Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 01

Tác giả: Hoa Minh

Nghe nói trong kinh thành già trẻ gái trai ai ai cũng đều biết có hai người, một người là hoàng đế, người thứ hai là cô gái nhà họ Chân. Cũng nghe nói có hai người mà ai nghe đến cũng sợ mất mật, một là đạo tặc hái hoa – Sơn lão yêu, một là cô gái già họ Chân liên tục khắc ૮ɦếƭ sáu vị hôn phu.
Tôi họ Chân tên là Ly Xuân và cũng chính là gái già họ Chân mà mọi người vừa nhắc đến.
Ngay như vừa rồi, tôi vừa cố gắng tiếp cận nói chuyện với Trương mặt rỗ bán thịt lợn ở đầu cầu, gã vừa thấy tôi thì lập tức hét lên một tiếng, vứt luôn dao giết heo bỏ chạy thục mạng. Vừa chạy trốn gã vừa hoảng sợ hét chói tai: “Ôi cha mẹ ơi, gái già họ Chân nha!”
Thoáng chốc nam nữ già trẻ gái trai trên đường đột nhiên như chim sợ cành cong đều đồng loạt cúi người ôm *** chạy trối ૮ɦếƭ.
Đúng thực là tin đồn chẳng có sai chút nào, rõ ràng là tôi khiến cho mọi người sợ mất mật.
Tôi nghĩ mà thấy quá chua xót. Thật ra tôi cũng chỉ muốn nói với Trương mặt rỗ là gói tiền của gã rơi xuống đất mà thôi.
Nhớ lại vài năm trước, khi tôi còn mười tám xuân xanh, khắp trong kinh thành đâu đâu cũng truyền câu ca dao:
“Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Chân gia hảo nữ
Quân tử hảo cầu.”[1]
(Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
Họ Chân thiếu nữ đẹp lành
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.)
Thời điểm ấy, trong phạm vi mười dặm ở kinh thành, thế gia công tử thanh niên tài tuấn chen chúc nhau như ong vỡ tổ đến cửa cầu thân, nào là thư tình này, khăn tay này, thơ này… tôi nhận nhiều đến mức nhét đầy hai sọt, các bà mai khiêng lên trong thời tiết giá lạnh mà mồ hôi chảy đầm đìa, họ còn ngồi chồm hỗm phòng thủ trước cửa Chân phủ cả ngày lẫn đêm, thậm chí còn đuổi theo chặn đường cha con tôi, giẫm đạp lên hai cánh cửa hơn hai mươi năm nay của Chân phủ chúng tôi.
Nhìn bảy xem tám, chọn nghìn tuyển vạn, cuối cùng, vào một ngày cha tôi đập tay, quyết định việc hôn nhân cho tôi. Nhưng trong lúc hai phủ đèn ***g đỏ treo cao, thiệp vui đã phát xong xuôi thì bỗng dưng tân lang lăn quay ra ૮ɦếƭ.
Cha tôi thở dài than vãn một hồi, rồi sau đó lại cao hứng vung tay tiếp tục định hôn nhân cho tôi. Điều đáng buồn chính là, lần này chưa kịp đợi treo đèn ***g đỏ lên, tân lang đã sớm ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử.
Lần thứ ba, cũng ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử.
Sau đó lần thứ tư, lần thứ năm… cứ như thế cho đến mãi lần thứ sáu, vừa mới chọn được người, vị tân lang này đang cưỡi ngựa đến, chân vừa chạm đất bỗng lại lăn ra ૮ɦếƭ tiếp.
Liên tục khắc ૮ɦếƭ sáu vị hôn phu, vì vậy mà tôi đương nhiên được các vị đại thẩm có nhiệt huyết tám chuyện trong kinh thành đồn thổi tung tin vịt khắp mọi nơi. Thế nên các chàng trai trong kinh thành tránh tôi như tránh ôn thần. Chỉ ngắn ngủn trong vòng bốn năm tôi đang từ một cô gái xinh đẹp Chân gia bỗng nhảy vọt thành gái già họ Chân mà mọi người khiếp sợ, trong sự biến đổi thăng trầm như thế, thật sự là quá đau lòng.
Tôi nghĩ nếu cuộc đời cứ tiếp tục nảy sinh những trò đùa như thế, tôi đây cũng sẽ cứ chơi đùa cho thoải mái, chỉ tiếc là, đó cũng là bi kịch.
Nghĩ đến đây tôi không khỏi ca thán, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng bồng bềnh phiêu lãng, một bầy chim quạ phần phật bay qua, tôi thấy trong lòng thoải mái, thật ra cuộc sống vẫn đẹp biết bao.
Tôi lấy từ trong túi ra một ít tiền đặt vào trong gói tiền của Trương mặt rỗ, tôi xắn tay áo lên, vung dao chặt luôn 2 chân giò heo, sau đó đưa cho nha hoàn Tiểu Đào, nói: “Tý mang về hầm ăn”
Tôi rất thích ăn móng giò heo, đây cũng không phải là bí mật gì cả, nhưng nguyên nhân để tôi thích ăn móng giò lại là một bí mật, bí mật này ngoại trừ Tiểu Đào và Dao Ngọc, hoa khôi của Túy Hoa Âm ra, cũng chỉ có một mình tôi biết – đó là tôi rất thích Vân Phi Bạch.
Quả nhiên Tiểu Đào cười hì hì nói: “Tiểu thư, cô lại nhớ Vân công tử rồi.”
Chàng thiếu niên lịch sự tao nhã, mũ quan lọng gấm khắp kinh kỳ. Tôi nghĩ những lời khen này trong kinh thành là dành cho Vân Phi Bạch.
Lần đầu tiên tôi nhìn gặp Vân Phi Bạch là vào ngày thứ 49 của vị hôn phu thứ sáu của tôi. Hôm đó anh trở về kinh thành, là thiếu trang chủ của đệ nhất ngân hàng tư nhân nổi tiếng Giang Nam, nhận lời mời của cha tôi đến Chân phủ dự tiệc.
Tôi còn nhớ rõ lúc đó trời nổi gió, ánh hoàng hôn buông xuống nhuộm lên cây cỏ, tôi ngồi trong đình sau hoa viên gặm móng giò, chợt nghe thấy một giọng nói hỏi tôi: “Ăn móng giò ngon đến vậy sao?”
Tôi từ trong bát ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ lúc nào có một nam tử đứng gần bên, áo dài màu lam, thanh thoát nho nhã, khoé miệng khẽ cười nhẹ nhàng đang nhìn tôi.
Tôi lấy tay lau miệng, nghĩ nghĩ một chút rồi trịnh trọng đáp: “Bình tĩnh mới khiến người ta sống lâu, ăn móng giò mới khiến người ta quên đi ưu phiền.”
Trên mặt anh ta loé lên kinh ngạc, rồi nhịn không được lại cười hỏi tôi: “Cô tên là gì?”
Tôi cân nhắc một hồi, sau đó mới thẳng thắn nhanh nhẹn đáp: “Gái già họ Chân”
“Gái già họ Chân” này trong kinh thành vài năm nay ai ai mà không biết, chỉ có anh ta mới đến kinh thành không lâu, nói vậy chắc cũng sớm nghe đại danh như sấm dội vào tai của tôi rồi.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ mặt tái mét, há mồm kêu to một tiếng, rồi sau đó ôm *** chạy trối ૮ɦếƭ ấy chứ. Ai dè anh ta lại chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó thì nở nụ cười thâm ý trên khóe môi, đi đến trước mặt tôi, lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi nói: “Khoé miệng, quần áo của cô dính đầy mỡ, nên lau sạch đi”
Tôi kinh ngạc. Không phải vì dầu mỡ trong miệng tôi, mà lần lần đầu tiên gặp người nghe bốn chữ “Gái già họ Chân” mà lại có thể bình tĩnh đến vậy. Vì thế sau khi hết ngạc nhiên tôi sững sờ nhìn anh ta.
Chờ sau khi tôi lấy lại tinh thần thì anh ta đã đi xa rồi.
Chỉ nhìn thấy dáng thanh nhã, tóc đen nhánh, lòng tôi khẽ lay động, lập tức đập bàn đứng bật dậy, cầm cái khăn kêu to: “Này, huynh tên là gì?”
Anh ta đứng dưới tán cây phượng, quay đầu nhìn tôi mỉm cười đáp: “Vân Phi Bạch”
Không biết có phải vì nụ cười của anh ta, hay là vì chiếc khăn tay hay là gì đi nữa, tôi cũng đã động tâm rồi. Khụ khụ, nói ngắn gọn, tôi đối với anh ta là nhất kiến chung tình, hơn nữa từ nay về sau chỉ yêu anh ta mà thôi.
Nhưng tôi để yêu thầm trong lòng. Bởi vì liên tục khắc ૮ɦếƭ sáu vị hôn phu, tôi thật sự không có lý do gì mà mà quang minh chính đại đi công khai tình yêu của mình.
Yên thầm thật mệt mỏi, cũng khiến con người ta dễ bị kích động.
Ngày hôm đó, lòng tôi sầu muộn đến Túy Hoa Âm tìm Dao Ngọc để tâm sự chuyện tôi và Vân Phi Bạch. Cô ấy vừa nghe xong, liền lấy tay gõ đầu của tôi nói: “Dám yêu dám hận mới đúng là phụ nữ thật sự, loại người sợ hãi rụt rè giống như cô vậy thật đáng mất mặt. Chuyện cô khắc đàn ông, chỉ là trùng hợp thôi, là đúng lúc bị Diêm vương đưa tới địa phủ, có liên quan gì đến cô đâu? Cô chỉ lo sợ vớ vẩn, cứ can đảm thể hiện cho anh ta thấy là được.”
Lúc đó tôi đã uống mấy ngụm R*ợ*u, đầu óc mơ màng, vừa nghe thấy quá đúng. Vì thế liền quay về đến nhà liền cầm lấy dao đi gặp Vân Phi Bạch để thổ lộ.
Lúc đó anh ta đang đọc sách bên chiếc bàn đá ở hậu viện. Tôi lặng lẽ leo lên đứng trên tường, tay cầm dao, yên lặng nhẩm lại những điều muốn thổ lộ một lần nữa ở trong đầu.
Tôi mở miệng gọi anh ta, anh ta buông sách đi đến gần tôi, tôi nhanh như chớp nhảy xuống tường, sau đó hung hăng vung dao kề cổ anh ta hỏi: “Tôi muốn gả cho anh làm vợ, anh có đồng ý hay không?”
Nếu anh ta đáp có thì thực là vui quá, nhưng nếu đáp không thì tôi sẽ hừ mũi uy hiếp anh ta :”Tôi đây sẽ làm cho huynh không thấy ánh mặt trời ngày mai”
Nào ngờ, trong lúc tôi đang chăm chú lẩm nhẩm ôn lại, chợt nghe một giọng nói vang lên: “A Ly, muội đang làm gì thế?”
Con dao trên tay tôi rơi xuống kêu loảng xoảng.
Tôi cảm thấy tiếng gọi A Ly này nghe sao mà êm tai thế. Tuy mới là lần đầu nghe nhưng tôi lại thấy rất thân thiết.
Tôi cười gượng, chỉ vào cây trúc trong viện anh ta, nói: “Tôi thấy trúc trong viện của huynh rất tươi tốt, muốn chặt một cây mang về trồng.”
Anh ta nhặt dao lên cầm trên tay, cười dịu dàng nói: “Chặt cây trúc để trồng thì sao nó sống được, ngày mai ta cho người mang đến cho muội vài gốc để trồng”
Tôi lại cười gượng. Anh ta có vóc dáng cao ráo, tường viện lại thấp, lúc này tôi đứng trên tường cũng vừa ngang bằng với anh ta.
Trong đêm tối, gió nổi lên thổi bay mấy sợi tóc của anh ta làm tôi đứng nhìn đờ đẫn. Trong lúc ngẩn người anh ta bỗng tiến lên cầm lấy tay tôi, hơi nhíu mày nói: “Ban đêm lạnh, sao lại ăn mặc phong phanh vậy?”
Tôi giật mình từ trên tường nhảy xuống chạy trối ૮ɦếƭ.
Phật đã từng nói, cuộc sống luôn tràn đầy chuyện xấu ngoài ý muốn, tâm tĩnh lòng yên mới có thể cười, ngồi trong đình xem hoa rơi, nước chảy.
Tôi ghi sâu trong lòng điều đó. Nhưng thực rõ ràng tôi chưa đạt được đến cảnh giới này. Chật vật trở về, tôi nhìn ánh trăng khóc nức nở không thôi.
Chạng vạng ngày hôm sau, khi hoàng hôn buông xuống, Tiểu Đào bưng một bát móng giò nóng hổi lên, tôi đang vui vẻ định ăn thì đột nhiên nha hoàn đến báo Vân công tử cùng gia đinh khiêng mấy cây trúc đến.
Tôi ngẩn người sau đó vội vàng buông đũa, đứng dậy chạy vội đến trước gương tô điểm lại một chút.
Vân Phi Bạch đang cùng phụ thân trong phòng khách uống trà, thấy tôi đi vào khoé môi nhếch lên trong mắt tràn đầy ý cười.
Tôi đuối lý lại cười, trên mặt nóng lên. Bỗng phụ thân vỗ tay, đứng dậy cả kinh nói: “Hây da, ta thế nào lại quên mất còn có công văn chưa kịp phê xong.”
Nói xong, nắm hai tay thở dài nhìn Vân Phi Bạch, vung tay áo lên bỏ đi, trông dáng thật nhàn tản.
Vân Phi bỗng đến gần trước mặt tôi, nhìn tôi lại cười nói: “Cô ngày hôm qua nói muốn mấy cây trúc, tôi chặt vài cây trong viện mang đến tặng cô.”
Tôi làm ra vẻ không biết, tươi cười: “Xin đa tạ.”
Anh ta không đáp, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười cười định nói thì lại nghe anh ta mở miệng: “Lông mày của cô vẽ đẹp lắm.”
Tôi giống như bị hắt một chậu nước lạnh, da mặt nóng bừng. Thằng nhãi Vân Phi Bạch này, bậy thật.
Tôi nhíu nhíu mày cường gượng nói: “Có thật không?”
Trên mặt anh ta ý cười càng nhiều. Dừng một chút mới hỏi: “Muốn trồng cây trúc ở đâu vậy?”
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Đưa đến bên hồ nước trong hậu viên đi.”
Vì thế chúng tôi hai người khiêng cây trúc chậm rãi đi đến hậu viện.
Vân Phi Bạch buông cây trúc xuống, quay đầu cười nói với tôi: “Ta đào lỗ, cô trồng cây nhé.”
Tôi kinh hãi. Cứ tưởng anh ta đã làm thiếu trang chủ của ngân hàng tư nhân số một danh chấn thiên hạ, thế mà bỗng nhiên lại đến tận nhà tôi đào lỗ trồng cây trúc, đây mới là chuyện lạ nhất từ trước đến nay.
Khi hết ngạc nhiên, tôi nghẫm nghĩ những lời tinh tế của anh ta một lúc, có thể thấy “Tôi dệt vải, anh cày ruộng” có hiệu quả tuyệt vời vì vậy vui vẻ nhận lời.
Bọn gia đinh thấy chúng tôi hai người hăng hái như thế mới H**g phấn đi bẩm báo, mang đến cuốc xẻng, nước rồi giải tán ngay.
Trồng cây phải là một người khoẻ mạnh, tôi xưa nay đều rất lười nhưng lần này tôi lại thấy dạt dào hứng thú. Đương nhiên hứng thú này đều vì người nào đó thôi.
Quả là không phụ lòng mong đợi của tôi, đến lần thứ ba tôi trồng cây trúc, Vân Phi Bạch buông xẻng, khẽ mỉm cười đi tới cầm lấy tay của tôi, giọng nhẹ nhàng: “Lại nghỉ ngơi một chút đi.”
Tôi cố nén nỗi vui mừng lại, thuận tiện đem tay rút về. Phật nói đúng, cuộc sống không lúc nào cũng tràn ngập chuyện xấu cùng với ngoài ý muốn. Mà bản thân tôi cũng không lúc nào chấp nhận như thế cho nên bi kịch lại xảy ra.
Lúc rút tay thì bỗng nghe tiếng nổ to, một tiếng sét từ trên đánh xuống, “răng rắc”, cây trúc gẫy làm đôi rơi xuống hồ nước làm cho vịt hoang kêu inh ỏi. Mà cây trúc tôi và Vân Phi Bạch cầm trong tay bị gẫy làm hai nửa, bốc khói nghi ngút.
Tôi trợn mắt há mồm. Tôi liên tục khắc ૮ɦếƭ 6 vị hôn phu , mới vừa rồi chỉ có chạm nhẹ vào tay Vân Phi Bạch thôi ấy thế mà lại làm thiên lôi đánh tới, tôi không khỏi cho rằng mình chính là yêu nghiệt.
Tôi cảm thấy vừa uể oải vừa đau xót. Chả nhẽ tôi sẽ là người sống cô độc một mình suốt cả đời hay sao?
Vân Phi Bạch kéo tôi lui lại nhíu mày nhìn trời nói: “Chắc là sắp mưa rồi, thôi tạm để cây trúc ở đây, về nghỉ thôi.”
Đột nhiên anh ta vừa nói xong thì lại thấy sắc trời thay đổi, mây đen kéo về, mưa to như trút nước.
Vì vậy chúng tôi vui vẻ dầm mưa một lúc. Đợi cho bọn nha hoàn mang ô đến thì mưa bỗng tạnh luôn.
Lúc đó, tôi đúng là đang dựa vào trước *** Vân Phi Bạch, cả người run rẩy, có một nha hoàn che miệng cười trộm đem ô đến cười hì hì sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Tôi lúc này mới thấy hoảng khi cả người mình dường như dán chặt vào Vân Phi Bạch, mặt bỗng chốc đỏ lên, vội tách ra bung dù muốn bước.
Vân Phi Bạch lại đột nhiên cầm lấy tay của tôi. Tôi quay đầu chạm vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Anh nhẹ giọng hỏi: “A Ly, nếu ta muốn lấy nàng về làm vợ, nàng có nguyện ý không?”
Tôi nhìn anh, từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống, giật mình đứng lại.
“A Ly?”
Tôi lấy lại tinh thần, chua chát cười: “Tôi là gái già họ Chân, anh chẳng lẽ không sợ sao…”
Anh cười nhẹ một tiếng, cắt đứt lời tôi “Nếu ta sợ thì ta đã không nói lời này rồi.”
Tôi cảm thấy mũi cay cay, ngửa đầu nhìn trời trừng trừng, sau đó nhìn đôi thiên nga trong hồ nước, nói: “Trời xe duyên, uyên ương thành đôi, thích hợp cầu hôn.”
Anh buồn cười quá, cầm lấy tay tôi nói: “Ngày mai ta sẽ đến cầu hôn.”
Ban đêm trở về, tôi bắt đầu vui mừng không sao tả xiết, tìm đủ loại kiểu dáng, chuẩn bị hỉ phục cho bản thân mình sắp sửa đi lấy chồng. Nhưng cuộc sống có biết đâu mà ngờ phát sinh không ai đoán trước được.
Tôi đợi liên tục ba ngày, mãi cũng không thấy Vân Phi Bạch đến cửa cầu hôn. Cho người đi hỏi thăm mới biết được anh bị mắc mưa ốm, về sốt cao đột ngột hôn mê mấy ngày liền.
Gã sai vặt trở lại nghi hoặc nói với tôi: “Nghe nói Vân công tử khoẻ lắm mà, lần này hắn gặp mưa bị cảm mạo mà thôi, nhưng không biết sao lại sốt cao không giảm, vẫn hôn mê, đúng là làm cho người ta thấy kỳ quái.”
Tôi im lặng không nói. Lại qua mấy ngày, nhà họ Vân bỗng đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lại qua tiếp mấy ngày nữa, nghe nói anh tỉnh nhưng bỗng mất trí nhớ.
Đúng là mất trí nhớ thật. Tôi đi đến bức tường, trèo lên trên tường, thấy bóng anh lẳng lặng ngồi trong sân, hoàng hôn buông dần, bóng anh kéo dài trên đất.
Tôi gọi anh: “Phi Bạch.”
Anh quay đầu lại hơi sửng sốt hỏi: “Cô nương là ai?”
Anh bị bệnh một thời gian khuôn mặt tiều tuỵ đi rất nhiều, đến cả nụ cười ấm áp cũng có vài phần tái nhợt.
Tôi xin lỗi anh, sau đó không nói tiếng nào nhảy xuống đất.
Ngay khi tôi vừa chạm mặt đất, đang đi trên đường thì phát hiện thấy anh đi bên người tôi mang theo một trận hương thơm nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc.
Tôi nghĩ anh đã thật sự quên tôi rồi, người đàn ông ôn nhu đã nói sẽ lấy tôi bây giờ đã biến mất không còn nữa.
Một cây trúc mà dẫn đến bi kịch làm cho người hiện tại khóc nức nở, mỗi khi nghĩ đến, lòng tôi không khỏi có chút đau xót.
Nhưng không sao, may mắn tôi vẫn chưa mất trí nhớ, tôi vẫn còn có thể vừa ăn móng giò, vừa tưởng nhớ đến nụ cười của anh. Tôi nghĩ ông trời đúng là đối đãi không tệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc