Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 21

Tác giả: Hoa Minh

Vong Xuyên mỉm cười hài lòng, kéo tôi đến trước mặt, ôm lấy tóc tôi; “Đeo sợi tơ hồng gắn chuông vào rồi, thì đã là người của ta, sau này không được làm gì với người khác nữa, không được liếc mắt đưa tình nữa, không được…”
Anh dừng lại, chợt nghiêm mặt lại, nghiến răng âm trầm nói: “Nói cách khác, ta đã trói buộc muội rồi, bảo muội sau này cười là phải cười, khóc là khóc, ăn ngủ cũng chỉ được có ta, không được với người khác, biết chưa?”
Tôi bị bộ dạng hăm dọa này của Vong Xuyên, lập tức nghe mà mơ hồ, chỉ yên lặng nhìn anh.
Vong Xuyên gõ vào đầu tôi, nghiến răng nói: “Rốt cuộc bộ dạng này là gì chứ, sao lại ngốc đến thế.”
Những lời này khiến cho Thủy quỷ tôi rất chi là tổn thương.
Tôi liền mếu máo, cụp đầu xuống, không nói gì.
Đột nhiên, nghe anh phì cười một tiếng, chỉ chỉ vào mũi tôi: “Thủy quỷ tức giận rồi à?”
Thủy quỷ tôi có chút tức giận.
Vong Xuyên lại bật cười, nâng mặt tôi lên, vén sợi tóc trên trán tôi, véo chóp mũi của tôi, đôi mắt sáng như sao nhìn tôi: “Đợi khi quay về, chúng ta sẽ thành hôn, được không?”
Tôi ngẩn ra.
Thành… hôn?
Vong Xuyên kéo tôi ôm vào lòng: “Ta nghĩ rồi, đầu tháng của ba tháng sau là ngày lành, chờ ta quay về bẩm với phụ vương, lựa chọn ngày giờ nào đó, ta… không đợi được nữa.”
Đột nhiên, lại nghe anh cười nhẹ, nói tiếp: “Lúc quay về sẽ bắt đầu may giá y cho muội. Đúng rồi, A Ly thích gấm lụa nào…”
Nói đến đây thì chợt ngừng lại. Cả người anh bỗng lảo đảo, nhào tới bên vai tôi.
Tôi bừng tỉnh: “Tiểu ca ca?”
Anh đập cằm vào vai tôi, kêu lên một tiếng đau đớn.
Trong lòng tôi lo lắng, vội nâng anh lên, thấy sắc mặt anh trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi.
Tôi thoáng chốc luống cuống, vội cầm lấy cánh tay anh: “Tiểu ca ca, huynh… huynh làm sao vậy, làm sao vậy?”
Anh từ từ nhắm mắt lại, nhíu mày tựa trên vai tôi, vẫn không nhúc nhích.
Tôi run rẩy gọi anh vài tiếng, nước mắt suýt rơi xuống, đang định gọi mấy người Lan Xuyên tới, ai ngờ, vừa đứng lên, tay lại bị kéo mạnh xuống, ngã vào một bờ иgự¢ dày rộng.
Tôi sửng sốt, gương mặt anh ngẩng lên trong nháy mắt sức sống lại tràn trề, mặt mày hớn hở.
Tôi nói: “Tiểu ca ca, huynh… huynh…”
Vong Xuyên cười, gõ vào mũi tôi: “Ta hù dọa muội chút thôi, nhìn này…” Anh đưa tay chỉ vào иgự¢ tôi: “Nhìn nơi này của muội lo lắng ta như vậy…”
Tôi mếu máo, nước mắt suýt rơi xuống.
Anh vuốt ve mặt tôi: “Lại tức giận?”
Thủy Qủy tôi vì vậy mà đem chiếc ghế băng nhỏ cách xa anh hai trượng, sau đó thái độ kiên quyết, nín lặng không thèm để ý tới Vong Xuyên.
Nửa giờ sau, anh chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó ôm иgự¢, khẽ kêu một tiếng, Thủy quỷ tôi lập tức từ trên ghế băng nhảy dựng lên, lao đến, bắt lấy tay anh hoang mang hỏi anh bị làm sao.
Anh lật ngược tay cầm lại tay tôi, thuận thế kéo tôi ôm vào trong lòng, nụ cười trên môi còn tươi hơn cả hoa đuôi chó: “Ta còn tưởng rằng muội không để ý tới ta nữa.”
Thủy quỷ tôi rất tức giận. Chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng gõ thình thịch, một đợt gió lạnh và mưa quất mạnh vào.
Đưa mắt nhìn ra, bên ngoài cửa sổ không biết mưa đã rơi từ lúc nào, làm hoa hạnh ngoài cửa tan tác, những cánh hoa trắng mịn rơi dưới đất.
Tôi chớp mắt, nói: “Muội muốn một cành hoa hạnh.”
Vong Xuyên cầm tay tôi, ánh mắt lưu luyến: “Được, sáng mai ta sẽ ngắt một cành hoa hạnh đẹp nhất cho muội, cắm vào trong bình đặt vào phòng của muội, có được không?”
Đây là lần đầu tiên tôi mở miệng yêu cầu anh, cũng là lần cuối cùng, chuyện trên đời, sẽ không ai ngờ được, cũng không dự đoán được.
Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, chim líu lo bên ngoài cửa sổ. Tôi từ trên giường bước xuống, đẩy cửa ra thì trông thấy Vong Xuyên trong y phục thanh sam đứng dưới tán cây hoa hạnh. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Tôi phấn chấn gọi một tiếng tiểu ca ca.
Anh đang ngắt cành hoa hạnh, quay lại với tôi, nói: “A Ly, qua đây.”
Tôi chạy tới, chiếc lắc dưới chân kêu đinh đang. Vong Xuyên cười.
Anh đưa cành hoa hạnh cho tôi, nói: “Cái này có đẹp không?”
Hôm qua mưa một trận, hoa hạnh được tẩy bụi, nhìn rất sáng rất sạch.
Tôi vuốt cánh hoa, nói: “Đẹp lắm.”
Vong Xuyên mỉm cười: “Ta lại ngắt một cành nữa, để làm thành một đôi, để ta chăm sóc.”
Hai cành hoa hạnh nhìn rất chói mắt, nụ cười của anh cũng rất chói mắt. Tôi khúc khích cười nhìn vào hàng lông mày của anh, mắt của anh, nhìn anh xoay người, sau đó nhìn anh bước chân…
Anh đột nhiên xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, vươn tay cho tôi, nói: “A Ly, muội… qua đây…”
Tôi kinh ngạc bước tới đỡ lấy tay anh, anh ngước mắt lên nhìn tôi, trong đôi mắt đột nhiên trở nên tối sầm, khóe miệng nhếch lên định nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng, rồi chợt ho mạnh một cái, 乃úng ra một ngụm máu, cả người anh loạng choạng vài cái rồi trượt đổ lên người tôi.
Tôi nghe tiếng của mình nói: “Tiểu ca ca, huynh lại đùa muội phải không?”
Nước mắt tôi bỗng nhiên rơi xuống, tôi nói: “Tiểu ca ca, lần này đùa không vui chút nào.”
Tôi nói: “…”

Anh cứ thế mà ngủ, ngủ đúng bảy bảy bốn chín ngày. Không hề dự liệu.
Tôi là một Thủy quỷ.
Là một Thủy quỷ u buồn.
Nhị Đản hàng xóm đang cầm một bông hoa đuôi chó, ngồi xổm bên cạnh tôi, đỏ mặt nhìn tôi, nói: “A Ly, sao ngươi lại không cười?”
Tôi kinh ngạc: “Vì sao lại phải cười?”
Hai con mắt cậu ta ảm đạm: “Trước đây ngươi rất thích cười.”
Thật ra tôi đã mất trí nhớ, họ gì, tên gì, gọi là là gì, từ đâu tới đây, đang ở nơi nào, cha mẹ là ai, trong nhà có mấy người, nhà có mấy gian, đất có mấy mẫu, tôi là con thứ mấy, tôi cũng không biết.
Tôi của trước đây, tôi đã quên hết rồi.
Thứ duy nhất có liên quan đến quá khứ là con ốc biển trên cổ tôi cùng với chiếc lắc được xiên bằng sợi chỉ hồng dưới chân tôi.
Đó là con ốc biển rất đẹp, kề sát vào lỗ tai có thể nghe được tiếng gió biển rì rào, ban đêm ngủ có thể nghe được tiếng sóng biển đập vào, khi đi chân trần từng bước từng bước chậm rãi trên mặt đất, thình thoảng lại nghe trong gió được tiếng đinh đang đinh đang.
Tôi thích nghe những âm thanh này, giống như tiếng hát của gió.
Đối diện với tôi là một lão bà bà bán canh, gọi là Mạnh Bà. Lúc tôi tỉnh lại, thấy bà bà đang ôm tôi vào lòng nước mắt nước mũi ròng ròng, bà nói cho tôi biết tôi là A Ly, là Thủy quỷ dưới lòng Vong Xuyên này.
A Ly, A Ly, trong lòng tôi thầm nhớ kỹ cái tên này, có đôi khi không hiểu vì sao mà sầu não.
Mạnh Bà thường nhìn tôi, nói: “Ngươi đã trở nên u buồn rồi.”
Nói xong, lại khẽ thở dài, lẩm bẩm nói: “Khó khăn lắm mới nhìn thấy tâm nảy nở, nhưng… haizz, tình thâm duyên cạn, tình thâm duyên cạn.”
Bà đa cảm than thở, tai tôi nghe thấy, trong иgự¢ cũng mờ mịt.
Bên bờ sông có một gốc cây cổ thụ. Trên cây bị khắc loang lổ, một cái cành khô chìa ra trơ trụi.
Tôi hỏi Mạnh Bà sao lại thế, Mạnh Bà nói: “Đó là một Thủy quỷ ngốc đã khắc lên đó, cô ấy đang đợi người, mỗi một ngày thì khắc lên đó một dao.”
Tôi tán thành gật đầu: “Đúng thật là ngốc.”
Mạnh Bà thở dài: “Đợi được rồi, nhưng sau đó lại ra đi.”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Bà liền bỏ việc trong tay xuống, bắt đầu kéo kéo tay tôi, rồi lại xoa nhẹ lên: “Bởi vì Quỷ ngốc đó thật ra không phải là một Thủy quỷ, nàng vốn là một giọt lệ Phật Thích Ca Mâu Ni thuở ban đầu thời hồng hoang hỗn độn. Giọt lệ đó trong lúc vô tình đã rơi xuống lòng Vong Xuyên, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, đã biến thành hình người, nhưng bản mệnh sẽ không trọn vẹn.”
Bà dừng lại, lại ôm lấy đầu của tôi: “Trên đời này bất luận là quỷ thần hay tiên ma hay con người đều có mệnh bản trọn vẹn, sinh, lão, bệnh, tử, ghét mà phải gặp, yêu mà phải xa, cầu không được, dù là thần tiên, hay là người phạm thì cũng phải trải qua những thứ này, nhưng… chỉ có quỷ ngốc kia là mệnh bản thiếu một góc…”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Thiếu thì sẽ làm sao?”
Mạnh Bà lấy tay vuốt tóc tôi: “Mệnh bản bị thiếu, không rõ là sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ khắc người khác. Người mà Quỷ ngốc kia chờ lại khắc với mệnh của nàng, suýt nữa thì ૮ɦếƭ, Quỷ ngốc kia nhân lúc người đó đang hôn mê liền cho hắn uống vong tình tuyền, mình cũng uống, sau đó, thì Quỷ ngốc liền mất đi ký ức.”
Tôi khóc nức nở. Câu chuyện xưa này thật khiến làm người ta thương tâm.
Mạnh Bà còn nói mệnh bản không trọn vẹn thì ngay cả thần tiên quỷ quái hoặc là con người cũng không thể chuyển thế đầu thai, nếu có chuyển thế thì mệnh bản cũng không trọn vẹn, ví dụ như, Thủy quỷ dưới lòng sông Vong Xuyên.
Nhưng quỷ ngốc đó là do một giọt lệ biến thành, quỷ ngốc đó thật sự đáng thương, thật sự quá bất hạnh.
Mạnh Bà vỗ về tóc tôi, thương cảm than thở: “Tất cả đều là số mệnh.”
Số mệnh, số mệnh, thật ra là một điều gì đó rất huyền bí, tôi yên lặng tìm hiểu hai ngày cũng không hiểu thấu đáo được. Thật ra, tôi nghĩ, hiểu thấu đáo thì sẽ thế nào, tôi sẽ đến đâu, tôi sẽ như thế nào, hay giống như quỷ ngốc kia,
Tôi vén váy, chân trần bước từng bước đi trên mặt đất, đang nghe tiếng chuông kêu đinh đang đinh đang, thì gặp một nam tử.
Namtử đó nhìn rất đẹp, đôi mắt đẹp, nụ cười bên môi rất ôn hòa.
Namtử đó gọi tôi: “A Ly.”
Tôi yên lặng nhìn anh.
Anh cong khóe miệng lên cười, lấy từ trong tay áo ra một vòng hoa đuôi chó, đặt lên đầu tôi.
Tôi sững sờ hỏi: “Huynh là?”
Anh khẽ mỉm cười cầm lấy tay tôi, viết vào lòng bàn tay tôi hai chữ: Ngọc Hành. Sau đó thả tay tôi ra, nói: “Hãy nhớ kỹ trong lòng, được không?”
Tôi gật đầu, bỗng nhiên mặt khẽ nóng lên, cúi đầu nhìn nhìn ngón chân mình.
Tôi yên lặng thầm lẩm nhẩm: Ngọc Hành, Ngọc Hành.
Công tử đoan chính, ôn hòa như ngọc.
Ngọc Hành quan sát tôi một hồi, nói: “Muội thay đổi.”
Mạnh Bà và Nhị Đản cũng nói tôi thay đổi. Thay đổi, thay đổi, nhưng bộ dạng tôi lúc trước như nào, tôi thật không hề nhớ được.
Tôi nhìn nhìn ngón chân của mình, không lên tiếng.
Ngọc Hành lại cười khẽ, nói: “Cũng gầy đi không ít.”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, do dự một chút, nói: “Trước đây tôi… rất mập sao?”
Anh cười, đáp: “Không mập.” Anh dừng lại bỗng nhiên vươn tay ra kéo tôi ôm vào lòng, bàn tay đặt lên lưng tôi: “Chỉ là hiện giờ gầy hơn rất nhiều so với lúc trước.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc