Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 18 (H)

Tác giả: Hoa Minh

Tôi vẫn chúi đầu xuống mặt đất, không lên tiếng.
Vong Xuyên cũng không nói gì nữa, dừng lại một lúc lâu, rồi nhìn tôi buồn bã hỏi: “Muội…Muội nhìn lén ta tắm sao?”
Thủy quỷ tôi lập tức cúi rạp đầu của mình xuống đất.
Thủy quỷ tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, kích động, còn có chút rầu rĩ.
Vong Xuyên bị Thủy quỷ tôi rình coi tắm, lại có vẻ như rất vui sướng, hỏi chưa xong, tôi chưa trả lời, đã bật cười hai tiếng. Tôi cảm thấy đại khái là anh chưa từng bị người ta nhìn trộm tắm bao giờ, lần đầu tiên bị như thế, trong lòng khó tránh khỏi vui sướng.
Vong Xuyên ngồi xổm xuống, chọc chọc vào đầu tôi: ‘‘Nấm ngốc này, sao không nói lời nào vậy?”
Tôi co rút đầu lại sát trên mặt đất.
Anh lại chọc chọc đầu tôi: “Nấm ngốc, không phải muội lại thẹn thùng đấy chứ?”
Tôi lại co rút đầu sát trên mặt đất ủi ủi.
Tôi nghĩ ủi được mấy cái, đại khái là sẽ tạo ra được cái hố nhỏ. Có một cái hố nhỏ, Thủy quỷ tôi liền chui vào đó, chui vào rồi, Thủy quỷ tôi có thể trốn được trong đó.
Vì thế, Thủy quỷ tôi không ngừng cố gắng ủi ủi.
Vong Xuyên buồn cười, nói: “Nấm ngốc, ủi làm gì vậy? Muội có ủi mấy cũng không thành cái hố nào đâu.”
Những lời này khiến Thủy quỷ tôi thật đả kích.
Vong Xuyên dừng lại, ho khan, lại hỏi: “Vừa rồi muội nhìn lén ta tắm…nhìn thấy cái gì?”
Tôi bùm một cái biến lại nguyên hình, che mắt nói vội: “Cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy…”
Thủy quỷ tôi nhìn qua kẽ tay, chỉ thấy Vong Xuyên đang cười kỳ lạ.
Anh nói: “A Ly, sao mặt muội lại đỏ vậy?”
Thủy quỷ tôi thật rầu rĩ.
Thủy quỷ tôi vội nhảy dựng lên, nhanh chân bỏ chạy.
Thật lâu sau, mới nghe tiếng cười của Vong Xuyên đằng sau.
Tôi cứ thế mà chạy, chạy, chạy, nhiệt huyết sôi trào chạy một mạch, lúc sau thấy sau lưng mình yên ắng, không có động tĩnh gì.
Dường như Vong Xuyên không đuổi theo.
Thủy quỷ tôi dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn.
Thình lình, vừa mới nhấc chân, quay sang, đầu lập tức va vào một bờ *** rộng lớn.
Vong Xuyên từ trên cao nhìn xuống, nụ cười trên mặt cũng từ trên cao nhìn xuống: “Tại sao không chạy?”
Tôi ngỡ ngàng.
Mặt anh sát vào mặt tôi, nói: “Mặt muội càng lúc càng đỏ.”
Thủy quỷ tôi nhanh chân vùng chạy.
Không ngờ, đang chạy chưa được mười bước, tôi không để ý gì lao đi như tên bắn, ngã nhào vào con sông ngay bên đường.
Thủy quỷ tôi bùm một cái bổ nhào vào trong nước, bọt nước bắn tóe lên.
Thủy quỷ tôi cảm thấy vô cùng thất bại, hoa dại trên đầu rơi xuống, tóc tai rối loạn, tư thế Thủy quỷ tôi ngã xuống nước rất khó coi.
Thủy quỷ tôi bấu vào một nhóm rong nước, yên lặng ngồi chồm hỗm ở trong lòng nước.
Vong Xuyên ở trên bờ ho khan hai tiếng, gọi tôi hai câu.
Tôi vẫn yên lặng ngồi, yên lặng không lên tiếng.
Vong Xuyên cao giọng: “Muội cứ định trốn dưới đó như vậy sao?”
Tôi tiếp tục không lên tiếng. Đang yên lặng, chợt nghe bùm một tiếng, nước dao động rất mạnh, một người từ trên bờ lao xuống.
Thủy quỷ tôi chưa kịp phản ứng, đã bị ôm lấy thắt lưng, kéo lên bờ.
Tôi cuống quýt nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Vong Xuyên cười nói: “Muội là một Thủy Qủy chẳng lẽ còn ૮ɦếƭ đuối ư? Mau mở mắt ra.”
Tôi vẫn không nhúc nhích, không ngừng kiên trì.
“Không mở mắt ư?” Vong Xuyên thổi nhẹ bên tai tôi, hơi thở mỏng manh trên mặt tôi, rồi đảo qua trên chóp mũi tôi.
Tim Thủy quỷ tôi đập bình bịch.
Một lúc nữa, một cái gì đó lành lạnh mềm mại áp vào môi tôi. Tôi run rẩy, ngây ngốc mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Vong Xuyên nổi lên một tầng gợn sóng, sâu thẳm.
Tôi sững sờ nhìn anh.
Giọng nói của anh êm dịu như gió, thì thào gọi A Ly bên tai tôi, êm ái ngấm vào trong lòng.
Tôi theo bản năng vâng một tiếng.
Vong Xuyên mỉm cười, trên mặt khẽ đỏ lên, miết qua môi tôi, nói: “Thích cảm giác này phải không?”
Cảm giác này giống như ngày ấy ở trong phòng anh, khiến con người ta mơ màng như ở trong mây, khiến tôi nhớ mãi, khiến tôi vui sướng.
Tôi lúng ta lúng túng nhìn anh, ngước mặt lên hôn vào môi anh.
Cũng giống như trong mộng, cảm giác mềm mại lành lạnh.
Cả người Vong Xuyên chấn động, giọng nói trong cổ họng run rẩy: “A Ly?” Vừa gọi vừa cúi người xuống, dần dần thở hổn hển, môi dừng ở trên tai tôi.
Anh hôn lúc nông lúc sâu, từ tai tôi lướt xuống, giống như là làn nước miên man, lại như làn gió nhẹ lướt qua dắt theo cánh hoa khẽ múa, một đường uốn lượn triền miên tự do trên cổ tôi.
Tôi nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Vong Xuyên, vào giờ này khắc này, trong lòng bỗng trào lên sự vui sướng và an tâm.
Tiếng thở hổn hển của Vong Xuyên qua bên má tôi, đôi môi lại ngậm vành tai tôi, nhẹ nhàng cắn. Tôi lập tức run rẩy.
Vong Xuyên cười khẽ, trong ánh mắt chứa đầy sự say mê, nhìn tôi hỏi: “A Ly, muội chuẩn bị tốt chưa?”
Tôi không hiểu chuẩn bị cái gì, cũng không hiểu lời anh nói có ý gì, chỉ mơ mơ màng màng “vâng” một tiếng.
Hình như có gió bên bờ sông thổi đến, khiến tóc anh xõa trên vai rơi trên mặt tôi, tê tê ngứa ngứa. Anh lại hôn xuống, triền miên hơn. Tôi nhìn bầu trời, nhìn mây, nhìn cành lá hương bồ bên bờ sông bị gió thổi lay động, dập dềnh như sóng biển.
Không biết từ lúc nào y phục trên người đã được cởi ra hết.
Trong mắt Vong Xuyên cuộn trào mãnh liệt. Tôi đang trong mơ màng hiếu kỳ chạm vào *** anh, lại bị anh giữ chặt tay, hôn xuống.
Xuân tâm trong lòng tôi như biến đổi, vô cùng mềm mại.
Anh từng tấc từng tấc hôn xuống, từ cổ tôi, xuống vai rồi đến mũi chân. Tôi run rẩy và sung sướng. Tôi nhớ gương mặt anh, nhớ đôi mắt anh, nhớ đến bộ dạng tức giận của anh, lại nhớ vẻ mặt vui mừng của anh.
Khi còn nhỏ, dưới hàng dương liễu xanh mướt, hoa cải dầu nở đầy trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé của tôi nắm lấy bàn tay của anh, cùng anh sóng vai đi dạo.
Tôi muốn nói với anh, lúc đó tay anh rất mạnh mẽ, rất ấm áp. Tôi muốn gọi anh một tiếng tiểu ca ca, nhưng khi hé miệng ra, chỉ là những *** rỉ đứt quãng.
Nước mùa xuân phản chiếu bóng hoa lê, con cò trắng bay qua ao rét lạnh.
Vong Xuyên ghé sát bên tai tôi, nói khẽ: “Sẽ đau một chút, rồi hết ngay thôi, nếu không chịu được, thì cắn ta một cái.”
Đau đớn thình lình tới, giống như sấm rền giữa mùa xuân, khí thế như chẻ tre, tôi cắn vào vai anh.
Giống như sóng triều mãnh liệt, dần dần nhạt đi, rồi lại yên ả. Lá hương bồ bay đầy trời, sơn thủy như tranh, gió qua vạn núi.
Vong Xuyên gọi tôi: ‘‘A Ly.”
Tôi đáp: “Vâng.”
Anh gọi: “…A Ly…”
Dạo gần đây Vong Xuyên bỗng trở nên rất dịu dàng.
Lúc đi ra đi vào trên mặt hay nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày cũng mềm mại hẳn, ngay cả trong đôi mắt cũng ẩn giấu gió xuân nồng đậm, bồng bềnh.
Tôi đứng ở thư án mài mực, anh bỗng nhiên nhìn tôi đờ ra.
Nhớ lại chuyện đó, Vong Xuyên liền đỏ mặt, ho khan một tiếng, chuyển ánh mắt tiếp tục xem tấu chương trên bàn, khóe miệng lại nở nụ cười tươi như hoa đuôi chó.
Thủy quỷ tôi có chút ưu sầu.
Tôi cảm thấy anh mà như vậy nữa, mồm miệng nhất định sẽ cứng ngắc.
Đang lo, bỗng nhiên lại xảy ra một số chuyện khó lường.
Hôm đó, tôi cùng với Vong Xuyên đang ở trong thư phòng. Anh phê sổ, còn tôi vừa mài mực xong, đang đợi anh phân phó, bèn lấy ghế ngồi cạnh anh ngủ gà ngủ gật.
Ngủ được nửa chừng, đột nhiên một tiểu quỷ quan chạy ào vào, thở hồng hộc quỳ xuống mặt đất làm tôi giật mình mở mắt ra.
Tiểu quỷ quan nói: “Không hay rồi không hay rồi. Điện hạ! Lan Xuyên Minh quân lừa gạt đệ đệ của Cửu Trọng Thiên Quân là Đông Hoa điện hạ cùng nhau bỏ trốn rồi. Hôn thê của Đông Hoa điện hạ là Thanh Liên tiên tử đang khóc tìm tới cửa rồi.”
Tôi đang ngồi yên ổn trên ghế lập tức ngã bùm xuống đất.
Tôi biết Lan Xuyên Minh quân. Ngày thứ ba ở trong cung tôi đã gặp hắn. Lúc đó tôi vừa mới tiến cung, không nhớ rõ đường đi, từ trong cung của Vong Xuyên đi dạo một vòng liền lạc đường, đi lạc vào một khu vườn.
Trong vườn có một đài hoa sen hình tròn rất lớn, trên đài có một người nằm đó, áo trắng, tóc buộc gọn gàng thả trên vai rơi xuống, đang nằm nghiêng người say sưa đọc một quyển sách.
Tên cuốn sách này Thủy quỷ tôi nhớ rất rõ, đó là: [Long dương bí hí thập bát thức] *. Bìa có hoa văn màu xanh lam, rất là đẹp.
* Long dương bí hí thập bát thức: Mười tám kiểu chơi bí mật giữa hai người đàn ông
Tôi hiếu kỳ đi đến gần hơn ngó ngó nhìn trang sách hắn đang xem. Oa, là tư thế hai nam tử quấn lấy nhau cực kỳ quái dị.
Tôi tò mò hỏi: “Cái này là làm gì vậy?”
Hắn không thèm ngước mắt lên đáp: ‘‘Cùng nhau mây mưa.”
Nói xong, tôi chưa kịp phản ứng gì hắn đã gập mạnh sách lại, quay sang nhìn tôi. Là một nam tử nhìn khá đẹp trai, mặt mũi có vài phần giống Vong Xuyên.
Hắn quan sát tôi từ đầu đến chân, cười tủm tỉm nói: “Một mỹ nhân có vẻ đẹp trong sáng.” Nói rồi, hắn ngồi thẳng lên vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, vô cùng nhiệt tình với tôi: ‘‘Lại đây, Pu'p bê nhỏ, ngồi gần ta, nói cho ta hay ngươi tên là gì?”
Tôi do dự, đang định bước đến thì cánh tay bị kéo mạnh lại. Vong Xuyên đã tới từ bao giờ,
Tôi vui mừng gọi một tiếng tiểu ca ca.
Vong Xuyên nghiêm mặt không lên tiếng liếc nhìn tôi, rồi nhìn quyển sách trên tay vị nam tử kia, càng nghiêm khắc thêm, vội hỏi tôi: ‘’Đã nhìn thấy gì chưa?”
Tôi dò xét nhìn nét mặt anh, không biết nên đáp là đã thấy rồi hay là chưa thấy, còn đang do dự, chợt nghe nam tử kia ho khan hai tiếng…
Vong Xuyên lúc này mới buông cánh tay tôi ra, khom người hướng tới hắn nói: “Thúc thúc.”
Người này là Lan Xuyên Minh quân, là thúc thúc của Vong Xuyên.
Tôi nằm bò xuống đất, vô cùng khiếp sợ. Lúc trước nghe Mạnh Bà giảng cố sự trên trần gian, kể rằng tiểu thư nhà nào đó cùng với thư sinh nhà nào đó bỏ trốn, cô nương nhà nào đó cùng với thiếu niên nhà nào đó bỏ trốn, bé gái nhà nào đó cùng với bé trai nhà nào đó bỏ trốn… Dù sao thì bất kể như nào cũng là một nam một nữ, sao Lan Xuyên Minh quân lại bỏ trốn cùng một nam tử khác vậy?
Vong Xuyên đỡ tôi dậy, yên lặng giây lát, nhíu mày hỏi: “Phụ Vương nói sao?”
Tiểu quỷ quan vội đáp: “Minh Vương lệnh cho điện hạ xuống trần gian triệu hồi Lan Xuyên Minh quân về.”
Vong Xuyên vỗ trán, nói: “Hai người họ vốn là thật tâm, Thanh Liên tiên tử khổ rồi…” Anh dừng lại, nói: “Biết họ đi đâu không?”
Tiểu quỷ quan vội đáp: “Nghe nói ở trong một thành thị tên là Tố Thông châu, Thanh Liên tiên tử đến đó tìm nhưng Lan Xuyên Minh quân lại trốn mất, liền giận giữ dẫn người đến Minh Giới chúng ta.”
Ngày hôm sau Vong Xuyên sẽ đi trần gian.
Thủy quỷ tôi thật rầu rĩ.
Buổi tối, tôi gảy Ng'n t hỏi anh bao giờ về, Vong Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Cũng chắc là vài ba ngày, nhiều lắm là hơn nửa tháng, muội yên tâm ở trong cung chờ ta.”
Tôi rầu rĩ gật đầu.
Đang buồn bã đi thì anh bỗng nhiên nắm tay tôi kéo lại, cắn vào môi tôi vài cái, nói: “Nhớ không được chạy loạn, cứ ở trong cung đừng đi đâu hết, để tránh khỏi… Hừ, tránh gặp phải người không nên gặp, biết không?”
Tôi lại rầu rĩ đi ngủ, đến nửa đêm, liền rón ra rón rén đi vào phòng anh.
Vong Xuyên đang ngủ say. Tôi biến thành cây nấm trốn trong bọc quần áo của anh. Tôi nằm trong bọc quần áo của anh trở mình vài cái, hài lòng ngủ.
Trong mộng mặt tôi như bị người nào đó nắn nắn, ôm nằm lên giường. Một giọng nói bên tai tôi kèm theo tiếng cười: “…Muội lại biến thành nấm ngốc rồi.”
Sau đó, cảm giác có bàn tay vuốt ve mặt mình, lại nghe giọng nói vui mừng: “Nấm ngốc, đợi ta về, chúng ta sẽ thành thân.”
Cả một đêm, tôi ngủ không yên lắm, cứ có cảm giác có ai đó gặm gặm trên mặt trên cổ tôi…
Ngày hôm sau, Thủy quỷ tôi bị tiếng mái chèo khua nước làm thức giấc.
Tôi từ trong bọc y phục lặng lẽ thò đầu ra ngoài, phát hiện Thủy quỷ tôi đang được Vong Xuyên giấu trong tay áo, đứng trên một con thuyền.
Đây là con thuyền đưa Vong Xuyên đi đến trần gian.
Nước bao la, mặt nước mù mịt, trong một nghìn năm trăm năm lần đầu tiên Thủy quỷ tôi ra khỏi sông Vong Xuyên, có chút H**g phấn.
Đợi khi thuyền cập bờ, Thủy Qủy tôi đang dò xét nhìn xung quanh thì bị ông lão chèo thuyền đang xoay người lại nhìn thấy.
Ông ta tò mò nhìn kỹ, giật mình nói: “Điện hạ, trong y phục của người có một cây nấm.”
Vong Xuyên liếc nhìn tôi, ho khan hai tiếng, đưa mắt nhìn ra mặt nước mênh ௱ô**, dài giọng nói: “Còn không ra?”
Tôi từ trong tay áo của anh lăn ra rơi lông lốc xuống dưới, biến lại thành người. Ông lão chèo thuyền há mồm trợn mắt ngây ngốc nhìn.
Tôi vặn vẹo Ng'n t, mon men đến trước mặt Vong Xuyên, lúng túng nói: “Muội… muội… muội nghe nói ở trần gian có rất nhiều chuột. Muội… muội lo lắng nên đặc biệt… cố ý đi theo bảo vệ huynh…”
Ông lão chèo thuyền lại há hốc mồm.
Vong Xuyên ho lụ khụ một tiếng, khóe miệng cong lên cười, không nói gì.
Đến trần gian, vừa lúc trời tối đen, Vong Xuyên dắt tôi tìm đến một khách điếm.
Chưởng quỹ giương đèn lên, nhìn nhìn Vong Xuyên, rồi lại nhìn nhìn tôi, nói: “Muốn một phòng hay là hai phòng?”
Vong Xuyên hé miệng cười, không trả lời, lại quay nghiêng mặt nhìn sang tôi, trên mặt khẽ đỏ lên: “A Ly, muội muốn… là một phòng hay là hai phòng?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, hỏi chưởng quỹ: “Trong phòng có chuột không?”
Vong Xuyên lảo đảo xuýt ngã.
Chưởng quỹ ngẩn người, một lát sau mới kịp phản ứng, nghiêm túc thề thốt: ‘‘Không có, không có. Đừng có nói chuột, ngay cả một sợi tóc trên mặt đất cũng không tìm thấy.”
Tôi yên tâm cười, quay sang đối mặt với Vong Xuyên, nói: “Tiểu ca ca, ở đây không có chuột, buổi tối huynh cứ yên tâm ngủ, không phải sợ nữa. Lấy hai phòng!”
Mặt Vong Xuyên méo xẹo.
Chưởng quỹ lập tức mở to mắt, tò mò quan sát Vong Xuyên một hồi, mặt cũng méo xẹo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc