Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 08

Tác giả: Hoa Minh

Trong lòng tôi kinh ngạc đến mức không chịu nổi, yểu điệu ngựa cái, ngựa đực hảo cầu, thì ra vốn thân chỉ là một con ngựa, cũng có thể làm thơ kiểu như người vậy.
Uy lực của tình xuân thật là kinh người. Nhưng trong tình hình lúc này mà nói, kết quả tình xuân cũng kinh người như thế. So với ngựa của Vân gia lúc này gặp được tình yêu, dũng cảm chạy đuổi theo công chúa bạch mã của mình, trong khi cũng tương tự như tình xuân của gái già tôi đây lại từ dưới đất bò dậy lắc lắc người, chân vừa đứng lên thì thấy mắt cá chân nổi đau, đi bước nào đau bước đó.
Nói tóm lại là ngựa trong tình trạng tư xuân là hài kịch, còn tình trạng tư xuân của tôi là bi kịch, nói ngắn hơn, chân tôi đau.
Vân Phi Bạch đỡ tôi nhíu mày lại: “Chân rất đau phải không?”
Tôi nhếch miệng cười, cắn răng nói: “Không đau, không đau.”
Mẹ ơi, không đau thế nào, mẹ già tôi đây nghiến răng nghiến lợi cũng không muốn trước mặt anh doạ người thôi.
Anh khẽ thở dài: “Trên đầu ra mồ hôi rồi đây này, còn nói không đau nữa. Ta đưa muội đến y quán xem nhé.”
Tôi chưa kịp mở miệng thì gã sai vặt lại nói tiếp: “Công tử chờ nô tài, nô tài sẽ nhanh tìm một chiếc xe ngựa đến ngay.” Nói xong, chạy vội đi. Vân Phi Bạch gọi hắn đứng lại “Không cần đâu”. Nói xong xoay người lại nhìn tôi: “Ta cõng Chân cô nương đi là được rồi.”
Tôi ngẩn ra, gã sai vặt cũng ngẩn ra. Tôi chưa kịp định thần thì thấy Vân Phi Bạch đã ngồi xuống trước mặt tôi rồi. Tôi chần chừ mãi cho đến khi anh gọi tôi: “A Ly” thì mới giật mình tỉnh lại.
Anh cõng tôi trên lưng, đúng lúc gió thổi tới, thổi mấy sợi tóc bên tai anh, nhẹ nhàng quất nhẹ vào hai má tôi tê dại, mềm mại. Hoa vẫn đẹp như cũ, trăng vẫn trong như thế, đèn cũng sáng đầy đường, tôi ôm cổ anh, ngửi mùi hương toát ra sâu kín trên người anh, nhìn hoa, nhìn trăng, nhìn đèn đuốc, lòng lại nổi lên một vị chua chát không nói nên lời.
Tôi nghĩ đến đã từng có người cũng giống anh như vậy, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cõng tôi trên lưng rồi đột nhiên quay đầu cười với tôi, goij tôi một tiếng “bánh bao nhỏ”, lại nhẹ nhàng hát một bài đồng dao, khoé miệng cười mãi không thôi, hắn cõng tôi ra khỏi rừng liễu, xuyên qua vùng hoa sơn trà đỏ rực. Lúc đó cũng không có trăng, cũng không có đèn đuốc sáng như vậy, mà chỉ có trời xanh, mây trắng, chiều hoàng hôn.
Lúc đó lòng tôi không chua, không chát, cũng không sợ hãi như giờ phút này, chỉ có yên bình cùng đáy lòng nhộn nhạo, rục rịch và ngượng ngùng.
Lúc đó tôi vẫn còn rất trẻ.
“A Ly?’ Vân Phi Bạch bỗng kêu tên tôi, kéo tôi hoàn hồn trở về.
Tôi vội vàng trả lời, mãi sau cũng không thấy anh nói gì, vì thế nhịn không được lại mở miệng: “Huynh vừa gọi tên tôi… là, là muốn nói gì với tôi sao?”
Anh nhẹ nhàng cười bảo: “Không có gì, chỉ cảm giác muội lại ngẩn người nên gọi một tiếng thôi.”
Tôi xấu hổ cười yếu ớt, yết hầu chua chát, muốn nói mà lại không phát ra được lời nào. Vừa đi được vài bước thì thấy gã sai vặt vội vội vàng vàng chạy đến, tưởng có chuyện gì, cúi đầu hai má đỏ hồng. Đứa nhỏ xuân tình nha.
Vân Phi Bạch cười nói với hắn: “Một mình ta sẽ đưa Chân cô nương đi khám ở y quán.”
Gã sai vặt lại ngẩn ra: “Thế tiểu nhân thì sao?”
Vân Phi Bạch dừng bước cười nói: “Trong nhà nước tương không có, cậu đi mua một bình nước tương mang về trước đi.”
Lúc từ y quán ra thì trăng đã lên cao giữa trời.
Vân Phi Bạch chặn một chiếc kiệu trở về. Khi cỗ kiệu tới cửa Chân phủ, Tiểu Đào đã sớm biết đi ra, đứng ở cửa ngóng nhìn xunh quang, khuôn mặt hiện ra vẻ chua xót, lắm chuyện tươi cười.
Lúc gần đi, Vân Phi Bạch bỗng cầm tay của tôi một lúc lâu mới buông ra, đưa gói thuốc ở y quán cho tôi, giọng nhẹ nhàng: “Nhớ đúng giờ bôi thuốc nhé.”
Tôi vò vò góc áo trái, do dự một lúc rồi lại vò vò góc áo phải, lắp bắp nói: “Tôi, tôi tôi còn có thể hẹn huynh được nữa không?”
Tiểu Đào cười phì một tiếng, tôi ảo não, trừng mắt liếc cô nàng, thấy da mặt mình lại nóng dần lên.
Vân Phi Bạch đứng trước cửa, dưới hai đèn ***g to, ý tươi cười tràn đầy trên mặt, như hoa sen nở trước hoàng hôn, sáng ngời một hồ nước, hoa mai lay động, trong mắt tràn ý cười.
“Đương nhiên có thể rồi.”
Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, khiến con người ta hoa tâm nhộn nhạo.
Tôi bảo Tiểu Đào: “Hầm cho ta hai bát móng giò, thật trắng nõn, trắng nõn.”
Ăn hết móng giò tôi lau miệng, trong lòng lại đập rộn không thôi vì vậy đi dạo thong thả trong hoa viên.
Đi vòng vòng quanh sân một vòng lại nhớ tới buổi trưa Vân Châu đưa cho tôi chiếc giày thêu kia, lòng lại ưu thương không yên. Tôi nhìn ánh trăng vàng óng ánh mà sâu kín thở dài, thò vào trong tay áo sờ.
Kết quả sờ mãi cũng chỉ thấy trống trơn, trong lòng hoảng hốt, lại đưa tay sờ lần nữa. Kết quả sờ ba bốn lần cũng đã lật tay áo lên cao cũng tìm không thấy.
Tôi cố nhớ lại, hình như là lúc xe ngựa chạy thì đã làm rơi ra ngoài rồi.
Tôi không kịp mặc thêm áo, bảo Tiểu Đào lấy đèn, vội vàng ra khỏi nhà.
Tiểu Đào một tay cầm đèn, tay kia cầm theo áo của tôi la vội lên: “Tiểu thư, chân của cô… Chân của cô còn bị thương…”
Tôi vẫy vẫy tay bảo: “Không sao, không sao, quay về ăn nhiều móng giò sẽ bổ trở lại”
Tiểu Đào gấp đến độ không ngừng giậm chân: “Không biết là vì cái gì mà đêm hôm khuya khoắt lại đi tìm thế không biết.”
“Một chiếc giày thêu”
Tiểu Đào nghi hoặc hỏi: “… Giày thêu? Rất quan trọng sao?”
Tôi ngẩn ra, ừ nhỉ. Chỉ là một chiếc giày thêu bình thường thôi mà, không thể đi, cũng không thể bán lấy tiền mua mấy cái móng giò ăn được, đi tìm làm gì nhỉ? Tôi nghĩ mình bị quỷ ám rồi, cái gì đã đánh mất thì cho mất luôn đi.
Tôi dừng bước một chút nói: “Thôi trở về đi.”
Trên đường về Tiểu Đào cứ tíu ta tíu tít, tôi thì trầm mặc không nói gì. Ánh trăng cũng tựa như không sáng nữa, nhìn khô vàng tròn trĩnh như chiếc bánh to trên trời, khiến lòng người hốt hoảng.
Tôi nhìn sang Tiểu Đào nói: “Tiểu thư nhà em lòng bỗng có chút không hiểu sao ưu thương.”
Tiểu Đào giật mình.
Tôi chộp lấy đèn ***g trong tay cô ấy, xoay người, theo đường cũ chạy.
Đêm đã khuya, người đi trên đường thưa dần, thỉnh thoảng đi qua nhìn thấy rõ tôi đi khập khiễng, tư thế vặn vẹo thì chạy mất.
Gái già tôi đây lòng lại càng thêm ưu thương.
Lúc ưu thương thì lại gặp chuyện ưu thương là hợp lý nhất.
Lúc chạy đến chỗ kia tôi bất kể cái gì, không để ý dưới chân nên ngã nhào trên đất.
Ngã trên đất không đau, mà đau là môi tôi bị ***ng rách. Lấy tay xoa miệng một chút, thấy tay có máu. Mẹ ơi, như này có tính thêm chỉ vì không có một chiếc giày thêu mà dẫn đến huyết án hay không đây?
Gái già tôi đây thở dài, đứng vội lên, một tay che miệng, một tay mang theo đèn ***g bắt đầu dài cổ tìm hài.
Tìm hết góc này đến hết góc kia, tìm mãi nửa ngày rồi lại nửa ngày nữa cũng không tìm được giầy, tôi đơn giản liền ngồi sụp xuống, giơ đèn ***g, đưa mắt ai oán tìm tìm, xem xem.
Trong lúc đang trợn mắt xem xem, nhìn nhìn thì nghe thấy một giọng lành lạnh vang lên: “Là đi tìm cái này sao?”
Người tới họ Vân tên Châu, trên tay cầm chiếc giày thêu, vẻ mặt không biết dùng từ gì để hình dung cho chuẩn xác.
Tôi ngồi trên mặt đất ngẩng đầu sửng sốt nhìn hắn. Ánh mắt hắn chìm trong bóng đêm nhìn như đang bắt gặp được kẻ Ng*ai t*nh vậy. Hắn đứng cách tôi vài bước chân.
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, nhìn đến nửa khắc, hắn mới chậm rãi tiến đến, xoay người ở trước mặt tôi, cầm trong tay chiếc giầy đung đưa: “Đang đi tìm cái này sao?”
Giọng nói khàn khàn, giống như gió thu cuốn sạch lá vàng, cứ ong ong vào đầu tôi, trong nháy máy làm tôi tỉnh lại.
Tôi nhìn chiếc giầy trong tay hắn, kinh ngạc thốt lên: “Sao, sao, sao nó lại ở chỗ huynh vậy?”
Trên mặt hắn nở nụ cười như có như không: “Muội nói thế thử xem?”
Biểu tình chỉ có một, lời kịch cũng chỉ có một, xem trong mắt gái già tôi đây, chỉ có một người, tại đêm lạnh này, cứ coi như có nhiều hoa trên gấm lại thêm hoa, càng làm cho tôi càng ngày càng thêm lạnh.
Tôi trầm mặc, *** *** đôi môi chảy máu, nhếch miệng nhìn hắn cười: “Huynh, huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Hắn nhìn tôi chậm rãi trả lời: “Ta đang đợi muội tìm nó về.” Chiếc giày đung đưa, hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi. Từ chỗ tôi nhìn ra thì thấy mắt hắn hơi hơi hồng, giống như có hạt cát bay vào mắt vậy.
“Ta còn đang tự đánh cuộc xem muội có đến hay không.” Hắn nhìn tôi chậm rãi mở miệng, nói tới đây lại dừng, chỉ có ánh mắt u ám nhìn tôi, nhìn đến nỗi da đầu tôi run lên, gai ốc nổi đầy cánh tay, tôi ngượng ngùng cười, định đứng lên thì lại bị hắn túm lấy cổ tay, đưa mặt gần sát vào tôi: “Vì sao quay lại tìm nó?”
Tôi theo bản năng ngửa người ra phía sau, trầm tư, nghiêm nghị nói: “Đã nghe qua chuyện vì một chiếc giày mà dẫn đến huyết án chưa? Nửa đêm mang giày trên đường cái dẫn đến người khác bị phạm tội có phải là người có đạo đức hay không?”
“Có thật không?” Hắn hơi nhíu mi lại, cắn răng nhìn thẳng tôi, trên trán nổi đầy gân xanh.
Tôi nghĩ ngợi nói: “Dưới cây hoa quế trong ánh trăng, tôi xin thề, tuyệt đối đúng vậy!”
Hắn lúc này không hề cắn răng nữa, mà đổi thành lời thì hơi thừa, tiếng răng nghiến trèo trẹo vang lên. Mẹ ở nhà mà thấy con gái đến thì không muốn nhiều lời liền nghiến răng kèn kẹt. Gái già tôi đây lòng run lên, chuẩn bị tìm đường chạy trốn.
Người bi kịch cùng với cuộc sống bi kịch, tôi bị hắn giam cầm cổ tay. Hắn tiến lên, chậm rãi nói: “Muốn biết ta sẽ làm gì không?”
Tôi vỡ mộng. Hắn nói tiếp: “Muội đừng nhúc nhích.”
Tôi lại vỡ mộng lần nữa. Lần này chưa kịp hồi lại thì hắn đã túm chặt gáy tôi, hung hắn cúi xuống môi tôi cắn.
Là cắn thật đấy! Lại cắn rất đau nữa. Gái già tôi đây môi vốn đã bị rách rồi, lần này bị răng chó xấu xí của hắn cắn cho một ngụm, đúng là như lửa thêm dầu, đường đẹp bị tuyết trắng lấp đầy, gái già tôi đây đau quá kêu to, tý nữa thì rơi lệ.
Đến khi hắn lấy mồm ra thì môi tôi đã mất đi tri giác, ngồi sụp xuống, đưa lưỡi *** thấy trong cổ họng một trận ngọt kinh người.
Trăng tròn giữa trời, gió đêm nhè nhẹ thổi, tôi với Vân Châu cùng ngồi xổm nhìn đối mặt nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai người cùng nhìn, hai người cùng giận không thèm nói lời nào.
Có giận thì có lửa, mà có lửa thì mới có nước đến dập, ông trời đúng là đối đãi không tệ. Luôn luôn an bài rất tốt cho một người chẳng có tiếng tăm gì như tôi đây một niềm vui lớn, vì thế, nước đã đến rồi.
Nhưng chỉ nghe rầm một cái, tôi và Vân Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một chậu mưa to dội xuống ướt từ đầu đến chân. Dội vào tôi một cái run rẩy đứng không vững.
Chậu mưa này dội xuống không phải là từ ánh trăng vàng óng ánh, cũng không phải là từ ngàn sao sáng trên trời mà chính là từ trên bờ tường dội xuống.
Gió to nổi lên, rồi thấy một đại thẩm từ trên tường ló ra, chân bước thê thảm, một tay cầm chậu, một tay chống nạnh, ngước mắt nhìn lên thấy đang trừng mắt nhìn chúng tôi từ trên cao.
Tôi và Vân Châu chưa kịp định thần thì đã thấy bà mắng một trận xa xả: “Hai người các ngươi, nửa đêm nửa hôm ngồi ôm ấp nhau, anh anh em em, vừa cắn vừa nói, yêu đương vụng trộm có đúng không? Lại tư tình với nhau có đúng không? Ta là quả phụ, quả phụ có biết hay không? Các người hai người rõ ràng đến câu dẫn ta đi trộm đàn ông, có phải hay không?”
Nói xong lấy tay áo lau nước mắt một hồi, thút tha thút thít một lúc, lại rơi nước mắt nói một tràng: “Mỗi một quả phụ, trước đây cũng đều là hoàng hoa khuê nữ, các ngươi đã làm tổn thương người quá đáng, một mình đơn chiếc phòng không, ôm mối tư tình một mình mà các người lại làm tổn thương. Thật quá đáng!”
Nói xong nước mắt như mưa ai oán nhìn chúng tôi, hạ xuống một chiếc thang thút thít leo tường xuống.
Tôi há hốc mồm, còn Vân Châu đứng một bên thì im không nói gì.
Một lát lại nghe Vân Châu thấp giọng cười, tôi quay đầu nhìn hắn kinh ngạc.
Chậu nước của Vị đại thẩm tình xuân này dội rất hay, làm cho nét mặt tức giận vừa rồi của thằng nhãi Vân Châu này bị dội một phát dập luôn đám cháy, trên mặt lại nổi lên trận cười nghe thực dễ chịu.
Hắn run rẩy lấy tay áo hướng trên mặt tôi lau, tôi theo bản năng lại lùi lại, rụt đầu, hắn dừng lại bỏ tay xuống thở dài nói: “Có đau không?”
Tôi phản ứng chậm, vừa rồi là hắn đang nói đến môi của tôi phải không, vì thế mới dừng chút nhìn hắn bảo: “Huynh dịch ra chút, đừng tiến lại gần đây.”
Hắn ngẩn người, sau đó lại tức giận tiến sát mặt tôi. Tôi hé mắt nhìn, bỗng hắt xì hơi một cái với hắn. Tôi lại một lần nữa bị hắn đưa trở về.
Trên đường về lại gặp Tiểu Đào quay lại tìm tôi. Tiểu Đào vừa thấy tôi thì lao đến, ôm lấy tôi nước mắt tuôn rơi: “Tiểu thư, cô sao lại biến thành kiểu này vậy, quần áo ẩm ướt, môi thì rách, tóc cũng rối loạn, ô ô ô, thê thảm quá đi …”
Tôi im lặng không nói gì.
Sau khi trở về, nha hoàn, gã sai vặt trong phủ không đợi phân phó tự giác chạy đi nấu canh gừng, đun nước nóng cho tôi tắm.
Đợi cho canh gừng nấu xong, bưng hai chén lên cho tôi uống, Vân Châu kia mới rời đi dưới cái nhìn tán thưởng của phụ thân tôi đang vuốt râu kia. Trước khi đi, hắn đem chiếc giày thêu cho tôi nói: “Tìm được rồi thì đừng đánh mất nữa nhé.”
Dừng chút, lại nhìn tôi nói tiếp: “Có vài thứ đã đánh mất thì có thể còn tìm lại được, nhưng có vài thứ một khi đánh mất thì rất khó tìm lại, nhưng không sao, A Ly, ta chờ muội, chờ đến khi nào muội từ từ tìm được nó trở về mới thôi.”
Tôi nắm chiếc giày, mắt rũ xuống, bỗng cảm thấy mũi tựa như cay cay.
Ban đêm tắm rửa, thoa thuốc vào chân, miệng xong thì ngủ luôn.
Trong mộng lại nằm mơ, đầu óc hỗn loạn, hôm sau tỉnh lại mới thấy cổ họng đau quá, hốc mắt nóng lên. Tôi nghĩ, chính là bị vị quả phụ kia dội cho một chậu nước lạnh đây mà.
Tiểu Đào đặt tay trên trán tôi kiểm tra, thất sắc nói: “Tiểu thư! Cô sốt rồi!” Nói xong, từ bên cạnh giường nhảy dựng lên: “Nô tỳ đi báo với lão gia, cho người đi mời đại phu đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc