Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 02

Tác giả: Hoa Minh

Trở về, thấy một nhà bán hoa, tôi quyết định dừng lại mua một chậu hoa Lan Công Tử[2].
Khi trở lại Vân phủ, tôi ôm chậu lan, quyết định trèo tường vào viện.
Sau khi Vân Phi Bạch mất trí nhớ, tôi mỗi ngày đều vụng trộm tới thăm anh, đưa đến một chậu Lan Quân Tử. Con người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Tôi nghĩ hoa Lan Quân Tử thật xứng với anh. Tính đi tính lại, đây là chậu lan thứ sáu mươi rồi.
Đã hai tháng trôi qua.
Trong viện đã không còn vắng vẻ, gió thổi trong rừng trúc vi vu, lá cây ào ào rung động, một quyển sách nằm nghiêng trên bàn đã bị lật vài tờ, dưới ánh chiều tàn run rẩy.
Tôi đứng trên tường xem thế mà thấy lòng sầu thương vô hạn.
“Cô đang nhìn gì vậy?” Bỗng bên tai vang lên một giọng nói.
“Nhìn người.” Tôi không nghĩ ngợi trả lời.
“Có người sao?”
“Không có.”
Người kia ngừng nói, mãi cũng không thấy câu tiếp.
Tôi theo bản năng quay đầu lại.
Trong mắt nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười đang nhìn tôi nghiền ngẫm. Đó là một chàng trai xa lạ, mặt mày tương tự Vân Phi Bạch đến bảy phần, chỉ là trên mặt thiếu chút dịu dàng, thêm chút phong lưu tiêu sái.
Tôi sửng sốt: “Vừa rồi là anh nói chuyện cùng tôi hả?”
Hắn nhún vai: “Thế cô cho là ai nào?”
Tôi đảo mắt nhìn sang Tiểu Đào, thấy cô ấy mặt hồng nhìn tôi cười.
Tôi lại nhìn trời, buông hoa, đang định trèo xuống thì lại nghe thấy chàng trai kia từ từ nói: “Bánh bao nhỏ, đã nhiều năm rồi không gặp, sao mà nàng lại chẳng sửa được thói quen trèo tường vậy?”
Lung lay, lung lay, tôi cảm thấy như có một tiếng sét đánh vào đầu, vào người. Hai chân tôi mềm nhũn lăn từ trên tường xuống.
Tiểu Đào kinh hãi hét lên một tiếng, nghe cực kỳ thê thảm.
Tên đầu sỏ gây ra trước mặt nâng tôi dậy, hai tay nắm vào eo tôi, mặt mũi như bị gió quất, cười tủm tỉm: “Thế nào, bánh bao nhỏ nhìn thấy ta mà lại bị kích động đến thế sao?”
“Anh, anh, anh là…..” Tôi lắp bắp.
“Vân Châu.” Hắn tiếp lời.
Đúng, đúng! Tôi thấy trong lòng đau thấu. Oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha, thế giới này sao lại kỳ diệu đến thái quá như thế chứ. (Ý nói: thế giới quá nhỏ bé, oan gia gặp nhau)
Tôi quyết tâm ổn định tinh thần, cẩn thận nhìn hắn một lượt, thằng nhãi này tuy rằng đã cao, thay đổi nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được hình dáng năm nào.
Chẳng biết lúc nào hắn bỗng trở nên da mặt nhẵn nhụi phong lưu, lại thêm thân hình cũng trưởng thành hơn, càng nhìn càng thấy phong lưu, phóng khoáng.
Nhìn được đấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không theo kịp người nào đó.
Khuôn mặt kia đột nhiên ghé sát tôi, nhìn tôi nói: “Bánh bao nhỏ, vì sao nhìn ta đắm đuối như vậy?”
Tôi phát ớn, tỉnh lại, sờ sờ mặt, nghiêm nghị nói: “Anh nhìn lầm rồi.”
Hắn cũng không phải là cười, tay càng P0'p chặt eo của tôi. “Bánh bao nhỏ sao lại ở chỗ này vậy? Chẳng lẽ nghe thấy ta hôm nay vào kinh, đặc biệt tới gặp ta sao?”
Tôi lại phát ớn lần nữa, nhìn hắn chằm chằm nói: “Chắc chắn không phải.”
“Gì cơ?” Hắn nhíu mày, “Vậy cô trèo tường nhà chúng ta làm gì?”
Lung lay, tôi lảo đảo sắp ngã. Mãi một lúc sau, tôi mới chỉ vào Vân phủ đờ đẫn nói: “Đây… là nhà của anh à?”
Hắn trịnh trọng gật đầu.
“Vân Phi Bạch là gì của anh?”
“Là đại ca của ta.” Hắn nói xong dừng lại hai mắt hơi nhíu, “Thế nào, bánh bao nhỏ biết đại ca của ta sao?”
Tôi lại thấy trong lòng trào lên đau xót, khôngchỉ biết, không chỉ biết mà thôi.
Tôi nhìn trời, bỗng nhớ lại trong kinh thành ồn ào đồn thổi một sự kiện nhiều ngày trước, nghe nói là nhị công tử của Vân phủ từ Tô Châu về kinh thành cùng Vân Phi Bạch tiếp quản ngân hàng tư nhân.
Trước đây tôi chỉ biết hắn họ Vân tên Châu, mà chưa bao giờ đoán ra được hắn là nhị công tử của ngân hàng tư nhân Vân gia nổi tiếng.
Xem ra thì cuộc sống cũng thật kỳ diệu nhưng lại thấy thiếu thiếu một chút cái gì đó.
Tôi nhếch miệng đáp: “Không biết, chỉ là nghe nói nghe nói thôi, Vân đại công tử vang danh kinh thành ai mà không biết chứ.”
“Thế hả?” Trên mặt Vân Châu cười có vẻ mờ ám, không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, ánh mắt ấy lại lộ ra một chút lạnh, “Thế cô trèo tường nhà của ta là nhìn người nào?”
Sắc mặt tôi lạnh te, mỉm cười đáp: “Diều của tôi đứt dây, bay vào trong vườn nhà anh không thấy, vì thế tôi đang nhìn xem là ai lấy đi.”
Khoé miệng Vân Châu mím lại: “Nè nhìn trời đầy mây, thế mà cô lại chơi thả diều sao?”
Tôi bình tĩnh phủi bụi trên áo, sau đó là ra vẻ một tiểu thư đoan trang khuê các tươi cười bảo anh ta:
“Có gì không ổn sao?”
“Thế, chậu hoa này thì sao?”
Thằng nhãi này cũng thật là kiên trì, cứ như đã làm vỡ chậu hoa, hỏi giống kiểu hỏi phạm nhân không bằng?
Tôi liếc nhìn hắn, ngồi xuống ôm lấy chậu hoa, nói: “Tý nữa thì quên, đa tạ đã nhắc nhở.”
Miệng hắn lại càng mím chặt hơn. Tôi ôm chậu hoa xoay người định đi thì lại bị tay anh ta kéo lại. Hắn cau mày nhìn tôi buồn bã nói “Cô cứ như vậy đi sao?”
Tôi nhìn anh ta, cũng hỏi “Thế thì sao?”
Hắn nghẹn họng. Trong ánh mắt của hắn bắn ra tia tức giận. Tính cách thằng nhãi này vẫn giống như năm đó.
Tôi trầm tư một lúc, tuy nói trước đây tôi và hắn cũng có quen biết một chút xíu, nhưng dù sao lúc đó còn trẻ con không biết cũng không phải là kẻ thù. Hơn nữa bây giờ đã nhiều năm rồi không thấy, hôm nay cũng coi như đồng hương cũ gặp lại, tôi nếu cứ như vậy bỏ đi thì đúng là có vẻ không có tình cảm gì, lòng người rất mỏng hay dễ đổi thay.
Vì thế tôi đưa chậu hoa vào tay hắn, nói “Vậy chậu hoa này tặng cho anh, xem như cho anh đón gió tẩy trần.”
Nói xong, tôi nhìn hắn mỉm cười đoan trang, cất bước rời đi.
Đi được một lúc, bỗng nghe thấy tiếng cười của hắn lại giống như tiếng thở dài sau lưng.
Tôi nghĩ đến Vân Phi Bạch lại không khỏi thở dài.
Tiểu Đào mang theo hai chân giò, lúc lắc chạy theo tôi phía sau. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Tiểu thư.” Nàng kêu lên một tiếng. Mặc dù đã rất cẩn thận rồi nhưng lại không giấu được cô bé hiếu kỳ này.
Nàng nhăn nhó cười, nói: “Tiểu thư, Vân nhị công tử này cũng thật là phong lưu phóng khoáng nha.”
Tôi im lặng không nói gì.
“Tiểu thư, thì ra cô còn có biệt danh gọi là “Bánh bao nhỏ” nữa nha.”
Tôi lại tiếp tục im lặng không nói gì.
Sau đó lại nghe thấy nàng tiếp tục lải nhải: “Tiểu thư, cô cùng nhị công tử biết nhau từ trước, vậy hai người……”
Tôi cắt đứt lời nàng: “Ý em là muốn hỏi giữa ta với hắn có chuyện gì phải không?”
Nàng H**g phấn gật đầu: “Tiểu thư thật là thông minh.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên rồi, không chỉ có mà còn có quan hệ sâu sắc ấy chứ.”
Cái hồi mới quen biết Vân Châu, tôi vẫn chưa phải gái già mà chỉ còn là một tiểu cô nương trong trắng tinh khiết, vừa tròn chín tuổi.
Nhoáng một cái mà đã hơn mười năm, anh đào đã nở mấy mùa, chuối tây cũng đã hái ăn, thời gian đủ dài làm tôi lại nhớ hắn thích ăn móng giò hơn cả tôi.
Lúc đó về Dương Châu, hắn đến gần tôi rồi đùa cắn tay tôi một cái, bảo là tôi nhất định phải nhớ kỹ hắn.
Cho đến bây giờ trên cánh tay của tôi vẫn còn thấy rõ dấu răng của hắn.
Tôi cũng không phụ kỳ vọng của hắn, lúc nào cũng ghi nhớ hắn trong lòng. Mỗi khi ăn móng giò nhàn nhã, lại lấy khối ngọc hắn từng tặng cho tôi ra xem, sau đó thêu một chiếc túi hương nhỏ, nghiến răng nghiến lợi oán hận đưa cho hắn.
Tôi còn nhớ rõ hắn không quên như thế, cũng không phải là vì vết cắn của hắn, mà là yêu nghiệt như hắn đã để lại cho tôi một hồi ức nghĩ mà kinh, mỗi khi nhớ lại đều làm tôi thấy rất giận.
Nếu nói đến thì phải nói ông ngoại của tôi trước.
Ông ngoại của tôi là một người tuyệt vời, cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào ông cũng nói một câu duy nhất là: “Ông ngoại của con mặc dù không ở trong giang hồ nhưng trong giang hồ lúc nào cũng nhắc đến ông ngoại của con như một truyền thuyết.”
Tôi chấp nhận điều đó đúng.
Ông ngoại của tôi họ Triển tên Dương, chính là Cốc chủ Dược Sư cốc danh chấn thiên hạ, Triển thần y. Thần đến nỗi cho dù có chuyện gì xảy ra, ông cũng chỉ quẳng ra một câu “Không có bệnh nào ông ngoại con không trị được, trừ khi cái bệnh đấy ông ngoại con trị không được.”
Tôi cũng chấp nhận chuyện đó.
Tôi đã từng hỏi ông ngoại làm thế nào để luyện thành thần y, lời nói của ông ngoại tôi vẫn còn thấm thía không quên “Có dũng khí cứu ngựa ૮ɦếƭ thành ngựa sống.”
Nói xong thì thần thần bí bí dặn dò tôi “Đừng nói với người ngoài, đừng nói với người ngoài.”
Nhưng khi tôi thấy Vân Châu lần đầu tiên thì không kìm được đã nói với hắn.
Thân thể của tôi vốn cũng không khoẻ lắm, mẫu thân của tôi đã sớm ra đi, phụ thân của tôi thì luôn ở trên triều, vì thế tôi liền đi theo ông ngoại ở Dược Sư cốc. Vân Châu đến Dược sư Cốc năm đó tôi không nhớ rõ lắm, không nhớ cụ thể là năm nào, ngày nào, chỉ nhớ được lúc ấy trong cốc hoa đào nở rộ, hồng rực làm mắt tôi chói quá.
Nhớ rõ ngày đó trong tiết trời ấm áp, tháng ba mùa hạ Dương Châu, ngày đẹp, tôi xem lịch mây tre, viết ngày hoàng đạo, thích hợp hôn nhân, nhận rể, động thổ, tắm rửa.
Vì thế tôi vui mừng hái thuốc trong vườn bỏ vào ôn tuyền (suối nước nóng). Ôn tuyền ở ngay trong rừng cây, bên suối có vài cây liễu to, liễu rủ xuống mặt nước, quệt vào mặt chỉ nhìn thấy một màu xanh của lá, tôi cứ như vậy tắm, tắm, tắm rồi lại tắm và ngủ.
Khi tỉnh lại thì trời đã về chiều, gió đêm thổi liễu phất phơ, mặt trời đang khuất dần sau núi. Một tiểu công tử mặc cẩm phục ngồi trên cây liễu, mặt mũi rất tự nhiên nhìn tôi. Khuôn mặt ước chừng khoảng 11, 12 tuổi.
Tôi đờ đẫn.
Hắn lại nhìn tôi nhếch miệng cười.
Khi cười mang ba phần rực rỡ, bảy phần tuổi trẻ phong lưu, coi như thoáng một cái ngàn vạn cánh hoa rơi xuống không những làm mắt tôi đau mà còn làm trái tim của tôi bị thương nữa.
Tôi nhìn hắn thương xót nói: “Quả nhiên là bệnh không nhẹ, lúc này chỉ có thể làm ngựa ૮ɦếƭ sống lại thôi.”
Ông ngoại của tôi từng nói, rình coi là một loại bệnh. Tự nhiên đi rình người khác tắm cũng là một loại bệnh. Nhưng có thể rình coi đến cảnh giới như thế mà mặt mày không đổi, tim không loạn, có vẻ hào phóng và bình tĩnh như thế thì chỉ sợ là bệnh nguy kịch lắm rồi.
Làm cháu ngoại của thần y tôi đây cảm thấy thật bi thương.
Tiểu công tử kia cũng không tiếp thu được ý tứ của tôi vừa nói là thể hiện sự bi thương, lại tiếp tục nở nụ cười, sau đó nâng tay lên chỉ chỉ phía sau lưng của tôi.
Tôi vừa quay đầu lại, rùng mình, con mẹ nó cái ngày hoàng đạo chứ, xiêm y cùng giầy của bản cô nương cháu ngoại thần y đang bị một con điêu cắp trong miệng theo gió bay bay trông rất đẹp mắt.
Con bạch điêu kia bay lượn giữa không trung vài vòng, sau đó thích thú bay vào trong mây biến mất không thấy.
Tôi lại vì thế mà đờ đẫn.
Mãi một lúc sau tôi mới phục hồi tinh thần, nhìn người ngồi trên cây vui sướng khi thấy người gặp họa, hỏi: “Con bạch điêu này ở đâu đến vậy?”
“Ta mang đến.” Hắn thản nhiên đáp.
Quả nhiên, quả nhiên là thế. Vì vậy cháu ngoại của thần y ta đây nổi giận rồi.
Nhưng lúc đó tôi chẳng qua cũng chỉ là một cô bé 9 tuổi mà thôi, nổi giận lên chỉ có một kiểu đó là oà khóc.
Tôi khóc khàn cả giọng, khóc đến kinh động trời đất, khóc đến nỗi làm bọn quạ đen trong cốc bay tán loạn.
Bé trai trên cây kia bỗng hoảng loạn từ trên cây nhảy xuống la lên: “Bánh bao nhỏ, muội đừng khóc, đừng khóc.”
Bánh bao, bánh bao . Tiếng khóc của tôi lúc đó chỉ quàng quạc như vịt, nổi giận đùng đùng chỉ vào hắn “Tôi không gọi là bánh bao nhỏ.”
Hắn buồn cười quá, đưa tay ra sờ vào hai Pu'i tóc của tôi, nói “Muội Pu'i thành hai cái bánh bao trên đầu, không phải bánh bao nhỏ thì là gì?”
Tôi giận quá trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy đau lòng vì cái bánh bao trên đầu làm hỏng mất hình tượng cháu ngoại của thần y, thế nên lại ngoác to cái mồm tiếp tục gào lên.
Hắn lao đến chỗ tôi: “Đừng khóc nữa, tắm lâu trong ôn tuyền không tốt đâu, muội đã tắm rất lâu rồi, nếu không lên ngay bây giờ thì chốc lát chân nhũn ra đó.”
Tôi ૮ɦếƭ đứng trong nước. Hắn lại tiếp tục hô to gọi nhỏ với tôi.
Cháu ngoại của thần y tôi đây không nhịn được nữa rồi, cuối cùng bùng nổ, khóc lóc thảm thiết: “Anh là đại sắc quỷ.”
Hắn chợt sửng sốt, dừng tay, một lúc sau mới hé môi cười, ra vẻ rất phong lưu phóngkhoáng, khí khái nói với tôi: “Muội yên tâm, bản công tử sẽ chịu trách nhiệm.”
Tôi lại tiếp tục gào khóc dưới ôn tuyền, hắn bất đắc dĩ vò đầu bứt tai một hồi, sau đó tìm được biện pháp tuyệt diệu là *** khoác của mình ra đưa tới cạnh bờ suối nói: “Muội đứng lên mặc áo vào đi, ta sẽ quay lưng lại cam đoan không nhìn trộm.”
Nói xong thì quay lưng lại luôn.
Cháu ngoại của thần y tôi đây liền ngừng khóc, len lén liếc trộm hắn vài lần thấy hắn thực sự là nhắm mắt lại, vì vậy mới từ trong ao trồi lên nhặt lấy áo mặc vào.
Hắn xoay người lại cười hì hì, nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá, nói “Bánh bao nhỏ này, chiếc áo này của ta coi như là tín vật đính ước với muội.”
Tôi lúc đó vẫn còn quá nhỏ không hiểu gì cả, nên không biết tín vật đính ước là cái gì, vì thế bĩu môi một cái nói “Tôi không thèm gì đó của anh đâu, tôi cũng không gọi là bánh bao nhỏ, chỉ có anh gọi như thế, tôi sẽ về bảo ông ngoại của tôi làm anh ngựa sống biến thành ngựa ૮ɦếƭ cho coi.”
Hắn ngẩn người, trên mặt hiện lên ý cười “Thì ra muội chính là cháu gái của Triển thần y.”
Cháu ngoại của thần y ta đây rất chi là kiêu ngạo, ưỡn ***, ngẩng đầu lên chuẩn bị rời đi. Chẳng may chân vừa nhấc lên thì bùm một cái ngã chổng vó. Con mẹ nó ngày hoàng đạo cái gì chứ!
Tôi được đứa bé kia nâng dậy, xoa đầu gối, nước mắt không kiềm chế được tí tách rơi xuống.
Hắn lấy tay lau nước mắt cho tôi, nói: “Bánh bao nhỏ, đừng khóc nữa, ca ca sẽ cõng muội về nhé.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc