Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 03

Tác giả: Hoa Minh

Nói xong hắn ngồi thấp xuống trước mặt tôi.
Tôi đan tay vào nhau, lục phụ ngũ tạng cũng xoắn xuýt bện lại với nhau, cuối cùng tôi cảm thấy được người cõng đi so với chính mình tự đi đúng là thoải mái hơn nhiều, vì thế tôi lau hết nước mắt nước mũi, lầm lì leo luôn lên lưng hắn.
Hắn xốc chân của tôi lên, cười vang. Một cành liễu mỏng manh phất phơ chạm nhẹ vào má hắn, cọ vào bên tai, bên cổ hắn ánh lên màu xanh biếc rất đẹp.
Hắn quay đầu, trên mặt đã dần phiếm hồng: “Đây là lần đầu tiên bản công tử cõng con gái trên lưng, bánh bao nhỏ, muội thật có phúc đó nhé.”
Tôi hung hăng đem toàn bộ nước mắt nước mũi cọ hết vào lưng hắn.
“Bánh bao nhỏ, muội tên gì?”
“..”
“Nói cho ca ca, ca ca sẽ mua kẹo hồ lô cho muội.”
Tôi vừa lanh tay lẹ mắt lau nước mắt nước mũi trên lưng hắn, bản thân là cháu ngoại của thần y tôi đây làm sao mà giống một cô bé bình thường khi dỗ dành thì thích đòi kẹo hồ lô được? Cháu ngoại của thần y tôi đây chỉ thích ăn mỗi móng giò mà thôi.
“Nếu khôngmua quần áo cho muội mặc được không?”
Tôi hừ một cái, vùng vằng.
“Vậy mua cho muội hoa được không?”
Tôi lại tiếp tục hừ một cái.
Hắn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn tôi trầm giọng nói: “Nếu muội không nói, ta vứt luôn muội xuống sông.”
Tôi bị chấn động. Ông ngoại tôi từng nói, nghèo hèn không thay đổi được, phú quý đừng tham lam, nhưng nếu bị đe doạ thì phải chịu khuất phục.
Tôi đã từng hỏi ông ngoại lý do thì ông ngoại thấm thía nói với tôi. “Hảo hán thì không rơi nước mắt, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, người bất khuất chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.”
Tôi đồng ý hoàn toàn.
Cháu ngoại của thần y tôi đây sẽ không phải là kẻ ngốc, vì thế khi bị hắn uy hiếp đành phải rưng rưng nghẹn ngào nói ra tên.
Hắn rất hài lòng, mỹ mãn quay mặt đi. Lặp đi lặp lại tên của tôi rồi lại hỏi tôi. “Năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi?”
Chuyện này, tôi rất thành thật trả lời. “Tám tuổi tròn 12 tháng, 12 ngày.”
Hắn cười ha ha đứng dậy. Cười đến nỗi lắc lư cái đầu. Tôi hận quá đem nước mắt mũi cọ hết trên lưng hắn. Sau tôi mới biết hắn họ Vân tên Châu, nguyên quán Dương Châu, lần này là hắn đi theo ông nội Vân lão gia tử đến Dược Sư cốc xem bệnh. Khi hắn nói tên của mình cho tôi, lại cũng giải thích với tôi: “Vân Châu, Vân Châu, Vân là Vân trong Vân Châu, Châu là Châu trong Vân Châu.”
Nói xong, hắn lấy Pu't lông chấm mực, viết luôn vào tay của tôi, mỗi một nhát Pu't đều viết rõ trên tay cho tôi xem. Cuối cùng con bạch điêu mới tỉnh dậy đảo cánh một cái, tôi từ trên xuống dưới dính đầy mực, thế là tôi lại gào khóc.
Hắn ở trong cốc suốt nửa năm. Nửa năm, 6 tháng, 180 ngày, tôi khóc không dưới 180 lần.
Hắn lần nào cũng chọc tôi đến phát khóc. Mỗi lần như vậy, Vân lão gia tử lại rất vui vẻ uống trà, từ ái nhìn hai người chúng tôi than nhẹ: “Oan gia vui mừng ha.”
Ông ngoại tôi sẽ ngồi một bên vuốt vuốt chòm râu, bình tĩnh gật gù, lại bồi thêm một câu: “Mười năm cùng thuyền, trăm năm kết duyên, không phải oan gia không gặp gỡ.”
Cuối cùng hai lão cùng thở dài, than thở cho tôi vừa âu sầu vừa thương cảm.
Có một ngày, khi tên nhóc Vân Châu kia lần thứ ba chọc cho tôi khóc, Vân lão gia tử cười tủm tỉm kéo cánh tay nho nhỏ của tôi hỏi. “A Ly, về với ông Vân làm cháu dâu của ông được không?”
Tôi liếc liếc Vân Châu một cái rồi chu mỏ đáp: “Cháu chẳng thèm làm vợ của hắn.”
Mặt Vân Châu đang nhuộm một tầng đỏ tự dưng biến đen luôn. Vân lão gia tử cười ha ha: “Không lấy đứa em làm chồng vậy thì gả cho đứa anh cũng như nhau cả thôi, gả đến nhà chúng ta mỗi ngày đều có thịt ăn nha.”
Cạch, lòng tôi nhộn nhạo một chút, sau đó còn cố hỏi thêm một câu: “Thế có móng giò ăn không?”
Ông ngoại tôi ngồi bên cạnh đang uống trà bị sặc một ngụm. Vân lão gia tử buồn cười: “Có, A Ly muốn ăn gì bất cứ lúc nào đều cũng có.”
Cạch, cháu ngoại của thần y tôi đây lập tức bị chinh phục, sau khi tự mình hỏi một câu xong, tôi lập tức lau nước mắt, đứng thẳng lưng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn ông nghiêm trang quyết định: “Được, vậy cháu nguyện ý làm cháu dâu của ông.”
Bỗng nghe “phốc” một tiếng, ông ngoại của tôi luôn luôn bình tĩnh như cây bồ đề thực chẳng giống thần y chút nào phun ra luôn một ngụm trà.
Tôi đã nói rồi, ông ngoại của tôi là một người kỳ diệu, kỳ diệu ở chỗ cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể xảy ra, cho nên chuyện kỳ diệu đã đến.
Nhưng tôi bỗng nghe thấy một tiếng nức nở vang lên, hờ hờ, tên nhóc Vân Châu kia đang nhỏ từng giọt nước mắt như mưa xuống đất. Hắn, hắn, hắn đang khóc. Tôi lại đờ đẫn.
Lúc trước là hắn đều chọc cho tôi khóc, sau đó lại dỗ dành tôi, nhưng mà lần này hắn lại khóc. Tôi sửng sốt hồi lâu, sau đó đi đến kéo vạt áo của hắn, sợ hãi hỏi: “Huynh sao lại khóc vậy? Nước mắt nam nhi không dễ rơi nha.”
Hắn tức quá gạt tay của tôi xuống, nhìn tôi thở phì phì nói: “Hừ, thì ra ta chẳng bằng móng giò.” Nói xong giận quá bỏ đi. Tôi không hiểu gì cả, không hiểu được hắn bây giờ là đang mắc bệnh quái gì. Ông ngoại tôi cùng Vân lão gia tử hai người cười to, cùng nói với tôi một câu rất cao thâm ảo diệu như Phật: “Duyên, tuyệt không thể tả.”
Tôi đau khổ suy nghĩ suốt một đêm, đột nhiên chợt có linh cảm, rồi hiểu ra. Vì thế sáng hôm sau tôi bảo ông ngoại hầm một bát móng giò, sau đó kích động đi tìm Vân Châu. Hắn nhìn thấy bát móng giò trong tay tôi thì mặt biến sắc. Tôi lạch bạch đem bát móng giò đặt trên bàn trước mặt hắn, hào phóng nói: “Móng giò này, cho huynh ăn.”
Miệng hắn bỗng mím lại đến nửa ngày mới thấy mở mồm: “Vì sao?”
Tôi nghiêm nghị nói: “Bởi vì huynh còn quan trọng hơn cả móng giò.” Hắn ngẩn người, trên mặt chợt nổi lên một tầng vui sướng không thôi, cười khụ khụ hỏi tôi: “Thật chứ?”
Tôi nghiêm nghị nói: “Nói dối, răng nanh của tôi sẽ rụng không bao giờ có thể ăn móng giò được nữa.”
Hắn rất vừa lòng cười, tóm lấy cái bát, nhanh chóng ăn hết móng giò vào bụng. Tôi đứng một bên nhìn mà nuốt nước miếng, trong lòng oán hận, thằng nhãi này cứ thế mà lại ăn sạch sành sanh. Vì vậy sau đó lại hoà hợp. Mỗi khi ầm ỹ, náo loạn xong sau thì trở lại hoà hảo, cứ như thế lặp đi lặp lại cho đến hết nửa năm sau thì hắn rời đi.
Trước hôm rời đi một ngày, tôi cùng hắn ra ngoài tản bộ. Sau một hồi ngồi cạnh bạch điêu hắn hỏi tôi:
“Bánh bao nhỏ, muội theo huynh trở về, huynh sẽ lấy muội làm vợ có được không?”
Tôi nghĩ một lúc nói: “Tôi nghĩ là không được đâu.”
Sắc mặt hắn trầm xuống, hừ một cái. “Ta ném muội xuống sông bây giờ.”
Hảo hán thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi tưởng tượng nếu mà mình bị ném xuống sông bây giờ thì chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ, vì thế lương tâm oan ức, nghẹn ngào nói: “Vậy cứ như thế đi.”
Hắn rất vừa lòng cười. Con điêu ngồi cạnh rõ ràng là cũng run run. Nhưng run rẩy cũng không lo, chỉ nghe thấy một tiếng nổ to giữa không trung, một ánh sét đánh xuống, chỉ nghe thấy bạch điêu kêu thảm một tiếng, hai cánh sã xuống, mỏ xục luôn vào đất.
Vân Châu ôm tôi lăn trên đất vài vòng, lăn mãi vào một vũng nước bẩn, rồi bị đập vào một tảng đá mới dừng lại. Kết quả cánh tay của hắn gãy, chân của tôi đau, mà cánh điêu thì bị đốt trụi.
Ngày hôm sau hắn đi, cánh tay treo trên cổ, mặt buồn bã nhìn tôi. Tôi nhìn hắn trông rất ngốc mà buồn cười, sau lại thấy cũng rất khổ sở. Đúng là sáng hôm ấy mưa ướt, hoa đào trong cốc còn chưa nở, chim chóc cũng chuẩn bị đi tìm ăn, chim con há mỏ đói kêu chiêm chiếp.
Hắn nhìn tôi môi giật giật như là muốn nói điều gì mà không thốt ra được, xoay người trèo lên xe.
Tôi nắm chặt tay của ông ngoại, cảm thấy mũi cay cay. Xe ngựa chạy trên đường nhỏ uốn lượn được một lúc. Vân Châu đột nhiên kéo rèm xe ra, nhảy từ trên xe xuống, chạy nhanh tới trước mặt tôi.
Tôi còn đang sững sờ thì hắn kéo luôn tay tôi, vén tay áo lên, không nói một lời cúi xuống cắn một cái. Hắn cắn rất nhanh, tôi bỗng bị đau liền kêu to lên. Đợi đến lúc hắn nhả ra thì trên tay tôi máu thịt đầm đìa.
Mẹ nó chứ đúng là răng sói xấu xí!
Tôi cố nén nước mắt không khóc. Hắn thì cười khì khì, tháo một khối ngọc thạch trên cổ xuống, nhét vào tay tôi, nói: “Hãy giữ lấy khối ngọc thạch này nhé, nó là vô giá, hơn nữa, không được quên ta đó, hãy chờ ta trở về tìm muội.” Nói xong thì nhảy lên xe. Xe ngựa cuối cùng cũng chuyển bánh, lóc cóc lóc cóc rời đi.
Tôi trèo lên trên tường, nhìn chiếc xe ngựa phía xa xa chìm trong làn sương mờ dần mờ dần rồi biến mất, nghe tiếng lóc cóc xa dần rồi mất hẳn mà lòng thấy thương tâm.
Tôi đứng trên bức tường suốt một ngày. Ông ngoại đến kéo tôi xuống, tôi sống ૮ɦếƭ không chịu. Tôi nói: “Ông ngoại, người xem đi, đứng trên tường này có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh rất đẹp.”
Ông ngoại thở dài. Từ đó về sau, tôi bỗng trèo tường thành thói quen, hơn nữa là trèo lên thì ở trên đó một ngày không xuống.
Thói quen xấu một khi hình thành thì rất khó bỏ, nhoáng một cái mà đã hơn mười năm trôi qua, tôi rời khỏi Dược Sư cốc, theo phụ thân đi đến kinh thành nhậm chức, nhung tôi vẫn giữ thói quen hàng ngày phải trèo lên tường ngắm nhìn hoàng hôn xa xôi dần buông xuống.
Ôi ôi, cô gái tôi đây đang dần già đi. Thật là cuộc đời bãi bể nương dâu, liếc mắt một cái mà đã hơn mười năm rồi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài, nhìn tiểu Đào buồn bã nói: “Về đem móng heo hầm lên, mang theo một bình R*ợ*u nữa.”
Lúc về đến nhà, tôi ăn một bát móng giò, uống một bình R*ợ*u, ăn thêm một bát cháo nữa.
Đêm đến tôi lại ngủ không ngon, trằn trọc nằm mơ, trong mơ đã trải qua đau thương, trải qua năm xưa lưu luyến, lại trải qua dung nhan phai dần mà ngồi đờ đẫn một mình. Vừa tỉnh lại thì trời đã sáng. Ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù, mở lịch ra xem, lại là ngày hoàng đạo, viết có nhiều khách đến thăm.
Đến giữa trưa, lúc nghỉ ngơi, bỗng có nha hoàn đến báo, bà mối Vương ở thành Đông đến thăm. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Tôi hỏi nha hoàn: “Là đến làm mai cho phụ thân ta sao?”
Nha hoàn che miệng cười: “Là đến gặp tiểu thư nói chuyện hôn nhân đấy.”
Tôi phun một miếng trà ra khỏi miệng.
Bà mối này trên đầu cài một đoá hoa đỏ sẫm, mặt trát đầy phấn, dáng ẻo lả bước, bốn năm trước đã từng gặp một lần, lúc đó đến cửa nhà tôi làm mai, là bà mối thứ nhất trong kinh thành, mang đến niềm vui đầu tiên, và cũng là khởi đầu của nhiều chuyện đã xảy ra sau đó.
Việc vui chẳng lâu đã tới kinh đô, một khách thương Giang Nam liên tục khắc ૮ɦếƭ sáu người vợ, nghe danh tiếng vang dội như sấm bên tay của tôi thì tưởng rằng tôi với ánh chính là xứng đôi vừa lứa nhất thiên hạ, muốn lấy độc trị độc, lấy khắc chế khắc, lần này đặc biệt mời bà ta đến nhà tôi cầu hôn.
Tám chuyện là tiểu quận chúa của Ninh Vương phủ đã phải lòng thiếu trang chủ của Ngân hàng tư nhân Vân Phi Bạch, muốn bà đi Vân phủ một chuyến đánh tiếng trước.
Lòng tôi như lửa đốt, một nóng một lạnh nổi lên, chỉ một lát tinh thần hốt hoảng. Con mẹ nó chứ lại là ngày hoàng đạo!
Tôi hé miệng cố nặn ra một nụ cười, nói với Vương bà mối: “Đừng làm cho ta lo lắng nữa đấy.”
Khi Vương bà mối thích chí rời đi thì nha hoàn lại vào báo có bà mối Tống ở thành Đông đến thăm.
Hôm nay là ngày hoa đào Chân phủ tôi nở rộ sao?
Bà mối Tống dùng khăn tay màu hồng, miệng thì cười mãi không thôi mang đến cho tôi chuyện vui, một chuyện tám nhảm.
Chuyện vui là một hương thân lớn gia tài ngất ngưởng trong thôn của cậu bên nhà mẹ đẻ của bà ở Ký Châu, lúc nhỏ khắc với mẹ ruột, niên thiếu khắc với chị em, lớn lên khắc với vợ con, nói tóm lại trong nhà cứ là con gái thì đều bị khắc ૮ɦếƭ. Lần này vị hương thân lên kinh thành vô tình nghe được danh tiếng của tôi thì vỗ đù*, cho rằng tôi là tri kỷ, sung sướng mời bà đến cầu hôn.
Còn chuyện tám nhảm là thiên kim của Liễu thừa tướng lại cũng đem lòng yêu thương thiếu trang chủ của Ngân hàng tư nhân Vân Phi Bạch, cũng đến Vân phủ tham gia một phen.
Tôi thấy đầu ong ong như sắp nổ.
Con mẹ nó ngày hoàng đạo chứ, xem ra thì hôm nay chính là ngày đính hôn đây, lại còn càng là ngày để nhiều người tương tư nữa chứ.
Phụ thân vẫy tay bảo gia đinh đưa bà mối ra cửa, tôi ngồi trên ghế cố trấn định mà trong lòng nước mắt sắp trào ra.
Phụ thân thở dài, đi đến ôm vai của tôi nói: “Nhân duyên vốn là trời định, cưỡng cầu cũng không được, con chớ thương tâm. Nếu con không muốn gả phụ thân sẽ nuôi con cả đời, chờ khi nào phụ thân cáo lão hồi hương thì chúng ta sẽ trở về Tô Châu.”
Mới nói đến đó thì bỗng thấy gia đinh hấp tấp tiến vào nói có Nhị công tử của Ngân hàng tư nhân số một đến thăm.
Tôi ngẩn người ra. Chưa kịp đứng lên tránh đi thì đã thấy một bóng dáng màu xanh thấp thoáng, tên Vân Châu kia đã bước vào mất rồi.
Chỉ thấy đó là một thiếu niên tuấn lãng, dáng vẻ hào khí, phong thái phóng khoáng, mắt ánh lên nét phong lưu. Chỉ một loáng mà làm nha hoàn trong phòng đỏ mặt rồi.
Ánh mắt hắn xẹt đến chỗ tôi, mỉm cười, chắp tay vái chào phụ thân của tôi.
Phụ thân của tôi liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá rồi bỗng vỗ bàn “bốp” một cái khen: “Thật là một nhân tài hiếm có.”
Vân Châu khiêm tốn: “Thế bá quá khen.”
Nói xong, phất tay bảo tuỳ tùng trình lễ lên, nói: “Tổ phụ của vãn bối và Dược Sư cốc chủ Triển thần y vốn là có giao tình, lúc trước khi còn ở Dược Sư Cốc, vãn bối cùng A Ly đã gặp nhau, lần này đến kinh thành có nghe nói thế bá cùng A Ly muội muội cũng ở đây nên muốn đến tiếp kiến, thứ lỗi cho vãn bối mạo muội.” Nói xong, cười cười liếc nhìn tôi một cái.
Tôi nghe thấy “A Ly muội muội” bốn chữ này mà sởn gai ốc.
Còn cha tôi thì cười to, nói: “Không sao, không sao, được lắm, được lắm”
Giữa trưa phụ thân còn mời hắn ở lại dùng cơm, sau đó hai người trò chuyện rất vui vẻ, giống kiểu củi đốt gặp lửa cháy bùng, hận không gặp nhau sớm hơn chút. Ăn cơm xong, phụ thân hứng lên lại mời hắn cùng đánh cờ.
Hai người từ trưa cho đến chiều tối vẫn hăng hái đánh cờ không nghỉ.
Tôi đứng ở chỗ trống trong vườn cuối hậu viện muốn ngủ một chút nhưng đáng tiếc trong lòng hỗn loạn nên không thể ngủ nổi, đứng lên ra khỏi cửa thong thả đi đến chợ mua một chậu hoa, lặng lẽ đi Vân phủ.
Vân Phi Bạch đang ở trong vườn vun đất cho cây trúc vừa trồng, mặc áo dài chạm đất, bộ dạng khí chất sảng khoái.
Vừa mới nghỉ một chút, trong viện thơm ngát khí trời. Tôi đứng trên tường nhìn anh, giật mình nghĩ đến một hoàng hôn ngày đó, cũng là một mảnh đất ẩm ướt sau cơn mưa, hắn đã nói với tôi, A Ly, nếu huynh muốn lấy muội về làm vợ, muội có bằng lòng không, giọng nói dịu dàng, tràn đầy quyến luyến.
Tôi bằng lòng, tôi đương nhiên bằng lòng.
Nhưng tiếc thay. Nếu có thể, tôi nghĩ muốn hỏi anh một câu: “Huynh có còn nhớ rõ A Ly họ Chân ở thành Nam hay không?”
Nhưng cũng chỉ là tiếc thay. Chuyện tình đã xảy ra rồi, ai ai cũng không thể thay đổi được nữa.
Trong lòng tôi chua xót, đem chậu hoa vừa mới mua lặng lẽ đặt xuống chân tường.
Chân vừa giẫm lên tường thì thân mình bỗng đột ngột bị kéo mạnh, thắt lưng bị ai nắm chặt, mặt của Vân Châu phóng to trước mặt tôi.
Tôi kinh hoảng: “Huynh, huynh không phải vẫn đang đánh cờ cùng cha tôi sao, sao lại ở chỗ này rồi?”
Môi hắn nhếch lên một nụ cười như có như không “Muội nghĩ sao?”
Tôi đẩy vội hắn ra, vỗ ***, còn nói thực với hắn: “Huynh làm vậy là dọa ૮ɦếƭ người đó.”
Hắn cười âm hiểm tiến sát mặt tôi: “Bánh bao nhỏ, hôm qua muội trèo tường nhà chúng ta, hôm nay muội lại cũng thế, hay là hôm nay trời mưa muội cũng chơi thả diều hả?”
Tôi nghiêm nghị nói: “Huynh thật thông minh.”
Miệng hắn mím lại, chợt cầm lấy cánh tay của tôi, ép tôi tiến sát tường viện, trầm giọng nói: “Muội thích đại ca của ta phải không?”
Vân Phi Bạch tựa như một cái sẹo trong lòng tôi, cứ chạm vào thì đau. Lòng tôi đau xót không thôi, nghẹn một lúc mới nhìn hắn nói: “Tôi không dám thích một ai, cho dù có thích thật cũng chỉ lén lút mà thôi.”
Nói xong, tôi liền rời đi.
Mãi một lúc sau, tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở dài, hắn thì thào gọi tên của tôi, A Ly.
Tôi giả bộ không nghe thấy, cúi đầu vội tránh đi.
Ngày hôm sau, bà mối Vương lại đến hỏi thăm tôi, thuận tiện nói hết mọi chuyện về Vân Phi Bạch có ý đối với quận chúa .
Trong lòng tôi chua chát, không khỏi cười đau xót. Tất cả tóm lại chỉ có một chữ “Duyên”.
Ban đêm, tôi ngồi uống mấy chén R*ợ*u.
Lúc ánh trăng lên cao, tôi dựng thang trèo lên nóc nhà hóng gió. Tôi đứng thất tha thất thểu trên nóc nhà hoảng loạn, tiểu Đào nơm nớp lo sợ đỡ lấy tôi. Tôi đẩy cô ấy ra, ngồi xếp bằng, mắt lờ đờ say nhìn trăng một lúc lâu, sau đó nói: “Tiểu Đào à, em có thích một người nào hay không?”
“Tiểu thư, cô lại nghĩ đến Vân đại công tử rồi.”
Tôi cười cười “Em đã bao giờ từng chờ một người chưa?”
“…”
“Em có bị người nào phụ bạc không?”
“…”
Tôi rũ mắt xuống, nói: “Tiểu thư của em là bị người ta phụ bạc.”
“Tiểu thư…” Tiểu Đào nghẹn ngào đứng lên.
Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, cười nói: “Đừng khóc, đừng khóc, nếu tương lai có người dám phụ bạc em, tiểu thư ta đây nhất định sẽ dùng chân heo đánh gãy chân hắn mà coi.”
“Tiểu thư…”
Nước mắt cô ấy nhỏ tong tong xuống, nghe đúng là chẳng khóc thành tiếng.
Đứa bé này thật yếu ớt quá đi. Tôi khoát tay, nói: “Em đi xuống trước đi, tiểu thư ta một mình ngồi đây ngắm trăng một lát, tý còn ngâm thơ nữa.”
Trên nóc nhà dày sương, vài con quạ đen vẫy cánh chui ra, đập đập cánh rồi bay mất vào bóng đêm.
Tôi ngẫm lại chuyện cũ, ngẫm lại chuyện bây giờ, không biết lúc nào đã nằm ngủ luôn trên nóc nhà rồi. Dường như lại là một giấc mộng. Trong mơ, có người ôm lấy tôi, vỗ vỗ hai tay vào mặt tôi, nhẹ nhàng mà thở dài: “Ta đã đến chậm mất rồi, muội đã thích hắn.”
Một lát, tôi lại nghe thấy giọng hắn, trầm thấp, khàn khàn: “Ta đã tìm muội lâu như vậy… May quá, may quá, cuối cùng là tìm được rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc