệu nhẹ bẫng như không che giấu nỗi lo lắng mơ hồ. Anh lo cô ở nhà một mình xảy ra chuyện gì nên mới đường đột xông tới.
Cho nên......
Mai Nhiễm mờ mịt, cái đó và việc anh xuất hiện ở nhà cô có liên quan đến nhau hả?
"Đi thôi, " Anh còn nói, "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như thể có ma lực, Mai Nhiễm không kịp phản ứng, "Nhưng mà, mực nước bên dưới rất sâu, xe không thể......"
Không đúng, vậy anh vào bằng cách nào? Chẳng lẽ......
Lúc này Mai Nhiễm mới chú ý tới chuyện anh mặc một bộ thể thao, để lộ bắp chân rắn chắc, không giống phong cách ngày thường của anh, thị giác bị kích thích mãnh liệt.
Chờ đến khi suy nghĩ của cô dần khôi phục sự tỉnh táo, bản thân đã nằm úp trên lưng anh, thang máy bị hỏng, hai người đành đi xuống bằng thang bộ.
Mai Nhiễm không dám tin trợn to mắt, ban nãy anh cũng đi bộ lên mười sáu tầng hả?
Cơ thể hai người áp sát nhau, cách hai tầng quần áo mỏng, cô có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh, cảm giác ***ng chạm ở chỗ nào đó càng ngày càng rõ ràng, Mai Nhiễm thoáng đỏ mặt, lùi ra sau.
"Cẩn thận."
Anh nghiêng đầu dặn, "Đừng lộn xộn."
Bọn họ đi xuống cầu thang, trọng tâm phải dồn xuống dưới, mà không phải giống như cô ngửa ra sau.
"À." Mai Nhiễm nhỏ giọng đáp, từ từ vươn tay vịn cổ anh, hai gò má đỏ bừng, "thình thịch" trái tim đập rất nhanh nhích lại gần lưng anh. Bộ *** mềm mại cũng dựa vào tấm lưng rắn chắc.
Người đàn ông đang bước đi vững chãi ngừng một chút, hơi thở nhẹ nhàng thoảng qua vành tai Mai Nhiễm ửng đỏ, bàn tay anh to lớn đỡ lên cô, lại tiếp tục đi xuống dưới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc