Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 10

Tác giả: Hoa Minh

Sau nửa canh giờ, tôi hăng hái lên một chiếc xe ngựa ra khỏi cung.
Ra đến trước cửa cung, tôi gặp một chút chuyện ngoài ý muốn. Lúc tiểu thái giám phụng lệnh hoàng đế đưa tôi đi thăm hoa viên, bỗng từ một đám hoa ngũ sắc ló ra một chú bé con. Trông mới có sáu bảy tuổi, cổ tròn má tròn, ngẩng đầu trừng mắt chặn đường tôi.
Tôi cũng đưa mắt nhìn nghi hoặc rồi lại nhìn vị tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám nói với tôi: “Đây là hoàng tử thứ mười bảy.”
Ôi, thì ra đây chính là người con của hoàng đế bị ngựa đá bay xuống hồ nước thối đây mà.
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ trong sáng của bé mà lòng cảm thấy thực áy náy không thôi, vì thế mới mở miệng cười hối hận tự trách, đang định hành lễ để hỏi thăm thì bé lại hừ mũi hai cái, nói: “Đi theo ta.”
Lại nhìn về phía tiểu thái giám liếc mắt một cái giọng uy nghiêm: “Ngươi lui trước đi.”
Nói xong xoay người, vung hai tay nhỏ bé hùng hổ đi lên phía trước. Gái già tôi đây lóc cóc theo sau.
Chú bé dẫn tôi đến gần một hồ nước rộng mênh ௱ôЛƓ, sau đó dừng chân xoay người, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi nói: “Tuy phụ hoàng và mẫu hậu của ta đã tha thứ cho ngươi, nhưng không có nghĩa là hoàng tử ta đây tha thứ cho ngươi. Ngươi liên lụy làm cho ta ngã trước mặt nhiều người như vậy rất là mất mặt. Bị ngựa đá rơi xuống hồ nước, hơn nữa lại ngã chổng vó nữa chứ, tư thế nhìn trông thật là khó coi, đã phá hủy toàn bộ hình tượng của hoàng tử ta đây, bổn hoàng tử rất tức giận, hậu quả sẽ không hay đâu.”
Nói xong hếch mặt trắng trẻo chỉ tay xuống hồ nước: “Xem chỗ đó đi.”
Tôi tiến lên xem. Trên mặt nước có hai chú vịt giời đang bơi. Tôi xem mà chẳng hiểu gì cả. Đang lúc mơ hồ, eo bỗng bị đẩy mạnh một cái. Hai chân bị trượt ngã bùm một cái xuống ao, nước bắn tung tóe giống như một đóa hoa nở tóe loe ra vậy. Chắc chú bé kia đã đẩy tôi xuống nước rồi, nhưng do dùng quá sức, chân không bám được cũng ngã bùm theo xuống.
Tôi cứ tưởng bé sẽ hét lên chói tai, hoặc không hét chói tai thì cũng khóc thét lên ấy chứ, mà cho dù không khóc thì theo suy đoán bình thường cũng có thể mặt mày tái mét. Nhưng nhìn phản ứng đầu tiên của đứa bé này kìa, chính là nhìn tôi ra lệnh: “Cấm được gọi ai!”
Nói xong thì lấy tay ngắn mập mạp đập đập nước vài cái, rồi rầm một cái lại uống luôn vài ngụm nước.
Đúng là chịu luôn đứa bé này.
Gái già tôi lấy sức lực mất mấy năm 乃ú sữa đỡ bé lên bờ, sau đó ngồi xuống một tảng đá, lau nước trên mặt đi, thở hổn hển bảo bé: “Nhanh chân chạy về thay quần áo đi.”
Nếu mà đem tiểu tổ tông này làm ra chuyện gì không hay thì gái già tôi đây cho dù có 10 cái đầu cũng không đủ mà chém.
Đứa bé kia cũng đang trừng mắt nhìn tôi, giống như một viên bánh trôi vừa vớt ở trong nồi ra trắng nõn vậy. Bé gân cổ ra nhìn tôi một lát rồi sau đó đi đến bên cạnh tôi. Tôi dịch ra chút cho bé ngồi ké cùng.
Bé vừa đặt ௱ôЛƓ xuống liền vê vê chiếc miệng nhỏ: “Bổn hoàng tử nhìn trông rất lôi thôi, làm sao mà gặp ai đây? Nếu ai mà nhìn thấy, hình tượng này sẽ bị phá hủy hoàn toàn.”
Mẹ ôi, không biết là ai đẻ ra đứa bé này nha, lại còn là một đứa bé rất bé nữa. Đầu gái già này bỗng thấy đau đau.
Tôi hít một hơi dài, nhìn bé cười hiền lành: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bé cắn răng, chắp hai tay vào nhau, nhăn mặt lại, trầm ngâm tự hỏi. Tôi cũng trầm ngâm suy tính.
Cuối cùng một khắc sau trầm ngâm, rồi cùng nhau bàn bạc, chúng tôi đi đến nhất trí sẽ cùng ngồi ở chỗ này phơi nắng cho khô. Trong lúc phơi nắng, để Gi*t thời gian, tôi và bé cùng trao đổi tin tức, bé thì kể cho tôi nghe những chuyện linh tinh trong cung, còn tôi thì kể cho bé nghe rất nhiều chuyện xảy ra ở ngoài cung, ở trên đường, trên phố mọi tin tức.
Tôi nói: “Thành tây có một người bán thịt tên là Trương mặt rỗ, nhà hắn có một con mèo thích một con mèo cái của hàng xóm, hai con mèo yêu thương thắm thiết, một tháng sau vào lúc nửa đêm, ăn trộm một miếng thịt rồi cùng nhau bỏ trốn.”
Đứa bé kia nghe thích quá mắt sáng ngời như sao, nức nở khen.
Tôi lại kể: “Thành nam có một tên nhóc bán khoai lang, hôm kia gà trống nhà hắn cùng một con gà mái hàng xóm yêu đương vụng trộm, cuối cùng làm cho 8 con gà mái trong nhà hẹn nhau đập đầu vào tường xin cùng ૮ɦếƭ.
Chú bé kia lại cười nức nở rung rinh hai má.
Lúc chú cười nắc nẻ lần thứ bảy bảy bốn mươi chín lần kia, mặt bắt đầu trầm tư, bỗng hai mắt ngời sáng nhìn tôi nói: “Người có thật là khắc ૮ɦếƭ sáu vị hôn phu không vậy?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Thế thật sự là không còn ai dám lấy người nữa sao?”
Tôi sợ run lên, có chút hoảng hốt, không còn ai nữa sao? Không, không, ủa mà sao không có ai vậy, đúng là còn có hai người kia của tôi nữa mà, tý nữa thì tôi quên mất, giống như có một người đã từng quên tôi vậy.
Tôi hồi phục tinh thần, cố cười cười nói: “Đại để là cũng có người đấy.”
Chú bé kia đang ngồi bỗng nhảy dựng lên, hai tay trắn nộn chống eo, quyết liệt nói với tôi: “Ta nhìn vào trong mắt của ngươi thấy một tầng đau lòng!”
Tôi hoảng tý nữa thì ngã lăn xuống đất. Chú bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tiến từng bước đi đến gần tôi ra lệnh nói: “Người đưa đầu tiến sát lại đây.”
Tôi đem đầu tiến lại. Bé ôm đầu tôi vào trong иgự¢ nhỏ vỗ nhè nhẹ nói: “Hôm nay ngươi cứu bổn hoàng tử một mạng, một giọt ân tình, quyết không phụ bạc. Bổn hoàng tử quyết định, chờ ta trưởng thành nếu mà ngươi vẫn chưa gả được cho ai, bổn hoàng tử sẽ lấy thân đền ơn báo đáp.”
Tôi bình tĩnh lăn một vòng từ trên tảng đá rơi xuống, sau đó bình tĩnh lấy lại tinh thần hăng hái lao xuống hồ nước lạnh một lần nữa.
Gái già tôi đây đáng bị thiên lôi đánh cho một phát nha.
Quả nhiên tôi vừa rơi bịch vào trong nước một cái, lau nước trên mặt thì bỗng nghe oanh một tiếng, lòng run rẩy không ngừng, thấy một ánh sét đánh bùm xuống hồ dọa cho đôi vịt hoang hoảng loạn một phen.
Gái già tôi đây làm bậy, làm bậy bạ rồi.
Lúc lên bờ, ngồi phịch xuống tảng đá, run rẩy ướt đẫm từ đầu đến chân, nhìn trời thở dài, xem ra thì phải phơi nắng lần nữa rồi. Đợi cho đến lúc phơi nắng gần khô thì có tiểu thái giám hấp tấp chạy đến, vâng lệnh đưa tôi hồi phủ.
Vì để tỏ ra thân thiết đồng tình và an ủi tôi, cũng là để nếu phải gả cho người nào mà cần có xe ngựa nữa, hoàng đế hiền lành hòa ái cân nhắc một hồi rồi ban cho tôi một cỗ xe ngựa màu đỏ mới tinh.
Đi lên phía trước, chú bé kia lạch bạch chạy đến trước mặt tôi, đặt tay lên vai tôi, kiễng chân lên hạ thấp giọng thì thầm vào tai tôi: “Ngươi yên tâm, bổn hoàng tử nói lời giữ lời, đã nói là lấy thân báo đáp thì tuyệt đối không đổi ý, chờ đến khi nào ta ra cung sẽ đi tìm ngươi.”
Mẹ của tôi ơi. Haiz, gái già tôi đây lại đau lòng rồi, thật là đau nha, đến cả chiếc mũi cũng thấy nặng, chân đi lảo đảo, bước được một bước thì hắt xì hơi ba cái, lại bước thêm bước nữa thì cũng hắt xì thêm ba cái nữa.
Mới hôm qua phát sốt chưa khỏi, lại đến buổi trưa nay bị trận mưa dội, rồi lại hai lần rơi xuống nước nữa, chắc là bệnh thêm nặng rồi đây.
Chân bước vội lên xe ngựa cùng phụ thân ra khỏi cung, vừa ngước mắt thì lại nhìn thấy Vân Phi Bạch đứng ở ngoài chờ, lúc nhìn thấy tôi, chân lảo đảo đôi chút rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cả hai cùng nhìn, tôi lúc đó bỗng không biết nói cái gì.
Phụ thân của tôi đứng bên ho khụ một tiếng.
Vân Phi Bạch mặt nổi lên hồng hồng, tiến đến gần trước mặt tôi. Tôi xấu hổ nói: “Huynh, sao huynh lại đến đây?”
Anh nhẹ giọng cười bảo: “Ta không yên lòng liền đi theo đến đây.” Rồi cầm lấy tay tôi, “Không có chuyện gì lớn đó chứ? Ta vừa rồi còn nghĩ, nếu đợi lát nữa mà muội không ra thì ta sẽ đi gặp Hoàng Thượng ngay.”
Nói xong, bỗng lại sờ sờ tay áo nhíu mày nói: “Sao lại ẩm ướt thế?”
Tôi gượng cười, đang định đáp lại thì mặt tối sầm, đầu ngả luôn trên người anh.
Lại mở mắt tỉnh lại,không tính được là mình lại nằm trên giường, Vân Phi Bạch cũng không đoán được là đang ngồi cạnh tôi bên giường.
Trong phòng không có người nào, chỉ có tôi và anh hai người.
Tôi cố mở mắt nhìn anh, hơi có chút u buồn, không biết làm sao chỉ biết cười với anh, lấy thân gái già dũng cảm chiến đấu với con bệnh, hay là cố ra vẻ nhu mì, yếu đuối giống kiểu thiếu nữ nhu nhược nép vào người ta?
Dao Ngọc đã nói với tôi, đàn ông thích đà bà có 2 loại, loại thứ nhất là kiểu phụ nữ mạnh mẽ quân đến thì tướng chặn, nước dâng thì đất ngăn, lửa thiêu cũng không ૮ɦếƭ, kiểu phụ nữ này có đặc điểm là rất kiên cường, lờ đi hết tất cả làm ra vẻ như không có gì, giống như giờ phút này vậy cho dù bệnh nặng cũng vẫn có làm ra vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì để cho đàn ông xem mà thấy đau lòng. Còn có một kiểu phụ nữ rất mềm mại yếu đuối, đi từng bước từng bước liêu xiêu, thường xuyên thể hiện vẻ mặt đau thương nhìn trời nhìn mây, kiểu phụ nữ này có đặc điểm là rất nhu nhược, mặt mày nhíu lại, ôm иgự¢, nước mắt lưng tròng câu toàn bộ hồn đàn ông đi hết không còn gì.
Trước mắt trai đơn gái chiếc, bốn bề vắng lặng, đúng là thời cơ tuyệt vời, nhưng tôi lại không biết là Vân Phi Bạch thích nhất loại người nào, thật đúng là làm người ta rầu lòng. Vì vậy ngồi im mất nửa ngày, tôi mới gập người lại, nhìn anh cố nở nụ cười.
Còn chưa kịp cười thì Vân Phi Bạch đã tiến đến gần. Khoé môi hé cười nhìn rất dịu dàng. Lấy tay sờ trán của tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào, đầu còn đau không?”
Tôi lấy lại tinh thần, khụ khụ hai tiếng trong cổ, mặt thì nóng lên chút: “Đỡ…. đỡ hơn nhiều rồi”
Anh lại mỉm cười. Đưa tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán tôi ra hai bên tai, trong mắt tràn đầy ý cười: “Chờ uống thuốc xong, ngủ nhiều một chút, toát mồ hôi, ngày mai sẽ đỡ hơn đấy”
Ngón tay anh lành lạnh, xẹt qua nhẹ nhàng theo bên tai tôi, làm tim tôi không kìm được khe khẽ đập rộn. Tôi nhìn anh lòng rất kích động, bật thốt lên: “Muội….”
Tôi không biết nói tiếp cái gì nữa.
Vân Phi Bạch đợi một lúc nhìn tôi buồn cười: “Có gì vậy?”
Tôi bỗng tỉnh lại, lấy tay sờ mặt cười gượng. Ngoài cửa có tiếng ho khan vang lên, Tiểu Đào bưng bát thuốc lọ mọ tiến vào, trên mặt là nụ cười chua xót đến tan nát cả cõi lòng.
Tôi chống tay ngồi dậy đang định cầm lấy bát thì Vân Phi Bạch đã bảo: “Ta cầm cho”
Tiểu Đào cười hì hì, đem thuốc đưa đến, mặt đỏ bừng, biết điều lui ra ngoài, lúc ra cửa còn không quên đem cửa khép lại. Gái già tôi đây cũng kìm không được, khuôn mặt già nua đỏ ửng lên.
Trong bát bốc hơi nóng nghi ngút, lượn lờ khiến khuôn mặt của Vân Phi Bạch mờ mờ ảo ảo, lại vẫn nhìn rõ ý cười trên miệng. Tôi nhìn anh cười, иgự¢ có chút giống như có dây mướp cuốn quanh quả tim, giống kiểu gió nhẹ, đưa mắt nhìn lại thì thấy một màu xanh mướt, hoa cải vàng óng ánh.
Đột nhiên lại không biết từ lúc nào nhớ tới chuyện trước đây.
Cũng là vào giờ phút giống như thế này, một bát thuốc nóng hổi, mũi ngửi mùi thuốc là hai con người. Tôi thì vẫn là tôi, còn đối diện người kia đổi lại là một thiếu niên mặt mày thật chói mắt.
Tôi vẫn là tám tuổi năm ấy, Vân Châu mười một tuổi, vào một ngày nào đó trong một trăm tám mươi mốt ngày chúng tôi bên trong trong Dược Sư cốc.
Đã không thể nhớ nổi cái ngày cùng hắn đi trong thôn ăn trộm khoai lang trở về bị mắc mưa, hay là bị hắn đẩy xuống nước bắt vịt giời một hồi lâu, chỉ nhớ rõ lúc đó là bị cảm lạnh, phát sốt lên.
Hắn bưng một bát thuốc đến bên giường tôi ngồi, kéo tôi từ trong chăn ra, dỗ dành tôi uống thuốc.
Tôi nửa nhắm nửa hở mắt, hai tay nắm thật chặt, sống ૮ɦếƭ cũng không chịu há mồm ra.
Hắn dụ dỗ: “Ngày mai ta đi trộm quả hồng về cho muội nhé”
Tôi không thèm quan tâm.
Hắn lại nói tiếp: “Vậy thì đi trộm quả lựu nhé”
Tôi cũng không thèm để ý.
Hắn nóng lên: “Vậy thì ăn trộm cả quả hồng và quả lựu nhé”
Tôi hừ hừ hai tiếng.
Hắn giậm chân doạ, giọng bỗng trầm xuống: “Nếu không uống, ngày mai ta sẽ không cho muội ăn móng giò nữa!”
Tôi mở to mắt, rưng rưng nghẹn ngào nhìn hắn, nghẹn ngào bưng bát, nghẹn ngào đem toàn bộ bát thuốc đen hắc kia uống ừng ực hết. Nhớ rõ chén thuốc kia rất là đắng, đắng đến nỗi lòng tôi run lên, tay cũng run lên, mặt bị tên Vân Châu kia cười nhạo cũng run lên nhỏ mấy giọt nước mắt.
“A Ly”
Tôi lấy lại tinh thần. Vân Phi Bạch đã đem chén thuốc đến gần miệng tôi. Tôi trong lòng thở dài nhè nhẹ, gái già tôi đây dạo này hơi ưu tư chút, vẫn không cẩn thận lại nhớ về những chuyện trước đây.
Tôi ngượng ngùng cười: “Được rồi, muội tự mình uống”
Vân Phi Bạch khoé miệng cong lên lại cười bảo: “A Ly không thích như thế sao?”
Tôi cứng người lại. Anh cũng không biết thực ra tôi rất sợ uống thuốc, mỗi lần ốm đều nhắm chặt hai mắt lại, nhịn thở, ngẩng cổ ra uống một hơi cho hết. Nhưng tình hình trước mắt này, tôi tất nhiên là sẽ không cự tuyệt rồi, vì thế liền ngượng ngùng cười.
Tôi uống thuốc trông rất khổ sở. Cũng may, cái vị đắng chát của thuốc trong ấn tượng xưa cũng không còn đậm đà lắm do tôi làm một hơi hết cả chén thuốc, chỉ là cái đoạn hồi ức tôi uống thuốc cắt thế nào cũng không cắt được, thoáng cái đã già đi vài tuổi.
Lấy bát đặt trên ghế, Vân Phi Bạch quay lại nhìn tôi thích thú, nói: “Vừa rồi suy nghĩ gì đó?”
Tôi ngẩn ra, phản ứng lại bằng cách cười to.
Anh đến gần nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, ôm tôi mãi một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói, giọng có chút trầm trầm: “A Ly”
Cằm tôi ᴆụng vào vai anh, lúc ngước mắt lên lại hoảng hốt thấy mắt một con mèo trên trần nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt mèo tràn đầy xuân tình. Ôi ôi lại là một con mèo tư xuân.
Tôi theo bản năng đáp: “Vâng”
Nghe thoang thoảng mùi hương của anh, trong lòng giống như có dấu một chú thỏ cái, một chú thỏ nhút nhát, con thỏ chồng đưa tay, con thỏ vợ được cầm tay tim đập liên hồi, con thỏ chồng lại nắm tay chặt hơn, chặt đến nỗi làm cho gái già tôi đây đỏ hết cả mặt, rất nóng bỏng.
Tại đây lúc này, tôi còn có thể nhìn không chớp mắt lên con mèo trên trần kia, tự hỏi con mèo kia từ đâu đến, sao lại chui vào phòng của gái già tôi đây, rồi lại đi về nơi đâu, là mèo đực hay là mèo cái, đã kết hôn hay chưa kết hôn, nếu đã kết hôn mà nói thì có phòng, có xe không, nếu chưa kết hôn vậy thì đã đi học rồi tốt nghiệp chưa, công việc có tìm được không, tôi thực bội phục chính bản thân mình đến mười lần.
Trong lúc lòng đang dạt dào nghĩ ngợi thích thú thì lại nghe thấy Vân Phi Bạch nói: “A Ly, huynh thích muội”
Lòng tôi chấn động mạnh. Anh kề sát tai tôi, khe khẽ thở dài: “A Ly, chúng ta cùng bên nhau đi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc